Trời Sinh Thích Em

Chương 78: Phiên Ngoại 17




Nội dung của các phần phiên ngoại tiếp theo đây không liên quan và cũng không ảnh hưởng đến mạch truyện chính. Bối cảnh ở những phiên ngoại này có thể được xem như một thời không song song với mạch truyện chính, nơi Kỷ Minh Nguyệt quay ngược thời gian trở về thời cao trung, kéo dài khoảng hơn 10 chương. Mọi người có thể coi như một bộ đoản văn thanh xuân vườn trường để đọc.

- ------------------

Tạ Thiên Tầm nghe lời hiểu chuyện, từ trước đến nay Kỷ Minh Nguyệt đã không cần dỗ cô bé ngủ.

Chẳng qua hôm nay Tạ Vân Trì đi công tác, Kỷ Minh Nguyệt ở trong phòng Tạ Thiên Tầm lâu hơn một chút.

Sau khi kể chuyện trước khi ngủ cho Tạ Thiên Tầm, lại nghe tiểu cô nương khen mình một lúc lâu, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy bản thân sắp tan chảy.

Chờ hạt đậu nhỏ nhắm mắt đi ngủ, Kỷ Minh Nguyệt mới đắp chăn cẩn thận cho Tạ Thiên Tầm, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Lúc này cô mới từ từ vươn vai, trở về phòng đi ngủ.

***

“Kỷ Minh Nguyệt!”

Kỷ Minh Nguyệt bị một tiếng đập cửa như cuồng phong đánh thức.

Hoặc nói đúng hơn, âm thanh kia hẳn là…

Tiếng phá cửa.

Âm thanh còn lớn hơn so với phá cửa.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, chợt nghe thấy Chúc Cầm gọi cô: “Kỷ Minh Nguyệt! Đã mấy giờ rồi con còn ngủ, mau dậy đi đến trường!”

… Mẹ cô đến lúc nào vậy?

Mẹ cô không phải đang ở Đoan Thành sao? Chẳng lẽ là nhớ Tạ Thiên Tầm nên tới đây từ sớm?

Kỷ Minh Nguyệt từ từ hồi phục tinh thần, lại nghĩ tới cái gì, kéo chăn qua đầu, thanh ầm rầu rĩ truyền ra: “Mẹ, hôm nay cuối tuần, không cần đến trường.”

Âm thanh phá cửa ngừng một giây.

Không đợi Kỷ Minh Nguyệt thở ra, âm thanh phá cửa lại vang lên, thậm chí so với vừa rồi còn to hơn: “Cuối tuần cái quỷ, hôm nay là thứ ba! Mau dậy đi học, lại muộn tiết tự học buổi sáng rồi đó!”

Rồi sau đó, thanh âm hòa giải của Kỷ Phong truyền đến: “Miêu Miêu nhất định là rất mệt, hay là xin phép cho con bé nghỉ tiết tự học, cho con bé ngủ thêm một chút.”

Chúc Cầm chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Quá cưng chiều sẽ hại con đó ông biết không, con bé ngày nào cũng biếng nhác thì thôi đi, bây giờ ông còn nói xin phép cho con bé bỏ học?”

Vợ đã lên tiếng, Kỷ Phong đau lòng con gái cũng chỉ có thể yên lặng chịu thua.

Mà Kỷ Minh Nguyệt ở trong phòng…

Thong thả mở mắt.

Cô rốt cuộc cũng ý thức được có gì đó không đúng.

Vừa rồi mẹ cô nói cái gì?

… Tiết tự học buổi sáng?

Từ sau khi tốt nghiệp cao trung, đã hơn mười năm cô không nghe lại mấy chữ “tự học buổi sáng” này, hiện tại mẹ đang gọi cô dậy đi học?

Kỷ Minh Nguyệt mê man nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu.

Trần nhà cũng có chút không đúng.

Trong phòng ngủ của cô và Tạ Vân Trì, trần nhà là do tự tay Tạ Vân Trì thiết kế, cô rất thích.

Nhìn chung quanh một vòng, Kỷ Minh Nguyệt mở to mắt.

Cô theo bản năng cầm lấy điện thoại đầu giường muốn xem thời gian.

Cầm được điện thoại, nhưng lại không phải chiếc iPhone đời mới nhất của cô, mà là một cái điện thoại trượt đã rất cổ.

Trong đó ghi…

06:53 ngày 18 tháng 10 năm 200x.

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Cô chỉ cảm thấy hiện tại ở trên đầu mình có một đống chấm hỏi đang vui vẻ nắm tay nhau nhảy nhót.

Lúc này không phải là học kỳ đầu tiên năm lớp 10 sao?

“Mau dậy đi.” Chúc Cầm vẫn không buông tha cho cô, “Bùi Hiến đợi con nửa ngày rồi đấy.”

Kỷ Minh Nguyệt đứng dậy khỏi ổ chăn, chạy nhanh vào toilet, nhìn trong gương thật lâu.

Kiểu tóc này, khuôn mặt này, còn có dáng người này…

Tất cả đều là bộ dáng của cô thời cao trung.

Cô…

Trọng sinh rồi?

Về năm lớp 10?

Chờ Kỷ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, lập tức ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Nếu cô nhớ không lầm, thời gian tự học chính là…

7:10.

Thời gian trên điện thoại khi nãy là bao nhiêu?

Mẹ nó.

Vội vàng đánh răng rửa mặt, không thuần thục mặc bộ đồng phục của cao trung Đoan Thành vào, Kỷ Minh Nguyệt chỉ kịp ngậm một miếng bánh mì, cầm một hộp sữa, đeo cặp sách lên lưng, rồi cùng với Bùi Hiến đang chờ cô ở phòng khách đi ra cửa.

Bùi Hiến túm góc áo của cô: “Cậu chạy nhanh như thế làm gì?”

Kỷ Minh Nguyệt đầu đầy chấm hỏi: “Anh trai à, chúng ta sắp muộn rồi.”

Bùi Hiến: “?”

Anh giật mình: “Từ khi nào mà cậu lại lo lắng chuyện đến muộn thế?”

Với tính cách cá mặn của Kỷ Minh Nguyệt, cho dù là đến trường, không phải phần lớn thời gian đều dùng để ngủ sao?

Tiết tự học buổi sáng lại càng ít khi thanh tỉnh.

Tuy nói như thế, nhưng rốt cuộc là Bùi Hiến cũng không làm tổn thương sự tích cực của bạn học Kỷ Minh Nguyệt, vỗ vỗ yên sau xe đạp: “Đi thôi, anh trai đưa cậu đến trường.”

“…”

Đúng rồi.

Lúc này Kỷ Minh Nguyệt mới nhớ ra, hồi cao trung cô không đồng ý để tài xế lái xe đưa cô đi học, cho nên luôn là Bùi Hiến đạp xe đưa cô đi.

Có chút kỳ quái mà ngồi lên xe của Bùi Hiến, Kỷ Minh Nguyệt vừa như có như không ăn miếng bánh mì, vừa suy nghĩ về tình huống hiện tại.

Cô, một người phụ nữ đã kết hôn và có con, cũng có sự nghiệp riêng, đột nhiên quay lại năm lớp 10.

Cũng chính là, đừng nói là yêu đương, thậm chí còn chưa quen biết Tạ Vân Trì.

Ôi, muốn chết mất.

Đều do trước đó không lâu khi đi ra ngoài tản bộ với Tạ Vân Trì, nói cái gì mà nếu như có thể quay lại, nhất định sẽ để Tạ Vân Trì đi chơi với nhóm [Bốn người một mèo] của bọn họ.

Hiện tại thì hay rồi, thực sự đã quay lại.

Bùi Hiến đột nhiên “À” một tiếng, ngữ khí chế nhạo mà nói với Kỷ Minh Nguyệt ở phía sau: “Miêu Miêu, hôm nay là thứ ba, trách không được cậu lại cố tình dậy muộn.”

Kỷ Minh Nguyệt: “?”

Bùi Hiến: “Vị soái ca họ Tạ kia hôm nay trực ban ở cổng trường, ghi chép tên người đến muộn. Cậu muốn đến muộn để nói chuyện với người ta mấy câu chứ gì?”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu, liếc nhìn bộ đồng phục lôi thôi trên người mình, vì đang muộn nên tóc có chút rối loạn, lại nhìn bánh mì và sữa trong tay.

“… Bùi Hiến.” Cô nuốt nước miếng, dè dặt thương lượng, “Cậu nói xem, khả năng thành công của việc chúng ta trèo tường vào là bao nhiêu?”

Bùi Hiến thiếu chút nữa đâm xe vào bụi cây bên cạnh.

Anh kịp thời phanh lại, vững vàng dừng xe, vẻ mặt khiếp sợ mà quay đầu: “Miêu Miêu, có phải tối hôm qua cậu đắp chăn kín quá nên sốt đến hỏng đầu óc rồi không?”

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Cô chỉ là không muốn dùng bộ dáng quỷ quái này để đối mặt với Tạ Vân Trì sau khi trọng sinh mà thôi!

Bùi Hiến còn tỏ vẻ thương tiếc cho chỉ số thông minh của cô ngày hôm nay, “Cậu còn hỏi khả năng thành công là bao nhiêu? Cậu thử nghĩ xem có chút khả năng nào sẽ thành công không?!”

Tất nhiên là không có.

Cho nên, Kỷ Minh Nguyệt ủ rũ ngồi sau xe của Bùi Hiến mà đến gần cổng trường.

Cô nhìn thử thời gian trong điện thoại.

7:27.

Hai người bọn họ muộn 17 phút.

Cô vừa rồi đã tận lực cứu vớt hình tượng của bản thân.

Ăn hết bánh mì, nhét hộp sữa vào trong cặp sách của Bùi Hiến, sửa sang lại đồng phục, mái tóc cũng dựa vào cửa kính của các cửa hàng mà được chỉnh lại.

Cách rất xa, Kỷ Minh Nguyệt đã thấy người trực ban ở cổng trường.

… Học sinh ưu tú Tạ Vân Trì.

Thiếu niên ngồi trên ghế, cúi đầu xem xét mấy tờ giấy trong tay, sợi tóc đen buông thõng trước mắt, hơi che đi khuôn mặt anh.

Chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, khuôn mặt thanh tú, cái mũi cao thẳng, khóe môi nhếch lên cao, một thiếu niên mang theo khí chất độc nhất vô nhị.

Giống như hai người bọn họ, anh mặc bộ đồng phục mùa hè của cao trung Đoan Thành.

Đồng phục màu trắng càng làm nổi bật vẻ thanh tú của Tạ Vân Trì.

Rõ ràng là cùng một bộ đồng phục, nhưng khi anh mặc vào thì lại có khí chất rất khác biệt.

Chỉ yên lặng mà ngồi đó, Kỷ Minh Nguyệt lại không có biện pháp di dời ánh mắt của mình khỏi anh.

Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy, dường như trọng sinh cũng không tệ.

Còn có thể nhìn thấy thiếu niên Tạ Vân Trì.

A, cô hiện tại giống như đang điên cuồng thu thập tất cả các dáng vẻ của Tạ Vân Trì.

Nhưng mà không biết vì sao, rõ ràng trước khi trọng sinh anh là người mỗi ngày đều ngủ chung giường, nhưng hiện tại khi muốn đến gần anh, Kỷ Minh Nguyệt lại sinh ra vài phần khẩn trương.

Suy nghĩ linh tinh nửa ngày, ngay lúc Bùi Hiến không hiểu gì, Kỷ Minh Nguyệt mới hít sâu một hơi, đi theo Bùi Hiến đến trước mặt người trực ban.

Tạ Vân Trì không ngẩng đầu, nghe thấy có tiếng bước chân, thoáng nhìn thấy đồng phục trên người hai người đi tới, mang theo ý cười mà mở miệng: “Xin chào, mời viết tên.”

Vừa nói xong, Tạ Vân Trì ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt.

Kỷ Minh Nguyệt bình ổn hô hấp, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ mặt anh.

Rồi sau đó, ký ức mười mấy năm trước đột nhiên trùng khớp.

So với Tạ Vân Trì mà cô nhìn thấy mỗi ngày trước khi trọng sinh, anh của hiện tại còn mang theo vài phần ngây ngô, cảm giác thanh xuân nhiều hơn một chút, lại vẫn đẹp đến mức làm người ta không nói thành lời.

Anh thấy rõ người trước mặt, bên trong con ngươi xẹt qua một tia khó hiểu, lại nhanh chóng biến mất.

Trong ánh ban mai, đôi mắt của thiếu niên như bao hàm cả dải ngân hà.

Nội tâm của Kỷ Minh Nguyệt: Huhuhu, không hổ là người trong lòng cô từ thời cao trung, đẹp đến không có đạo lý!

Bùi Hiến dùng khuỷu tay đụng vào người Kỷ Minh Nguyệt, ý bảo cô đừng nhìn chằm chằm người ta nữa: “Miêu Miêu, ghi tên.”

Sáng sớm đã bắt đầu háo sắc, thật quá dọa người rồi.

Kỷ Minh Nguyệt miễn cưỡng rời mắt khỏi gương mặt của Tạ Vân Trì, lên tiếng đồng ý, nhanh chóng cúi đầu cầm bút, ghi tên vào quyển sổ Tạ Vân Trì đưa.

“Kỷ Minh Nguyệt, Bùi Hiến lớp 10-8”

Viết xong, cô cúi đầu nói cảm ơn Tạ Vân Trì, cùng với Bùi Hiến nhanh chóng đi vào.

Bùi Hiến còn không quên chế nhạo cô: “Tuy rằng Tạ Vân Trì rất đẹp trai, nhưng Miêu Miêu, cậu cũng không cần phải mới sáng sớm đã nhìn chằm chằm người ta như thế chứ?”

Kỷ Minh Nguyệt có chút sầu.

Cô không biết hiện tại Tạ Vân Trì có thích cô hay không, nếu thích thì tình cảm sâu đến mức nào, bây giờ ngay cả phương châm tác chiến cô cũng không có.

Vừa rồi vẻ mặt Tạ Vân Trì nhìn cô quá mức lịch sự, lại mang theo vài phần mới lạ, làm cho người còn chưa hoàn toàn tách ra khỏi thân phận Tạ phu nhân là cô có chút sầu khổ.

Cô thở dài: “Cậu biết cái gì chứ, đó là chồng tương lai của mình.”

Bùi Hiến: “?”

Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, nhớ tới trước kia Tạ Vân Trì nói rằng anh nhất kiến chung tình với cô, ánh mắt nhất thời sáng lên, quay đầu hỏi Bùi Hiến: “Trước kia Tạ Vân Trì có gặp mình chưa?”

Bùi Hiến lắc đầu: “Chưa, nhưng cậu có thấy người ta rồi. Trước đó không lâu, vào lễ khai giảng đó, không phải cậu ta đại diện cho học sinh mới phát biểu hay sao? Lúc đó cậu còn khen người ta đẹp trai.”

“…”

Cô bắt đầu hối hận.

Sao cô lại không hỏi Tạ Vân Trì, rốt cuộc là nhất kiến chung tình với cô như thế nào chứ.

Thời điểm đi đến cửa phòng học, tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu từ lâu.

Giáo viên ngữ văn đang ngồi trên bục giảng giám sát học sinh học thuộc thơ, nhìn thấy Bùi Hiến cùng Kỷ Minh Nguyệt sóng vai đi tới, nhất thời trầm mặt xuống: “Hai đứa lại đến muộn, mới khai giảng không bao lâu đã đến muộn nhiều lần như vậy, cầm sách giáo khoa đứng bên ngoài học đi!”

Khi đi về chỗ lấy sách giáo khoa, Thư Diệu ngồi cùng bàn với Kỷ Minh Nguyệt liên tục giao tiếp bằng mắt với cô.

Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy có chút buồn cười, ngay cả nỗi phiền muộn khi đột nhiên mất chồng cũng phai nhạt đi mấy phần.

Khi cầm sách giáo khoa đi ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Tạ Vân Trì đã trực ban xong và trở về phòng học.

Ngay bên cạnh lớp bọn họ.

Kỷ Minh Nguyệt nhìn theo thật lâu, cho đến khi bóng lưng của Tạ Vân Trì triệt để biến mất mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Bùi Hiến dùng khuỷu tay đụng vào người cô: “Hôm nay cậu bị sao thế? Thực sự thích người ta à?”

Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu, nhỏ giọng nói với anh: “Mình không chỉ thích cậu ấy, mình còn muốn quang minh chính đại theo đuổi cậu ấy. Mình nói cậu nghe, chuyện này nhất định phải thành công.”

Bùi Hiến ngây người, lại nhíu mày, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Miêu Miêu, thực sự không phải là mình khinh thường cậu, nữ sinh theo đuổi Tạ Vân Trì còn ít hay sao? Một người cậu ta cũng không quan tâm, vừa thấy là biết, tâm tư của cậu ta đặt hoàn toàn trên chuyện học hành.”

Hai người đang thấp giọng nói chuyện, Kỷ Minh Nguyệt liền nghe thấy thanh âm mở cửa lớp bên cạnh, sau đó có tiếng bước chân truyền ra.

Cô lơ đãng quay đầu, lập tức sững sờ tại chỗ…

Tạ Vân Trì cầm một quyển sách giáo khoa ngữ văn như hai người bọn họ từ từ đi ra ngoài, nhìn vào mắt Kỷ Minh Nguyệt, gật gật đầu với cô.

Sau đó…

Đứng dựa vào tường, học thuộc thơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.