Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 9




Lúc đang kinh ngạc, khoé mắt lướt qua, Quỳnh Nương mới phát hiện phố phường trấn Phù Dung thực sự là đông đúc, nghiệt duyên kiếp trước kiếp này đều tụ tập hết về đây. Nữ tử đeo mạng che mặt đang đứng ở góc đường tối tăm kia chẳng phải là Liễu Bình Xuyên sao?

Xưa nay đầu óc nàng nhẹ nhàng linh hoạt, vừa nghĩ là hiểu.

Có lẽ là ngày này kiếp trước Thượng Vân Thiên bị đâm ngã gãy chân, bỏ lỡ kỳ thi. Nhưng ca ca lại ra tay, hoạ rơi lên người ca ca. Nhìn cái chân mất tự nhiên của ca ca, nàng nghĩ chắc chắn là đã gãy rồi. Còn Liễu Bình Xuyên xuất hiện ở đây, chắc là định "mỹ nhân cứu anh hùng".

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi buồn bực về bản thân, nếu không phải sau khi sống lại, nàng có ý muốn thay đổi vận mệnh khiến toàn bộ loạn hết thì Thôi gia sẽ không dư dả tiền để mua hoa đăng, nàng ở nhà dán một cái là xong việc. Mà nếu ca ca không đi dạo phố với nàng thì sao có thể nhận tai họa thay Thượng Vân Thiên rồi bị thương nặng như bây giờ chứ?

Thật ra Liễu Bình Xuyên còn bực bội hơn cả Quỳnh Nương.

Đời này ả ta về Liễu phủ sớm, có thể nói là hài lòng vui sướng. Nhưng nhà mẹ đẻ dù tốt thì cũng không phải chốn về cuối cùng của nữ nhi, phải sớm tự chọn phu quân cho mình mới ổn thoả.

Bởi vì đời này là đích nữ vọng tộc nên con đường lựa chọn cũng rộng rãi. Các thế gia từ hoàng gia cho tới kinh thành đều không phải không có khả năng. Nhưng mà Bình Nương suy nghĩ rất lâu vẫn cảm thấy không có ai xứng với tấm lòng của ả ta hơn là Thượng Vân Thiên. Sau này hắn sẽ là trọng thần Nội Các, sẽ sớm nắm quyền hành, vinh quang ra sao chứ? Chỉ đáng giận là kiếp trước sau khi Quỳnh Nương chết, ả ta lại không được ngồi lên vị trí chính thê.

Lúc đó Quỳnh Nương rơi xuống giếng rồi chết ngoài ý muốn, Thượng Vân Thiên chịu đả kích rất lớn, từ chối đề nghị của phụ thân là đưa ả ta lên làm bình thê. Nếu không phải e ngại ả ta và hắn bị bắt gian trên giường, không thể chối cãi, thì thậm chí hắn còn không muốn đưa ả ta vào cửa làm thiếp.

Nhưng sau khi vào cửa làm thiếp, loại tình cảm dịu dàng ngọt ngào lúc vụng trộm không còn nữa. Tim của Thượng Vân Thiên như đã chết theo Quỳnh Nương, hắn không vào phòng ả ta. Đêm dài đằng đẵng, ả ta chưa từng nghĩ tới, kết quả của trăm phương ngàn kế xui khiến thư đồng hại chết Quỳnh Nương lại là nửa đời sau ả ta chịu khổ trông giữ đèn nến, sống thủ tiết đến già...

Nhớ lại kiếp trước khổ sở đắng cay như hoàng liên ăn không hết, nỗi hận của Liễu Bình Xuyên với Quỳnh Nương lại càng sâu đậm, cũng càng sinh ra chấp niệm với Thượng Vân Thiên, không thể buông tay.

Đời này ả ta may mắn sống lại, không có Quỳnh Nương cản trở, đương nhiên ả ta phải cẩn thận mưu tính, trước tiên phải có được trái tim Thượng lang, kết một đoạn nhân duyên mà thần tiên ao ước.

Nhưng ả ta không có dung mạo thanh tú như Quỳnh Nương, không có tài văn thơ như nàng ta. Nhớ đến lúc ả ta nghe Quỳnh Nương nói hai người họ biết nhau qua thơ, ả ta không tự tin rằng mình có thể làm Thượng Vân Thiên nhất kiến chung tình với mình.

Vả lại, dù Thượng Vân Thiên có nhất kiến chung tình với ả ta, nhưng nếu hắn không có công danh thì phụ thân và mẫu thân tuyệt đối sẽ không đồng ý gả đích nữ chính tông cho một tiểu tử nghèo tự mình chọn.

Nghĩ tới nghĩ lui, ả ta quyết định lợi dụng thời điểm Thượng Vân Thiên bị xe đâm để cứu hắn tránh một kiếp, sau đó quen biết một cách hợp lý. Dựa vào bản lĩnh hầu hạ nam nhân của mình, ả ta bảo đảm hắn sẽ động lòng với mình như kiếp trước. Nhưng hắn không bị thương, có thể thuận lợi thi cử. Đến lúc hắn đề tên bảng vàng, ả ta lại nhắc đến chuyện chung thân với phụ thân, đến lúc xin được phụ thân gật đầu thì mọi chuyện sẽ thành công.

Bởi vì lúc đó ả ta và Thượng Vân Thiên nói chuyện phiếm, trong lúc vô ý, ả ta nhớ rõ hắn nói là mình bị thương năm ngày trước tiết Khất Xảo. Ả ta mới chọn hai tráng nô đi theo để kịp thời ứng cứu.

Tuyệt đối không ngờ, trù tính gần một tháng lại bị đồ đần độn Thôi Truyền Bảo quấy nhiễu hỏng hết. Lúc thấy Thượng lang và Quỳnh Nương bốn mắt nhìn nhau, Liễu Bình Xuyên hận không thể tiến lên kéo đôi nam nữ kia ra.

Nhưng lúc nhìn thấy vật tổ Bạch Trạch trên thùng xe ngựa, huyết sắc trên mặt ả ta lui hết, vội vàng kéo mạng che mặt lùi lại trốn vào trong góc.

Thôi Truyền Bảo cảm thấy xương đùi như bị khảm đinh thép, đau đến nỗi rên cũng không rên được. Mà sau khi xe ngựa gặp sự cố, người xuống xe chỉ lo xem con ngựa ngã xuống, căn bản không có ý muốn xem người bị thương thế nào.

Thượng Vân Thiên thấy vậy, tinh thần chính nghĩa của thư sinh lập tức bùng lên, thấy thiếu niên cứu mình sắp bất tỉnh, mà muội muội hắn cũng là nữ tử gầy yếu, cần mình ra mặt. Thế là hắn đứng lên, lạnh giọng hỏi phu xe: “ Đường phố sầm uất mà lại lỗ mãng như vậy, đụng vào người khác cũng không xin lỗi, xin hỏi là xe ngựa của phủ nào? Hoành hành phố xá như vậy?“

Phu xe người cao ngựa lớn, chẳng thèm liếc mắt nhìn Thượng Vân Thiên một cái, chỉ nhíu mi kiểm tra con ngựa đang co giật, tức giận dậm chân, phun nước bọt xuống đất. Đi tới trước xe ngựa hạ thấp giọng nói với người trong xe: “Khởi bẩm vương gia, xem ra con ngựa kia không ổn rồi, nước bọt trong miệng có vị chua, hình như bị hạ độc... Mạt tướng thất trách không phát hiện, xin vương gia trách phạt!”

Trong xe ngựa yên tĩnh không có tiếng động, một thị vệ đầu lĩnh từ phía sau chạy tới, vẻ mặt tự trách ảo não, chạy đến nỗi trán chảy mồ hôi, nghe được mấy lời này liền thấp giọng nói: “Xem ra có người không muốn vương gia vào kinh nên hạ thuốc cho ngựa, thủ đoạn quá bỉ ổi!”

Thượng Vân Thiên nhận ra thị vệ đầu lĩnh này, không phải là tên hào nô mua sạch điểm tâm hoa điểu hai ngày trước sao? Ngày đó hắn một lời không hợp đã rút đao đả thương người, hôm nay thì hay rồi, đụng thương người ta xong lại làm như không thấy? Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử mà còn không có vương pháp như vậy?

Thư sinh tính khí nóng nảy, Thượng Vân Thiên đổi cách nói, vẻ mặt nghiêm nghị, tiến lên chất vấn, không nói được liền muốn kéo người đi gặp quan.

Đầu lĩnh đó tên Thường Tiến, bình thường ở Giang Đông là người nói sao làm vậy, lúc này đang buồn phiền trong lòng, thấy thư sinh ồn ào liền nhấc chân lên đá Thượng Vân Thiên.

Tuy Thượng Vân Thiên cao lớn nhưng hắn không chịu nổi một cước của võ tướng nơi sa trường, lập tức lùi lại, ngã xuống người Quỳnh Nương vừa mới đứng lên.

Quỳnh Nương vốn đang kiểm tra thương thế của ca ca, thấy hắn đã đỡ hơn, hơi thở ổn định, có thể nói chuyện, lại không bị thương bên trong, nàng bèn nhẹ nhàng thở ra, đang định gọi người giúp đưa ca ca về nhà, rời xa nơi thị phi này.

Vật tổ trên xe ngựa đó, nàng đã nhìn thấy từ lâu. Nói đạo lí với Giang Đông Lang Vương? Còn không bằng đọc một quyển Đạo Đức Kinh cho hổ sói! Thời gian tranh cãi vô ích này nên về nhà mời tiên sinh nắn lại xương cho ca ca mới phải.

Nhưng không ngờ vừa mới đứng thẳng dậy đã bị Thượng Vân Thiên đè xuống mặt đất, nàng “ai da” kêu đau một tiếng.

Thường Tiến nhìn qua, “ấy” một tiếng: “ Đây không phải tiểu nương vẽ điểm tâm sao?”

Lời của hắn khiến người trong xe ngựa tò mò, một ngón tay thon dài nâng nửa tấm màn lên, một con mắt tối tăm hẹp dài liếc ra ngoài theo màn vải.

Một cái liếc mắt này thu hết vẻ nhếch nhác của Quỳnh Nương khi bị đè trên mặt đất vào đáy mắt.

Vải trên đầu không buộc đúng cách, lỏng lẻo tản ra, tóc đen như nhung trượt xuống làm gương mặt trắng nõn trông gầy hơn. Thêm nữa nàng sốt ruột đến độ má hồng ửng đỏ, giống hải đường hồng bị hoa lê trắng đè lên, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Tuy Thượng Vân Thiên không cố ý nhưng đã mạo phạm người ta, hắn hoảng hốt đứng dậy muốn đỡ Quỳnh Nương nhưng lại bị nàng lạnh lùng trừng mắt, tay chân cứng lại.

Màn cũng bất động một lát rồi bị thả xuống, Thường Tiến đang nhíu mi trừng mắt bị gọi đến trước xe ngựa, tai nghe một hồi, da mặt nới lỏng, hắn đẩy Thượng Vân Thiên ra, bước đến cạnh Quỳnh Nương, nói: “Mấy ngày nay chủ tử nhà ta không muốn ăn uống, hôm trước ăn điểm tâm ngươi làm, cảm thấy hương vị rất tốt, nay muốn mời ngươi vào phủ làm, sẽ thưởng thêm bạc cho ngươi!”

Hắn vừa mở miệng, Quỳnh Nương thật sự muốn chửi mẹ nó. Xe ngựa của vị Lang Vương này đụng phải người ta, không nhắc đến bồi thường, ngược lại muốn khổ chủ là nàng đi làm điểm tâm cho hắn? Đúng là loại người không nói đạo lý, sao kiếp trước thánh thượng anh minh không lập tức chém thằng nhãi này đi?

Thật ra tuy Quỳnh Nương và vị trong xe ngựa này gặp mặt không nhiều nhưng cũng có chút chuyện sâu xa. Không chỉ vì hắn là người mà Thôi Bình Nhi từng hầu hạ, Lang Vương còn từng cho người chuyển lời đến Liễu phủ nói muốn cầu hôn cưới Liễu Tương Quỳnh.

Nghĩ lại thì hình như cũng là tiết Khất Xảo năm nay, ở trong cung, lần đầu tiên nàng gặp Lang Vương.

Chỉ là lúc đó toàn bộ tâm tư của nàng đã đặt hết lên người công chúa và hoàng hậu, không chú ý đến vị vương khác họ ngoài biên cương này lắm. Vị vương gia này nhìn mỹ nữ đã quen, không biết vì sao lại nhìn trúng nàng trong một đám quý nữ kiều diễm ướt át?

Mà xưa nay Thái Tử không hòa hợp với vị vương khác họ này, ngay cả hoàng hậu cũng không thích hắn, thêm nữa danh tiếng phủ trạch của vị vương gia này không tốt, vì vậy dưỡng phụ Liễu Mộng Đường dứt khoát từ chối.

Về phần sau này, khi chuyện bế nhầm con của hai nhà Thôi Liễu bị tiết lộ, phu thê Liễu gia càng không thể gả Quỳnh Nương vào nhà cao cửa rộng, đương nhiên, những chuyện đó nói sau.

Nhưng người vốn không nên có giao thoa ở đời này, không ngờ lại gặp ở đây!

Quỳnh Nương chỉ mím môi thấp giọng nói: “Quý nhân nhận nhầm người rồi, ta không phải người làm điểm tâm có tay nghề.”

Đáng tiếc mắt Thường Tiến đâu có tật, huống hồ lại là bậc mỹ nhân quốc sắc thiên hương này? Nể mặt lát nữa nàng sẽ làm điểm tâm cho Vương gia, nhóm thủ hạ của Vương gia đều thu liễm ngạo khí. Lập tức có hai người nhấc cáng, nâng Thôi Truyền Bảo nằm lên đưa đi chữa trị. Quỳnh Nương không thể từ chối khéo được, tất nhiên cũng bị “mời” lên nhuyễn kiệu đi theo.

Còn Thượng Vân Thiên, sau khi hỏi rõ Quỳnh Nương không hề nhận ra hắn, hắn liền bị Thường Tiến đẩy sang một bên, thấy Quỳnh Nương bị đưa đi, hắn sốt ruột đến độ dậm chân.

Liễu Bình Xuyên chưa đi quá xa, ả ta chọn một trà lâu đối diện đường lớn, ngồi ở lầu hai xem tình hình dưới phố, tuy không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng lúc nhìn thấy Quỳnh Nương bị đưa đi, ả ta vui mừng ra mặt, thở ra một hơi dài.

Quỳnh Nương dung mạo quốc sắc, đã bị Lang Vương bắt đi thì nào có đạo lý trong sạch trở về.

Kiếp trước ả ta là thị thiếp của Lang Vương, dĩ nhiên hiểu rõ sự vô tình của Lang Vương. Nhan sắc có đẹp thì cũng chỉ mới mẻ được vài ngày trong mắt Lang Vương, nếu tranh sủng chọc vị Lang Vương này phiền lòng, quản gia vương phủ sẽ dùng đủ cách để trừng trị.

Quỳnh Nương đẹp như vậy nhất định sẽ bị dùng đến chán thì thôi, Vương gia chơi chán rồi chắc là sẽ ban thưởng cho bọn thủ hạ thô lỗ tàn bạo của hắn đúng không?

Nghĩ vậy, sự sợ hãi khi ả ta nhìn thấy Lang Vương dần dần bị kìm xuống, nhìn Thượng Vân Thiên dưới lầu sốt ruột đến độ quay tròn, ả ta tự tin cười lạnh...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.