Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 190




Ngự y đó nói: “Xem bệnh trạng của thánh thượng, dưới mắt màu tím, thân thể cứng đờ, như trúng kỳ độc, huyết mạch phập phồng, vô cùng hung hiểm, có điều trúng độc gì thì vẫn chưa biết được, tạm thời chúng ta chỉ có thể thử sắc thuốc thử bài độc cho thánh thượng.”

Tĩnh Mẫn Phi dặn dò Hoa Tần hầu hạ thánh thượng, bình phục cảm xúc, sai thái giám mời các vị đại thần đến đại sảnh nghị sự.

Tĩnh Mẫn Phi vào đại sảnh, các vị đại thần đã chờ ở đây. Hồ đại nhân mở miệng hỏi: “Nương nương, thánh thượng trúng độc sao?”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tĩnh Mẫn Phi ngồi xuống, vẻ mặt trầm trọng, nói: “Quả thật thánh thượng trúng độc. Ta chỉ là một nữ nhân, lại không phải chủ mẫu trong cung, thật sự không biết nên làm thế nào, chư vị đại thần có kiến nghị gì không?”

Hồ đại nhân lại hỏi: “Ngoài Lang Vương phủ ra, hôm nay thánh thượng còn đến nơi nào khác không?”

Tĩnh Mẫn Phi nói: “Theo lời Hoa Tần và Văn công công, thánh thượng chỉ ở Lang Vương phủ hơn nửa ngày, còn uống rượu dùng bữa ở Lang Vương phủ, mới vừa về nghi viên, Hoa Tần thương Hoàng Thượng nên đi nấu canh giải rượu, ai ngờ đi vào liền phát hiện Hoàng Thượng không ổn, lập tức hô lên. Lúc này người bên cạnh hoàng đế mới phát giác không phải vạn tuế say rượu mà như trúng độc…”

Hồ đại nhân ngậm miệng không nói gì, nhìn các vị đại thần khác vài lần, ai nấy đều có sắc mặt trầm trọng.

Bất kể là ở đâu thánh thượng cũng có thủ vệ mạnh, trước khi ăn cơm cũng có thái giám nghiệm độc, người ngoài khó có cơ hội hạ độc thánh thượng. Chỉ có Lang Vương, thân là chủ nhân Giang Đông, hôm nay thánh thượng lại đến Lang Vương phủ mới có cơ hội này.

Sở Tà gan lớn như vậy, hạ độc vạn tuế một cách trắng trợn táo bạo, xem tình trạng của hoàng đế, tuyệt đối không phải đột nhiên bộc phát, hẳn là đã có dấu hiệu ở Lang Vương phủ, rồi đưa về lừa dối che giấu đến khi trời sáng là có thể thoát can hệ. Sau đó lấy cớ nói là cận thần bên cạnh hoàng đế mưu hại, viện cớ ở bên vạn tuế rồi thực thi tạo phản?

Vài vị cận thần đã trải qua vài lần rung chuyển trong triều, là người đa mưu túc trí. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có chủ ý, chưa biết chừng hừng đông ngày hôm sau, Lang Vương bọc đánh nghi viên, diệt khẩu tất cả bọn họ.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lúc mọi người ở đây trầm mặc không nói gì, Tĩnh Mẫn Phi lại mở miệng: “Nơi này là địa bàn của Lang Vương, phàm là nói hắn có điều không tốt đều sẽ động phải rắn hai đầu bờ ruộng, không bằng nói là bệnh của hoàng đế tái phát, qua sông suốt đêm, bên kia sông có Nhị hoàng tử, kịp thời điều động binh mã, dù Lang Vương có dị động gì cũng có thể bảo đảm hoàng đế sẽ không bị kẻ gian hãm hại…”

Tĩnh Mẫn Phi nói lời này vào trong lòng quần thần, hoàng đế sinh tử không rõ, ở lại Giang Đông ai nấy cũng cảm thấy bất an, còn qua sông thì có thể tìm được Nhị hoàng tử.

Nếu vạn tuế thật sự có chuyện ngoài ý muốn, Nhị hoàng tử nhất định sẽ kế thừa ngôi vị, thần tử bọn họ cũng coi như có ông ủng hộ lập trữ quân, có thể phá huỷ tội danh không thể bảo vệ vạn tuế…

Vì thế đề nghị của Tĩnh Mẫn Phi được quần thần nhất trí ủng hộ, mọi người hận không thể lập tức bay ra Giang Đông, thoát khỏi hiểm cảnh này.

Bởi vì vạn tuế gặp nạn nên lúc này Tĩnh Mẫn Phi có phân vị lớn nhất trong số các phi tần trong cung, hiển nhiên tất cả đều nghe bà chỉ huy.

Đừng thấy bình thường Tĩnh Mẫn Phi không nói nhiều lắm, thật sự đến lúc quan trọng lại là người mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã sắp xếp bà và vài vị trọng thần hộ tống vạn tuế hôn mê lên thuyền trước, còn các phi tần khác, ngoài Hoa Tần ra, phần lớn để lại Giang Đông, tránh cho quá nhiều người đi làm tặc tử Sở Tà phát giác.

Lên thuyền, Tĩnh Mẫn Phi muốn vào khoang thuyền thăm vạn tuế, Văn Thái An lại ngăn cản: “Mong nương nương thứ tội, hiện giờ thân thể vạn tuế có chuyện, Hồ đại nhân phân phó, bất luận là kẻ nào cũng không thể thăm Hoàng Thượng một mình, tránh cho lại có kẻ gian lẫn vào mưu hại vạn tuế, nếu không hay là ngài và vài vị đại nhân cùng nhau phụng dưỡng Hoàng Thượng?”

Tĩnh Mẫn Phi không cảm thấy ngoài ý muốn với cách làm này của mấy đại thần, bọn họ ai cũng sợ lúc vạn tuế chết chỉ có mình mình ở đó, phạm phải tội gì không tẩy được, còn vạn tuế xảy ra chuyện, mọi người ở đây, ai cũng không phủi được trách nhiệm.

Bà không giận Văn Thái An, chỉ gật đầu nói: “Cẩn thận như vậy là ta tin rồi, mong Văn tổng quản quan tâm chăm sóc vạn tuế.”

Nói rồi bà bước về khoang thuyền của mình.

Vạn tuế trúng độc “nhất hưởng tiên”, lúc đầu chỉ như say rượu, gọi lâu không tỉnh. Vì vậy Lang Vương mới nghĩ là vạn tuế say rượu, đưa thánh thượng về nghi viên, nhưng độc lại phát tác trong một đêm, sau đó mới hiện ra dấu hiệu trúng độc.

Tĩnh Mẫn Phi đã lên kế hoạch chu đáo từ sớm, phân lượng hạ độc cũng đã tính toán, để thánh thượng bỏ mình đúng lúc ngồi thuyền chạy tới chỗ Nhị hoàng tử, còn những đại thần này là nhân chứng Lang Vương mưu hại thánh thượng.

Nhị hoàng tử lấy đại nghĩa báo thù cho thánh thượng, chỉ huy binh mã đánh qua Giang Đông, thừa dịp Giang Đông kiệt sức, có lòng như không có, một lần là bắt được Giang Đông, diệt trừ Lang Vương. Lúc đó Nhị hoàng tử đã có chiến công báo thù cho tiên đế, trừ khử phản thần, trong tay lại có binh mã, còn trong kinh thành chỉ có Tam hoàng tử biết vẽ tranh, dù sinh thời vạn tuế chưa lập trữ, Lưu Diệm quân công cực lớn, trở lại kinh thành tự nhiên đăng cơ.

Còn phế vật Đại hoàng tử này, hiện tại bên người không có Hoàng Hậu và ngoại tổ phụ của hắn bày mưu tính kế, cũng chẳng quan trọng gì.

Chỉ tiếc là Lang Vương vẫn không nghi kỵ hoàng thất bởi lá thư kia theo dự đoán của bà. Nếu Lang Vương tự tay giết hại Hoàng Thượng, trình diễn màn kịch giết vua giết cha, vậy đúng là nên vui mừng cỡ nào…

Nghĩ vậy, dần dần tới gần bờ sông, Tĩnh Mẫn Phi càng nhẹ nhõm.

Lúc này, đột nhiên ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng thuyền lớn và mặt sông quanh thuyền.

Tĩnh Mẫn Phi cả kinh, lập tức đứng lên.

Cửa khoang mở ra, bởi vì sốt ruột nên Hồ đại nhân chưa xin chỉ thị đã đẩy cửa bước nhanh đến, giọng nói run rẩy: “Nương… nương nương…, chuyện lớn không tốt, nghịch thần Lang Vương đã sớm phái thuỷ quân phong tỏa mặt sông. Nhân bóng đêm, thuỷ quân lén bao vây chúng ta, sau đó mới đốt đèn dầu.”

Tĩnh Mẫn Phi vội vàng đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, chung quanh có rất nhiều thuyền quân bao vây lấy thuyền lớn nhà mình.

Lúc này trên con thuyền lớn nhất phía đối diện, Lang Vương đứng ở đầu thuyền, mặt mày ngưng trọng, nhìn phía thuyền lớn.

Lúc nhìn thấy có thần tử thò đầu ra, Sở Tà liền giương giọng hô lớn: “Nghe nói vạn tuế rời khỏi Giang Đông suốt đêm, thần sợ hãi nên đến đưa tiễn, chẳng biết có được gặp vạn tuế không!”

Một đám thần tử đứng ở mũi thuyền hai mặt nhìn nhau, ai cũng không mở lời.

Tĩnh Mẫn Phi không ngờ hắn phản ứng nhanh như vậy, bà nghĩ hắn đã xếp nhãn tuyến vào nghi viên để mật báo cho hắn.

Có điều Tĩnh Mẫn Phi cũng không hoảng hốt, lúc này qua sông, nhi tử Lưu Diệm đã nhận được tin mật của bà nên đã có chuẩn bị, binh mã Sở Tà mang theo cũng không nhiều lắm nên không hề sợ hãi. Hơn nữa nghĩ Sở Tà đơn thương độc mã mà đến, bà lại vui sướng, đúng là trời giúp hai mẫu tử bà!

Đúng lúc này Nhị hoàng tử dẫn đội tàu đến đón. Hoá ra Lưu Diệm suy tính thời gian, phái đội tàu đến Giang Đông tiếp ứng Tĩnh Mẫn Phi, xa xa nhìn thấy thuỷ quân Giang Đông vây quanh thuyền của thánh thượng, lập tức đuổi đến bao vây thuỷ quân Giang Đông.

Các vị đại thần thấy Giang Nam phái viện quân ra, trong lòng tức khắc an ổn, không còn dáng vẻ nơm nớp lo sợ vừa rồi nữa.

Lưu Diệm thấy Lang Vương đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt ôn hoà: “Chư vị ở trên thuyền nói chuyện cũng không tiện, trên sông xóc nảy. Cơ thể phụ hoàng không chống đỡ được, vẫn là đến bờ sông nói chuyện đi.”

Lang Vương nhướng mày, nhưng lại không dị nghị.

Vì thế đám người lên bờ, đi tới nha trai gần đó.

Sở Tà đến gặp vua, hiển nhiên không mang nhiều người, chỉ có mấy thị vệ đi theo, sải bước vào phủ nha.

Nhị hoàng tử đã bố trí binh mã từ sớm. Sau khi mọi người nâng thánh thượng đến nha trai, lập tức vây quanh nha trai, toàn thành tiến vào trạng thái đề phòng.

Sau khi vào nha trai, đầu tiên là Tĩnh Mẫn Phi biến sắc mặt làm khó dễ.

Hồ đại nhân đứng ra trước, lạnh giọng nói: “Sở Tà, thánh thượng hậu đãi ngươi như vậy, lúc trước nghe nói trên sông có lốc xoáy, mà ngươi không rõ tung tích nên bị bệnh, đây là hậu ái cỡ nào? Còn ngươi lòng muông dạ thú, dám hạ độc mưu hại thánh thượng, loại chuyện làm bậy gan lớn này quả thực khiến người ta giận sôi, đúng là tội ác tày trời.”

Mày Lang Vương nhăn lại, lạnh lùng nói: “Hồ đại nhân đang nói linh tinh gì vậy, đúng là thánh thượng đến phủ bổn vương uống say, rượu thịt trong phủ cũng đã được thị vệ bên cạnh vạn tuế thử độc, bổn vương cùng uống với vạn tuế, ăn cùng một loại rượu thịt, nếu có độc, bổn vương cũng phải trúng độc mới đúng. Lúc ở trong phủ, ta tưởng thánh thượng say rượu, nhưng sau đó lại nghe nói vạn tuế rời khỏi Giang Đông suốt đêm, sợ chậm trễ nên bổn vương đuổi đến đây suốt cả đêm, đưa tiễn thánh thượng. Mà nay các ngươi lại nói thánh thượng trúng độc, há mồm bôi nhọ bổn vương. Vạn tuế trúng độc, bổn vương có ích lợi gì? Rất nhiều người các ngươi ngày thường hay vây quanh thánh thượng, nào biết không phải ngươi là tặc nhân hạ độc, sau đó giá họa cho bổn vương?”

Nói xong, hắn lạnh lùng liếc Tĩnh Mẫn Phi và Nhị hoàng tử một cái.

Hồ đại nhân không ngờ Sở Tà lại vô sỉ như vậy, chống chế bằng mọi cách, tức giận đến nỗi thân mình run lên.

Đúng lúc này, có vài vị quan viên đứng ra hoà giải, nói: “Lang Vương điện hạ, bây giờ thánh thượng nguy cấp, vẫn nên để ta hộ tống thánh thượng về kinh trước rồi dần dần điều tra nguyên do…”

Theo ý bọn họ là muốn trấn an Lang Vương trước để tránh gây thêm rắc rối.

Nhưng đúng lúc này, Nhị hoàng tử mở miệng nói: “Lang Vương nói không hề có ý giết phụ hoàng, nhưng bổn vương biết ẩn tình lại không phải như vậy”

Đúng lúc này, Nhị hoàng tử vẫy tay, sai người đi gọi nhân chứng đến, sau đó một nam tử thân hình cao lớn lưng hơi gù bước vào, vẻ mặt bi phẫn, nhìn thấy Lang Vương bèn lớn tiếng nói: “Đường đệ, Sở gia ta mấy đời trung thành thẳng thắn, tuyệt đối sẽ không theo ngươi làm ra chuyện nghịch mưu ngang ngược như vậy. Dù cho ngươi thân là Giang Đông Vương, nhưng nếu làm chuyện bất lợi với thánh thượng và Đại Nguyên thì đừng trách Sở Đắc Thắng ta đại nghĩa diệt thân, khuyên ngươi nên sớm khoanh tay chịu trói, chớ nên sai lầm.”

Các vị đại thần nghe nói có người Sở gia đến nói chuyện đều quay đầu lại nhìn.

Người nọ lại nói với các đại thần: “Chư vị đại nhân, tiểu nhân Sở Đắc Thắng, cũng là người Sở gia Giang Đông. Trong lúc vô ý ta biết được Sở Tà đã sớm trăm phương ngàn kế mưu tính Đại Nguyên, lần này bằng chứng mưu hại thánh thượng như núi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.