Trời Sinh Thích Em

Chương 83: Phiên Ngoại 22




Nhìn thấy thiếu niên áo trắng giơ tay ra hiệu, đám người xung quanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó có nữ sinh nhịn không được mà hô to…

“Tạ Vân Trì cố lên!”

“Tạ Vân Trì, cậu đẹp trai lắm!”

Mấy người đội bạn bất mãn: “Mấy nữ sinh đó đúng là gặp sắc quên nghĩa, mấy người khác thì không nói, sao ngay cả nữ sinh lớp chúng ta cũng cổ vũ cho Tạ Vân Trì thế? Đó là đối thủ đó!”

Đồng đội thở dài: “Sự việc đến nước này thì còn có thể nói cái gì, không đẹp trai bằng người ta thì đâu còn cách nào.”

Kỷ Minh Nguyệt cũng ngẩn ra.

Cô nhìn thấy Tạ Vân Trì ra hiệu, lập tức nắm chặt tay Thư Diệu.

Thư Diệu bị cô nắm đầy đau đớn, hô một tiếng, “Miêu Miêu!”

Kỷ Minh nguyệt lúc này mới hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn nhìn Thư Diệu.

Thư Diệu nhìn cánh tay bị Kỷ Minh Nguyệt niết chặt, nhẹ nhàng thổi thổi, lại nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu làm gì mà đột nhiên…”

Còn chưa nói xong, nhìn thấy rõ biểu cảm của Kỷ Minh Nguyệt, Thư Diệu dừng một chút, vươn tay quơ quơ trước mặt Kỷ Minh Nguyệt, “Miêu Miêu? Cậu làm sao vậy?”

Kỷ Minh Nguyệt hốt hoảng cúi đầu, cau mày, khẽ lắc đầu.

Cô chỉ đang suy nghĩ.

Cô thật sự rất thích Tạ Vân Trì, vĩnh viễn chỉ có thể thích Tạ Vân Trì.

Xem đi, cho dù là Tạ Vân Trì hoàn toàn không biết những chuyện sau này, nhưng anh vẫn luôn thiên vị với cô, không kiêng nể gì.

Động tác vừa rồi của anh, rõ ràng là giống y như đại hội thể thao của Quân Diệu lần đó, anh ném được một cú ba điểm.

Thậm chí làm cho cô trong nháy mắt cảm thấy như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Chưa kịp nghĩ thêm cái gì, liền nghe thấy trọng tài thổi còi, trận bóng rổ hôm nay chính thức bắt đầu.

Dù cho rất nhiều người vây xem, nhưng đây cũng không phải trận bóng rổ chính thức gì, chỉ là một cuộc thi đấu hữu nghị mà thôi.

Là mấy nam sinh của hai lớp khối 10 hẹn nhau đấu một trận, trọng tài chính là giáo viên thể dục.

Nói thật ra, mấy người tham gia trận bóng rổ hôm nay, không ai có thể đoán được có nhiều người đến xem như vậy.

Mà người duy nhất có tư cách đoán trước kia, đã sớm không quan tâ m đến chuyện thắng thua.

Cho nên mọi người đều không nhịn được mà vực dậy tinh thần, dù như thế nào cũng không thể mất mặt trước nhiều người như vậy, hơn nữa đa số ở đây đều là nữ sinh.

Người tham gia trận đấu không ít, nhưng Kỷ Minh Nguyệt lập tức có thể nhận ra thiếu niên áo trắng kia.

Cô đã sớm biết Tạ Vân Trì chơi bóng rổ rất lợi hại, nhưng mỗi một lần nhìn anh thi đấu vẫn cứ bị làm cho kinh ngạc.

Rõ ràng là anh không thường xuyên tham gia thi đấu, nhưng mấy đồng đội dường như rất tín nhiệm anh, cướp được bóng là yên tâm chuyền cho Tạ Vân Trì.

Mà thiếu niên đẹp mắt kia không lần nào phụ sự tin tưởng của đồng đội, ném rất chuẩn xác vào rổ.

Lại có đồng đội chuyền bóng, Tạ Vân Trì thuần thục nhận lấy, thực hiện vài động tác đẹp động lòng người, khiến cho Kỷ Minh Nguyệt và mấy người không quá am hiểu bóng rổ cũng kích động đến không chịu nổi.

Đến trước vành bóng rổ, thiếu niên nhảy lên, mái tóc đen bay theo đầy kiêu ngạo như chủ nhân của mình, ở trên không trung tạo thành một độ cong hoàn mỹ.

Nâng tay, đập bóng, vô cùng chính xác mà rơi vào rổ.

Bốn phía trở nên xao động, mấy nữ hài từ điên cuồng hoan hô.

Tạ Vân Trì vuốt mái tóc đẫm mồ hôi, quay đầu nhìn về phương hướng kia, tìm được thiếu nữ dung mạo xuất sắc, nhướng mi, nở nụ cười.

Mấy nữ hài tử xung quanh Kỷ Minh Nguyệt bị nụ cười của Tạ Vân Trì làm cho đầu óc choáng váng, hận không thể vồ lấy anh mà kêu “Tạ Vân Trì, cậu mau mau cưới mình đi”.

Còn có thể nghe thấy mấy nữ sinh kịch liệt tranh cãi: “Vừa rồi cậu ấy khẳng định là nhìn mình! Cậu ấy vậy mà cười với mình, mình chết đây, huhuhu.”

Người bạn bên cạnh “Hừ” một tiếng, “Là nhìn mình! Mình nói cậu nghe, Tạ Vân Trì khẳng định là có ý với mình, tuần trước mình đến lớp cậu ấy tìm một người bạn, cậu ấy còn giúp mình gọi người!”

Bùi Hiến cùng Thiệu Trạch Vũ nhìn nhau một cái, đều thấy rõ sự sợ hãi trong đáy mắt đối phương.

Cạnh tranh kịch liệt hình như cũng không tốt…

Thiệu Trạch Vũ đè thấp thanh âm, nói với Kỷ Minh Nguyệt: “Miêu Miêu, hay là cậu đổi đối tượng đi? Tạ Vân Trì cũng quá nổi tiếng rồi…”

Kỷ Minh Nguyệt cũng đè thấp thanh âm: “Không đổi.”

Thiệu Trạch Vũ: “…”

Bùi Hiến nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa hai người họ, bất mãn mà đá Thiệu Trạch Vũ một cước: “Nói cái gì đó, Tạ Vân Trì nổi tiếng, còn Miêu Miêu thì không nổi tiếng hay sao?”

Thiệu Trạch Vũ lặng im hai giây, sau đó không thể không gật gật đầu, tỏ vẻ Bùi Hiến nói đúng.

Nhưng anh vẫn rất bất mãn.

Anh trả cho Bùi Hiến một cước: “Cậu đúng là cảm thấy Miêu Miêu cái gì cũng tốt, người khác nói cậu ấy một câu cũng không cho phép.”

Sau đó hay người cứ như vậy mà đá nhau.

… Hạ Doanh im lặng hỏi trời xanh: “Rốt cuộc là vì sao mình lại làm bạn với hai tên quỷ ngây thơ này chứ?”

Sắp tới thời điểm nghỉ giữa trận, Bùi Hiến rốt cuộc cũng giành được thắng lợi, lại đạp cho Thiệu Trạch Vũ một cước: “Không phải là mình không cho phép, người thổ lộ với Miêu Miêu nhiều như vậy, cậu ấy sao có thể không bằng Tạ Vân Trì chứ?”

Đương nhiên, Bùi Hiến có thể giành được thắng lợi, cũng không phải bởi vì anh có bao nhiêu lợi hại, mà là…

Một nam sinh vừa rồi còn đang chơi bóng, hiện tại lại thở phì phò, bất an mà đi tới gần chỗ này.

Đoàn người cũng rất tự nhiên mà nhường đường cho cậu ta.

Thư Diệu ngẩng đầu, trong khoảnh khắc nhìn thấy nam sinh kia, lập tức ý thức được cái gì đó.

Không kịp nói cái khác, cô nhanh chóng nắm lấy tay Kỷ Minh Nguyệt, thấp giọng nhắc nhở cô: “Đó là Phù Tử Khiên.”

Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ.

Quả nhiên, Thư Diệu đoán không sai.

Phù Tử Khiên bị vây xem nên có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy có nhiều người nhìn như vậy, theo lý mà nói hẳn sẽ thành công.

Đi tới trước mặt Kỷ Minh Nguyệt, Phù Tử Khiên sờ cái ót, trong lòng bất an, cuối cùng mới hạ quyết tâm, cười với Kỷ Minh Nguyệt, mở miệng: “Cái kia, Kỷ Minh Nguyệt, xin chào, mình là Phù Tử Khiên ở lớp bên cạnh, thích chơi bóng rổ và chạy bộ… Mình, mình thích cậu đã lâu, cậu có thể làm bạn gái mình không!”

Có thể là để che giấu sự bất an trong lòng, Phù Tử Khiên càng nói thì thanh âm càng lớn, nói xong lời cuối cùng, mấy người xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới hiện trường tỏ tình này.

Mấy người khác không nói, mặt của giáo viên thể dục lập tức hóa đen.

Cái gì thế này!

Đang chơi bóng rổ, sao lại đột nhiên có người đi tỏ tình!

Ông đứng lên, chuẩn bị ngăn chặn hiện trường tỏ tình này, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm gì đó truyền đến từ bên cạnh.

Giáo viên thể dục mơ hồ quay đầu nhìn nhìn, liền chú ý tới Tạ Vân Trì đang ở bên cạnh nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm vào hiện trường thổ lộ kia.

Ý cười vốn có của Tạ Vân Trì đã biến mất không còn tăm hơi, con ngươi vốn đen giờ phút này càng như bị bao phủ bởi mực.

Mà thanh âm vừa rồi, chính là do Tạ Vân Trì gắt gao nắm lấy chai nước mà tạo nên.

Chai nước đã sớm bị thiếu niên kia nắm cho thay đổi hình dạng, anh lại không hề có ý định buông tay.

Giáo viên thể dục: “?”

Sao lại còn kích động hơn người làm giáo viên này vậy?

Phản ứng đầu tiên của giáo viên thể dục chính là, Tạ Vân Trì cũng thích nữ sinh được thổ lộ kia nên mới tức giận như vậy.

Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, giáo viên thể dục đã mạnh mẽ áp xuống.

… Ai cũng có khả năng yêu sớm, chỉ có Tạ Vân Trì nhân phẩm cùng học vấn đều ưu tú, được tất cả các giáo viên trong trường khen ngợi, là tuyệt đối không có khả năng!

Vậy khả năng duy nhất còn lại chính là, Tạ Vân Trì cũng giống ông, không thích nhìn người khác yêu sớm!

Nghĩ như vậy, giáo viên thể dục nhịn không được mà vui mừng.

Thật không hổ là Tạ Vân Trì, vĩnh viễn làm cho giáo viên bọn họ yên tâm.

Vừa nghĩ như vậy, giáo viên thể dục vừa hận rèn sắt không thành thép mà nhìn về phía hiện trường thổ lộ.

Đây thực sự là một màn tỏ tình công khai hiếm có, hơn nữa nữ chính còn là một nhân vật nổi tiếng, tuy nam chính không được nổi tiếng như vậy, nhưng bởi vì có khí chất như ánh mắt trời và thường xuyên chơi bóng rổ, ở nhất trung Đoan Thành cũng coi như có chút danh tiếng.

Hai người nổi tiếng ở cùng nhau, quả thực là sẽ càng thêm nổi tiếng!

Cho nên không ít người ở hiện trường đều đang cổ vũ: “Đồng ý với cậu ấy đi! Đồng ý với cậu ấy đi!”

Giáo viên thể dục hiểu rất rõ tâm lý của mấy tiểu nữ sinh.

Được một nam sinh đẹp trai thổ lộ trước mặt mọi người, vô luận là trước đó có thích người ta hay không, thì ít nhất ở giờ khắc này, lòng hư vinh vẫn sẽ được thỏa mãn.

Cho nên, cho dù trước đó không thích nam sinh này, nữ hài tử kia cũng nhất định sẽ đồng ý…

“Thực xin lỗi, tôi không thích cậu.”

Giáo viên thể dục: “?”

Nữ hài tử bị vây trong đám người vẫn còn đang tươi cười, ngữ khí nói chuyện lái vô cùng chắc chắn, một tia hy vọng cũng không hề lưu lại cho đối phương.

Phù Tử Khiên ngẩn người.

Cậu ta hé miệng, hơn nửa ngày cũng không nói ra tiếng.

Một lúc lâu sau, cậu kinh ngạc nói: “Cái đó, mình biết cậu chưa suy nghĩ kỹ, không cần trả lời vội đâu, hay là cậu…”

Chưa nói xong, Kỷ Minh Nguyệt đứng ở đối diện đã lịch sự cười cười, vẫn không hề cho cậu ta chút hy vọng nào: “Không cần suy nghĩ đâu, thật ngại quá.”

Phù Tử Khiên thất vọng cúi đầu, miễn cưỡng gật đầu cười một tiếng, xoay người trở về.

Giáo viên thể dục thực sự cảm thấy ngoài ý muốn, nhẹ nhàng thở ra.

Nữ hài tử này còn rất kiên định, vừa nhìn là biết một lòng lo cho chuyện học tập.

Vừa nghĩ như vậy, giáo viên thể dục nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Vân Trì.

Lập tức chú ý tới, Tạ Vân Trì không còn nắm chặt cái chai nước nữa, ý cười trên mặt cũng khôi phục.

Xem đi, thật sự là một đứa trẻ ngoan, nhân phẩm và học vấn đều ưu tú.

Màn tỏ tình vừa rồi quả thực như một trò hề, mà giáo viên kết thúc trò hề này bằng một tiếng còi.

Hiệp hai của trận bóng rổ bắt đầu.

Phù Tử Khiên bị cự tuyệt trước mặt mọi người, đối với nửa trận bóng rổ còn lại, phát huy không còn được tốt như trước.

Nhưng vì điểm số ở hiệp một của hai đội đã chênh lệch quá lớn, hơn nửa hiệp hai Tạ Vân Trì càng chơi càng hay, bọn họ vẫn hoàn toàn thắng lợi.

Lưng Tạ Vân Trì ướt đẫm mồ hôi, lộ ra dáng người mạnh mẽ, càng khiến đám nữ sinh xung quanh hú hét như sói đói.

Nữ sinh ở phía sau Kỷ Minh Nguyệt còn cảm khái: “Không có người yêu như Tạ Vân Trì, cuộc đời còn có ý nghĩa gì nữa?”

Kỷ Minh Nguyệt âm thầm chấp nhận.

Nhưng cô lại nghĩ, cảm thấy dường như cũng không thể nói như vậy.

Dù sao nếu nói như vậy thì chỉ có mỗi cuộc đời của cô là có ý nghĩa rồi.

Chà ~ Ngại quá đi.

Giáo viên thể dục đi tới, vui mừng vỗ vỗ vai Tạ Vân Trì: “Bạn học Tạ Vân Trì, em rất có thiên phú đó, vừa rồi chơi thật sự quá tốt. Thực sự không có suy nghĩ về việc gia nhập đội bóng sao?”

Tạ Vân Trì đầu tiên là lễ phép nói cảm ơn, sau đó lắc lắc đầu, “Ngại quá thưa thầy, em bận đi làm thêm, cho nên không có thời gian huấn luyện, ngẫu nhiên chơi một trận là rất vui rồi.”

Giáo viên thể dục cũng biết tình cảnh của anh, nghe như vậy thì chỉ đành thở dài tiếc nuối.

Tạ Vân Trì nói lời tạm biệt với ông, giáo viên thể dục tâm tình phức tạp nghĩ, một thiếu niên soái khí vĩ đại như vậy, sao lại có gia cảnh làm người ta đau lòng đến thế chứ?

Càng mấu chốt chính là, nhìn thử Tạ Vân Trì đi, thành thục hơn đám nam sinh cùng tuổi rất nhiều.

Tuy rằng được rất nhiều nữ hài tử thích, nhưng Tạ Vân Trì chỉ đặt tâm tư trên chuyện học, không hề quan tâm chút nào đến chuyện yêu đương.

Ông vừa lòng nhìn Tạ Vân Trì thu dọn đồ đạc, lại nhìn Tạ Vân Trì đi đến phía đối diện, lại nhìn nữ sinh vừa được tỏ tình kia vui vẻ vẫy vẫy tay, rồi sau đó Tạ Vân Trì không chút do dự đi tới, rồi sau đó nữ hài tử kia đưa một chai nước khoáng qua, Tạ Vân Trì nâng tay nhận lấy.

…?

Sự tươi cười trên mặt giáo viên thể dục nhạt đi vài phần.

Vì sao ông lại cảm thấy sự tiến triển này…

Có gì đó không đúng?!

Mà Kỷ Minh Nguyệt đương nhiên không biết vị giáo viên thể dục kia đang nghĩ cái gì.

Cô một chút cũng không thèm để ý đến mấy ánh mắt như có như không ở chung quanh, không coi ai ra gì mà vẫy vẫy tay với Tạ Vân Trì, vô cùng vui mừng mà đưa cho anh một chai nước khoáng, vui vẻ nói.

“Thầy Tạ, hôm nay cậu thật sự quá lợi hại! Vừa rồi rất nhiều nữ hài tử đều hét chói tai vì cậu đó, cậu có nghe thấy không?”

Tạ Vân Trì vừa nghe thấy cô gọi “thầy Tạ”, nhịn không được mà cười, tiện tay mở nắp chai nước, uống mấy ngụm lớn.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng là mấy nam sinh khác làm vậy thì sẽ có chút thô lỗ, nhưng anh vừa làm, cả người chỉ càng toát ra vẻ tiêu sái.

Không hề liên quan gì đến hai chữ “thô lỗ”.

Kỷ Minh Nguyệt trầm ngâm hồi lâu, cũng không thể suy nghĩ ra nguyên nhân cụ thể.

Nghĩ tới nghĩ lui.

… Chỉ có thể nói là bởi vì bộ dáng của Tạ Vân Trì quá dễ nhìn.

Yết hầu của anh chuyển động, nuốt mấy ngụm nước, sau đó mới nói với Kỷ Minh Nguyệt: “Vậy còn cậu?”

Mấy giọt nước còn vương lại trên khóe môi khiến anh càng thêm quyến rũ, thật khiến Kỷ Minh Nguyệt không thể rời mắt.

Cô nghĩ thầm trong lòng, vì sao cảm thấy nước mà Tạ Vân Trì uống…

Dường như sẽ ngon hơn bình thường?

Đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe được vấn đề không đầu không đuôi này của Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt ngẩn người, “Hả?” một tiếng.

Đối với thiếu nữ đang ngây ngốc, Tạ Vân Trì không hề có chút không kiên nhẫn nào, cười càng thoải mái hơn, lặp lại lần nữa: “Vậy còn cậu, có thét chói tai không?”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu ra, ho nhẹ một tiếng, ăn nói hàm hồ, “Mình, mình tương đối bình tĩnh.”

Bùi Hiến đúng lúc đi đến bên cạnh cô, nghe thấy lời nói của Kỷ Minh Nguyệt thì “chậc chậc” mấy tiếng, “À, vậy thì cái người đứng cạnh mình liên tục khen Tạ Vân Trì đẹp trai không phải tên là Kỷ Minh Nguyệt à?”

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Cô oán giận mà dùng sức đá Bùi Hiến một cước, Bùi Hiến không kịp đề phòng, bị cô đá thiếu chút nữa thì bay lên trời.

Bùi Hiến: “?”

Kỷ Minh Nguyệt “ôn nhu” cười cười, cười đến mức Bùi Hiến rùng mình, ngay cả chất vấn cũng không dám, xám xịt mà ôm cái chân đáng thương chạy trốn.

Nhìn bóng lưng của Bùi Hiến, Kỷ Minh Nguyệt đắc ý cười, lại nghe thấy Tạ Vân Trì ngữ khí nhạt nhạt: “Quan hệ của cậu và Bùi Hiến thật tốt.”

Kỷ Minh Nguyệt ngẩn người, quay đầu nhìn anh.

Thiếu niên cầm theo chai nước khoáng trong tay, nhìn cô chăm chú, vân đạm phong khinh, “Thật làm cho người ta hâm mộ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.