TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ

Chương 36




Lần này Quỳnh Nương trở lại vương phủ, vì sợ nửa đêm vị Vương gia kia lại nhảy vào phòng nàng như lúc ở biệt quán nên tối hôm qua nàng cố ý ngủ cùng phòng với mẫu thân.

Nhưng có lẽ Vương gia bị vị “đao bút” kia nhắc nhở, lần này mời nàng vào phủ, hiển nhiên đã trở nên quy củ hơn. Tuy phái người đưa băng và quạt đến nhưng cũng không lộ diện quấy rầy.

Đối với chuyện này, Quỳnh Nương rất hài lòng, chủ nhà và giúp việc thuê nên là như vậy.

Ngày hôm sau, sáng sớm, trước cửa vương phủ đã có hạ nhân vẩy nước quét nhà.

Quỳnh Nương cũng thức dậy sớm, đốc xúc các đầu bếp bắt đầu xắt rau, qua dầu, cho nguyên liệu, nàng cũng bắt đầu rửa tay chuẩn bị đồ ăn, đi làm món chính.

Mỗi năm kinh thành đều có quan viên tỉnh ngoài vào kinh, yến tiệc khai phủ cũng có lớn có nhỏ. Vốn dĩ là yến hội bồi dưỡng nhân mạch, người ta có cho mặt mũi dự tiệc hay không còn phải xem quan viên vào kinh tiền đồ thế nào, có duyên vào mắt vạn tuế gia hay không.

Còn Lang Vương tuy quý vì vương tước, nhưng trước đó hắn và trữ quân(1) không hoà hợp vì chuyện quân tư, văn võ cả triều đều biết. Cho nên tuy nhận thiệp nhưng phần lớn quan viên đều tính toán chỉ chuẩn bị một phần lễ, lễ đến người không đến, cho chút mặt mũi là được.

(1)储君: người kế vị

Cứ như vậy, tuy Lang Vương phủ mở cửa phủ đón khách từ sớm, nhưng mặt trời đã lên cao mà xe ngựa trước cửa cũng ít ỏi chẳng có mấy.

Chẳng qua hảo hữu của Lang Vương - Lư Quyển đã đến từ sớm, vừa vào cửa đã cười hỏi Lang Vương: “Vương gia làm sao vậy? Vội vã đặt tiệc, huynh đưa thiệp gần giờ khai yến như vậy khiến người ta trở tay không kịp, chỉ sợ mọi người đã có sắp xếp, không thể đến nơi hẹn rồi!”

Sở Tà lại không để ý người đếb nhiều hay ít. Hắn ở Giang Đông tản mạn đã quen, không quen biết quan viên kinh thành lắm, cảm thấy không đến thì cũng bình thường, nghe hảo hữu trêu chọc, hắn lười biếng nói: “Bổn vương khai phủ, ăn mừng cùng dân, nếu bàn trống thì mời tiểu thương hàng xóm quanh hẻm nhỏ này đến, tránh cho ngày sau bổn vương hứng thú giục ngựa bên đường, có người không niệm tình quê nhà mà đi phủ nha cáo trạng ầm ĩ.”

Lư Quyển nghe xong cười ha hả, cảm thấy khắp thiên hạ cũng chỉ có Sở Tà mới có thể tiêu sái phóng túng, xem nhẹ danh lợi như vậy. Đáng tiếc tầm mắt Thái Tử quá hạn hẹp, gây khó dễ tản nhân bậc này, cuối cùng kích tản nhân không màng thế sự bực lên, dọc đường đến kinh thành cố ý khiến Thái Tử càng không được dễ chịu.

“Thật ra nếu huynh có thể mời Thái Tử đến, đảm bảo quan viên toàn kinh thành cũng không mời tự đến, chỉ sợ đến lúc đó đồ ăn trong phủ huynh còn không đủ mà ăn.”

Sở Tà cong khóe miệng: “Chỉ sợ Thái Tử điện hạ trời nóng sốt ruột, ăn không vào!”

Lư Quyển nghe xong lời này lại ngầm hiểu, lúc này hai người đang ở đình hóng gió trong hồ, bốn phía bị nước bao quanh, không sợ tai vách mạch rừng, cứ thoải mái nói: “Chuyện Vương gia dặn dò ta đã làm thỏa đáng, thu xếp thư sinh kia ở biệt quán ngoại ô kinh thành của ta… Chẳng qua Thái Tử gan lớn như vậy? Lại dám thay bài thi, mận chết đổi đào(1)?”

(2)李代桃僵 đưa người khác ra thế thân gánh vác tai họa cho mình( Theo Binh Pháp Tôn Tử)

Sở Tà khép mắt: “Chắc Thái Tử gia cũng nảy lòng tham nhất thời. Lúc đầu Hoàng Thượng để bổn vương vào khảo giam chủ trì khoa thi. Chắc hẳn Thái Tử được tin, cảm thấy chuyện nuôi người cho bổn vương rất bất công, bèn thầm chôn cơ sở ngầm, chuẩn bị đổi bài thi của đệ tử Giang Đông, đến lúc đó bổn vương sẽ phải đội cái mũ bồi dưỡng thân tín, làm rối kỉ cương khoa thi.”

Lư Quyển cười nói: “Đáng tiếc, hắn không dự đoán được Vương gia đột nhiên quay về Giang Đông, chuyện này lại rơi xuống đầu hắn, mà nhân thủ đã sắp xếp xong rồi. Không bằng làm thuận nhân tình, nghe nói lần ân khoa này ba ngôi vị đầu bảng đều là vương tộc đệ tử trong kinh, không biết là đã ca ngợi chỗ tốt nào của Thái Tử? Chỉ tiếc cho các cử tử bị đổi bài thi, một sớm gian khổ học tập khổ đọc, vất vả viết văn chương lại bị sao chép, đề tên người khác.”

Sở Tà uống một ngụm trà, nhìn hồ nước, trong đầu nghĩ: Thật ra Thái Tử cũng làm được vài chuyện, nếu không một sớm mai tên cử tử nhà nghèo kia đề danh bảng vàng, tiếp theo chắc là đêm động phòng hoa chúc, đến lúc đó tân nương tử không được ra khỏi cửa, chẳng phải là hắn không có tiệc để ăn sao?

Lúc này Nhị hoàng tử Lưu Diệm cũng đã đến vương phủ. Lang Vương nghe hạ nhân bẩm báo liền đứng dậy đón tiếp. Lưu Diệm đến đình hóng gió, cười hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Bị ta quấy rầy sao?”

Lư Quyển cũng không dấu diếm, cười nói: “Đang cùng Vương gia nói về cử tử đáng thương bị đổi bài thi mất hạng đầu khoa thi lần này. Tên… Tên là gì nhỉ, à, đúng rồi, Thượng Vân Thiên.”

Lưu Diệm cũng tiếc hận thay cử tử Thượng Vân Thiên kia, lại hỏi Sở Tà: “Cử tử kia thấy bài văn của Trạng Nguyên dán ra là của mình lập tức viết đơn kiện, muốn đến cửa cung gõ trống cáo trạng, sao Vương gia lại kịp thời phát hiện, cản hắn lại?”

Đương nhiên Sở Tà sẽ không nói, lúc ấy hắn ở Giang Đông, sợ tên cử tử này đột nhiên cưới thê nên âm thầm phái người theo dõi hắn.

Nếu không thì cũng sẽ không phát hiện có người âm thầm định giết hại thư sinh này, đẩy hắn ta vào giữa sông. Thủ hạ của hắn thiện tâm, ra tay đúng lúc cứu tên xui xẻo kia, cũng báo việc này với hắn.

Trong kinh thành cùng lúc xuất hiện hai chuyện giống nhau. Nghe nói hai vị cử tử thi rớt lòng dạ không thuận, lần lượt nhảy sông tự sát, hại hộ vệ cổng thành xuống sông tìm thi thể mấy ngày.

Cuối cùng lúc tuần tra, các hộ vệ đó thấy có một người trông như thư sinh đang đi lang thang ở bờ sông, liền dứt khoát kéo vào trong nha môn giam lại mấy ngày, tránh cho lại nhảy sông, vớt lên cảm lạnh, hao tài tốn của.

Sở Tà liên hệ hai việc này vào một chỗ, lập tức cảm thấy trong này có chỗ không ổn, liền tăng số người tiếp tục đi theo thư sinh này.

Cử tử này ra phố thấy bài văn hạng nhất dán ở đầu phố liền ồn ào đi cáo trạng, mà Sở Tà nghe thủ hạ báo cáo xong cũng lập tức thông suốt.

Vị trữ quân Đại Nguyên này làm việc, kẻ tài cao gan cũng lớn, đúng là biết thu hút nhân tài!

Ngoài tỏ vẻ bội phục ra, hắn cũng đã chuẩn bị xong, cho Thái Tử gia thêm ngột ngạt. Nhưng hắn không thể lộ diện, đành để Lư Quyển rảnh rỗi không có chức trong triều ra tay, bảo vệ thư sinh kia ở biệt quán ngoại ô kinh thành.

Buồn cười chính là, tân lang tự dưng biến mất, tiểu trù nương còn nói bậy, nói nàng sắp phải gả đi.

Sở Tà nghĩ đến lúc vạch trần lời nói dối tiểu nương này, hắn nên trách phạt nàng thế nào.

Lưu Diệm hỏi xong lại thấy Lang Vương thật lâu không trả lời, cũng không biết đang đi vào cõi thần tiên đến phương nào.

May mà ở đây đều là bạn chơi từ nhỏ, Nhị hoàng tử cũng biết người này tùy tâm sở dục, cũng không để ý lắm. Lư Quyển ở bên cạnh giải thích, thủ hạ của Lang Vương làm việc ở kinh thành, bỗng dưng phát hiện người của Thái Tử làm hại thư sinh, mới cứu hắn vân vân.

Nói đến đây, Lư Quyển khẽ lắc đầu nói: “Cái đức hạnh này sao có thể đảm đương vị trí trữ quân một quốc gia được chứ? Chẳng trách vạn tuế gia cố ý phế trữ, sửa lập Nhị hoàng tử làm trữ quân…”

Nghe được lời này, Lưu Diệm đánh thủ thế, ý bảo dừng lại, nhàn nhạt nói: “Tuy hoàng huynh hành sự quá mức hoang đường, nhưng thánh tài ở đế tâm, lời này đừng nhắc lại nữa.”

Đúng lúc này, có gã sai vặt từ sạn đạo(2) trên hồ chạy đến, chắp tay nói với ba người trong đình: “Thái Tử gia đích thân tới phủ chúc mừng, bây giờ xe ngựa đang ở đầu ngõ, Vương gia ngài có muốn ra cửa nghênh đón không?”

(2) đường làm từ cọc gỗ lát ván.

Thái Tử giá lâm, làm gì có đạo lý không tiếp đón?

Sở Tà vươn vai, đứng dậy nói với hai vị hảo hữu: “Nhị vị cũng đứng dậy, theo bổn vương nghênh đón Thái Tử đi.”

Không biết sao mà tin Thái Tử đích thân đến Lang Vương phủ truyền đến các phủ trạch ở kinh thành rất nhanh. Lại có người nói, không chừng vạn tuế gia cũng sẽ đến. Những người vốn chuẩn bị lễ không lộ diện lại vội vàng rửa mặt cạo râu, thay áo chuẩn bị ngựa.

Có những nhà còn nữ nhi chờ gả cũng trang điểm hoa hòe lộng lẫy đến vương phủ, nếu được mắt rồng của vạn tuế gia nhìn trúng thì đó là tốt nhất. Không một thì hai, tuy phủ Thái Tử đã có chính phi, nhưng trắc phi không nhiều lắm, hôm nay là trắc phi, ngày sau là nương nương, cũng thuộc về hoàng gia, không tồi.

Cứ như vậy, vốn dĩ chuẩn bị bàn tiệc khoảng một trăm người đến, thế nhưng không đủ.

Sở Thịnh mượn tạm bàn ghế trong phủ Nhị hoàng tử, cả phòng nội viện cũng mang lên bàn tiệc.

May mà trước đó Quỳnh Nương đã chuẩn bị đủ, đĩa đồ ăn đều, không để bàn tiệc trống.

Nhất thời, trong ngoài phủ Lang Vương, dòng người chen chúc xô đẩy, hoa sam cẩm y, vô cùng náo nhiệt.

Buổi trưa khai yến, thái giám hoàng cung giọng the thé, quả nhiên vạn tuế gia đích thân đến phủ vị Vương gia tỉnh ngoài này, khách quý đến nhà, phòng trạch thêm lành.

Vạn tuế gia đến ăn tiệc cũng do nhất thời nảy lòng tham.

Vốn dĩ ông cũng không biết hôm nay Lang Vương khai phủ làm tiệc, sau đó nghe thị vệ nói chuyện phiếm ở Ngự Hoa Viên, nói Lang Vương khai phủ, bàn tiệc rất lớn, đáng tiếc chẳng có ai đến, e là yến hội trống trải.

Gia Khang Đế nghe thấy, trong lòng không hề dễ chịu, nếu không có ai chịu cổ động Vong Sơn, vậy ông sẽ đích thân đi trước, xem quan viên cả kinh thành ai không cho Lang Vương thể diện?

Ông lập tức sai người đến các phủ trạch truyền tin, nói là Hoàng Thượng sẽ đích thân đến chúc mừng. Lời này vừa truyền đi, quả nhiên Lang Vương phủ khách đến đầy nhà.

Giang Đông đất lành, người đến từ Giang Đông đều biết ăn ngon. Đồ ăn lên bàn tiệc, quả nhiên không giả. Chỉ thấy đồ ăn cầu kì tinh tế, đập vào mắt như tranh vẽ, màu sắc lấp lánh, món ăn trân quý mỹ vị chồng chất.

Mà tay gấu các quý nhân kinh thành tôn sùng cũng ắt không thể thiếu. Một con cực đại nằm trên cái đĩa tròn lớn, đã nướng chín đỏ, ánh dầu óng lánh, bên dưới phủ một lớp bột mì, xào thành miến, còn có quả mơ khắc hình hoa mai làm nền, có một loại ý cảnh đạp tuyết tìm mai.

Bởi vì có vạn tuế gia tham dự yến tiệc, thánh thượng chưa động đũa, ai cũng không dám nhấc đũa khai tiệc trước.

Nếu đã vui cùng thần tử, vậy Gia Khang Đế cũng không ngồi riêng, ngồi vào vị trí tiếp khách với chủ phủ Sở Tà và hai vị hoàng tử, vài quan to nhất phẩm trong triều.

Thánh thượng mỉm cười nhìn Sở Tà ngồi bên tay phải mình, nâng chén nói: “Hôm nay ái khanh là chủ nhân nơi này, trẫm là khách nhân, kính chủ nhân một ly, chúc mừng dọn đến nhà mới.”

Thấy thánh thượng nâng chén, các vị thần tử cũng ào ào nâng chén, uống một ngụm xong là có thể an tâm ăn tiệc, ăn uống thỏa thích.

Đúng lúc đang hoà thuận vui vẻ, bỗng nghe thấy có người kêu to: “Bệ hạ chậm đã, bàn tiệc này không ổn, thần muốn gián ngôn!”

Mọi người quay đầu nhìn, hoá ra là quan đao bút trong triều —— ngự sử đương triều Hồ Liễn Hồ đại nhân.

Gia Khang Đế thấy là ông ta, mặt rồng cũng hơi suy sụp.

Phàm là minh quân, tất có tam kính. Lúc này lấy đồng, lấy cổ, lấy nhân vi giám.

Như lời sách cổ: “Dĩ đồng vì giám, khả chính y quan; dĩ cổ vì giám, khả tri hưng thế; lấy nhân vi giám, khả minh đắc thất(3)”.

(3)Phàm lấy đồng làm gương, có thể chỉnh sửa mũ áo; lấy thời xưa để làm gương, có thể biết được hưng thịnh và suy bại; lấy người khác làm gương có thể rõ cái được mất.

Kết quả Gia Khang Đế có cái gương là Hồ đại nhân sốt ruột này.

Người này tự cho mình là hiền thần Ngụy Chinh, am hiểu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ các chỗ sai trong cuộc sống hàng ngày của đế quân.

Nếu đổi lại là người khác, ăn no căng như vậy đã sớm bị Gia Khang Đế kéo ra ngọ môn một đao răng rắc rồi. Nhưng vị Hồ đại nhân này làm người cương trực ghét a dua nịnh hót, đang ở vị trí ngự sử, đúng là đã sửa đúng không ít chỗ sai của triều chính.

Cho nên từ trước đến nay Gia Khang Đế tự cho mình là minh quân, dù phiền chán vị thần tử này thế nào thì ông cũng phải dựng thẳng tai rồng khiêm tốn thụ giáo.

“Hồ ái khanh, nội thị đã dùng ngân châm thử qua bàn tiệc này, không có độc, ngươi lại chưa ăn, có cái gì không ổn?”

Hồ Liễn duỗi tay chỉ đĩa tay gấu nói: “Món này không ổn! Màu đỏ chính là máu và nước mắt của nhân dân, thịt dày đầy dầu là mồ hôi và nước mắt của thứ dân!”

Thật ra lúc Hồ Liễn chỉ vào tay gấu, Gia Khang Đế cũng nhớ đến ý chỉ hôm qua ông vừa hạ.

Mà lúc ấy vị Hồ đại nhân này cũng ở đó, tất nhiên cũng nghe thấy chỉ dụ ông truyền xuống. Tức khắc trong lòng ông ảo não, sớm biết hôm nay Vong Sơn mở tiệc, hôm qua hạ chỉ sớm làm gì?

Kết quả còn để mấy cục đá trong hố phân nghe thấy, ông nhìn tư thế kích động trừng mắt phẫn nộ của Hồ đại nhân, đây là muốn làm bùng mọi thứ trong yến hội lên đây mà!

Gia Khang Đế biết đề tài câu chuyện của Hồ đại nhân không đúng, vội ngăn lại, trầm mặt nói: “Ái khanh có chuyện gì, không ngại ngày mai đến ngự thư phòng của trẫm nói, lúc này đang là giờ lành, trẫm đói bụng nửa ngày rồi, muốn cùng các vị ái khanh ăn một bữa gia yến tốt đẹp.”

Nếu đổi lại là người khác, thấy tốt thì thu, tránh chọc giận đế quân.

Nhưng Hồ đại nhân hăng hái từ nhỏ, đúng là Ngụy Chinh bám vào người.

Huống chi hôm qua ông ta nghe nói dân vùng biên giới Đông Bắc gặp khó khăn, tức giận đến nỗi khó ngủ trắng đêm, gần như bên tai đều là tiếng khóc kêu gào vì đói rét của dân vùng biên giới. Lúc này lại thấy nhiều tay gấu to ở trong phủ Lang Vương như vậy, ông ta tức giận đau cả tim, quyết định lúc quần thần đều ở đây, can ngăn thánh thượng, phạt nặng Lang Vương, nhắc nhở quan viên kinh thành.

“Quan đao bút” của Hồ đại nhân cũng không phải hư danh. Nói chuyện khiến người khác cảm nhận được sự lạnh lẽo, đánh vào chỗ hiểm, lý lẽ sắc bén, xót thương nhân dân vùng biên giới khổ sở, vô cùng bi thương, hỏi thánh thượng có nhớ rõ chỉ dụ hôm qua hạ không, còn Lang Vương lại ngược lại, xa hoa dâm dật, ham hưởng lạc, không màng đến khó khăn của người dân, nếu hôm nay không phạt thật nặng, chẳng phải sẽ khiến dân trong thiên hạ thất vọng buồn lòng sao?

Sở quản gia đứng bên sân, nghe Hồ đại nhân nói vậy, hối hận đến nỗi hận không thể đâm chết chính mình!

Yến hội trong kinh thành nhiều như vậy?

Hôm qua vẫn còn thích tay gấu, sao hôm nay một chưởng là đòi mạng người vậy?

Rõ ràng trước đó tiểu nương tử Thôi gia không chọn tay gấu, chính ông lại lắm miệng, bắt phải thêm, bây giờ hại Vương gia bị đặt trên lò nướng trước mặt văn võ kinh thành… Ông… Ông thật thẹn với giao phó của lão Vương gia và Vương phi!

Còn Gia Khang Đế, thật ra cũng bị nướng trên bếp lò. Hoàng đế Đại Nguyên triều bị thần tử chèn ép không có chỗ đứng, nhưng nửa câu cũng không phản bác được.

Chuyện là chuyện này, ý chỉ cũng là ông hạ, nhân chứng vật chứng đều có, không chống chế được. Nhưng bởi việc này mà trách phạt Vong Sơn, chẳng phải là lần đầu hắn đến kinh thành đã khiến hắn thất vọng sao? Nếu xấu hổ và giận dữ trở về Giang Đông thì làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải là lại không thể gặp nhau lâu dài sao?

Tâm niệm lưu chuyển, Gia Khang Đế lạnh mặt nói: “Đường đường là Vương gia, làm gì quản mấy việc vặt mua đồ chọn thực đơn này? Mỗi ngày trẫm ăn cái gì không phải cũng là bưng lên từ Ngự Thiện Phòng sao? Vương gia phạm sai lầm đều do hạ nhân làm việc chưa tận lực! Đầu bếp làm tay gấu ở đâu? Kéo ra ngoài đánh năm mươi đại bản!”

Lúc Hồ đại nhân kích động phẫn nộ, vẻ mặt Lang Vương vẫn thảnh thơi như không phải chuyện của hắn, hắn nghiền ngẫm nhìn Thái Tử bên cạnh, thầm cân nhắc sau lần này nên đáp lễ Thái Tử thế nào.

Nhưng không ngờ vạn tuế không trách phạt hắn, lại xoay người muốn làm khó đầu bếp, sắc mặt Lang Vương bỗng trở nên khó coi, đứng dậy muốn xin hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hắn tự nhận phạt.

Đúng lúc này, có một giọng nói thanh lệ truyền đến: “Xin hỏi vị Hồ đại nhân này, ngươi chắc chắc trên bàn chính là tay gấu chứ?”

Hồ đại nhân xoay mặt nhìn, không khỏi sửng sốt: Đây… Đây không phải là tiểu trù nương mà lúc trước ông ta đến phủ Lang Vương chuộc lại sao?

Quỳnh Nương đứng bên sân, quỳ xuống theo quy củ, cúi đầu cao giọng nói: “Khởi bẩm vạn tuế gia và các vị đại nhân, tay gấu trên bàn được nô gia dùng da heo qua dầu, tưới nước ướp cá mà tạo thành. Vương gia tiết kiệm, sáng sớm trước khi khai tiệc đã dặn dò dưới bếp giản lược hết, nhưng không thể mất hương vị, khiến các quý nhân mất hứng. Nếu không tin, Hồ đại nhân ngài có thể tự mình thử một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.