Trời Sinh Thích Em

Chương 64: Phiên Ngoại 3




Dựa vào ma lực của tiền tài, Tạ Vân Trì cùng Kỷ Minh Nguyệt cũng không tốn thời gian xếp hàng, trong vòng nửa ngày đã chơi được rất nhiều trò.

Tuy rằng Tạ Vân Trì vẫn kiên quyết thể hiện rằng bản thân không sợ độ cao, nhưng bạn học Kỷ Minh Nguyệt vẫn rất thiện lương không chơi trượt ván hình chữ U, hay mấy trò chơi mạo hiểm khác.

Cô vỗ ngực tự nhận: “Ừm, là em sợ độ cao.”

Tuy rằng Kỷ Minh Nguyệt không nói, nhưng người vô cùng hiểu cô như Tạ Vân Trì sao có thể không nhìn thấu ánh mắt của cô?

Ánh mắt quá trần trụi, ý là “Mama biết hết, nhưng không có biện pháp, mama chính là quá thương con”.

“…”

Tạ Vân Trì trầm mặc một lát, chỉ giả bộ như mình không hiểu ánh mắt ấy, còn sủng nịnh mà cười.

Thậm chí còn không quên xoa đầu Kỷ Minh Nguyệt, sờ mái tóc của cô, ngữ khí trấn an. “Được rồi, Miêu Miêu ngoan, chúng ta không sợ độ cao, là không thích chơi, đi chơi mấy trò đơn giản hơn được không?”

Hai nữ hài tử đi ngang qua, nghe thấy lời của Tạ Vân Trì nói với Kỷ Minh Nguyệt, nghiêng đầu nhìn bọn họ đầy hâm mộ.

Kỷ Minh Nguyệt thậm chí còn mơ hồ nghe thấy một nữ hài tử nói: “Mẹ nó, nam sinh kia sao có thể đẹp như vậy, lại còn ôn nhu nữa? Bạn gái sợ độ cao liền nói không thích chơi, còn xoa đầu, mình chết đây.”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy trên đầu mình toàn dấu chấm hỏi.

Cô phát hiện.

Cô thật sự đã xem nhẹ trình độ mặt dày của Tạ Vân Trì.

Tạ Vân Trì còn nhíu mày nhìn cô, cười ấm áp: “Sao vậy?”

Sao vậy?

Không sao cả, chính là muốn ám sát anh.

Sau đó hai người thực sự chỉ chơi mấy trò đơn giản, đi dạo quanh mấy khu vực bán đồ lưu niệm, còn chụp rất nhiều ảnh.

Có một người bạn trai tài đại khí thô, Kỷ Minh Nguyệt đương nhiên là in hết mấy tấm ảnh ra.

Có mấy tấm khiến cô đặc biệt vừa lòng, còn in ra nhiều kích cỡ.

Nghĩ tới cái gì đó, Kỷ Minh Nguyệt đưa tay về phía Tạ Vân Trì, xòe bàn tay ra.

Biểu cảm của Tạ Vân Trì có chút nghi hoặc.

“Đưa ví của anh cho em.”

Anh khẽ cười, rất nghe lời mà lấy ví của mình ra, đặt trong lòng bàn tay Kỷ Minh Nguyệt.

“Em nói anh nghe.” Động tác của Kỷ Minh Nguyệt rất nhanh nhẹn, lấy tấm ảnh trong ví của Tạ Vân Trì ra, thay một tấm mới in vào, nói năng hùng hồn, “Anh không thể mãi nhìn ảnh của em hồi cao trung được.”

“Hửm?”

“Trong ảnh thì em không thay đổi, nhưng ở hiện thực, em sẽ…”

Kỷ Minh Nguyệt đang châm chước cách dùng từ, lại nghe thấy Tạ Vân Trì nói tiếp: “Già.”

“…”

Cô trừng mắt nhìn Tạ Vân Trì một cái.

Tạ tiên sinh mang theo khát vọng sống mãnh liệt lập tức gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân sai rồi, rất chân thành nói lời xin lỗi: “Bạn gái của anh mãi mãi 18.”

Lúc này Kỷ Minh Nguyệt mới cười.

Nhiếp ảnh gia bên cạnh vô tình quay đầu thì nhìn thấy cảnh này, ánh mắt sáng chói, lập tức cầm máy ảnh lên, “tách” một cái liền chụp lại.

Đôi tình lữ dung mạo xuất sắc, nam nhân hơi cúi đầu, hai người cười với đối phương, tràn đầy ôn nhu cùng lưu luyến.

Chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, hai người bọn họ phải yêu nhau đến mức nào mới có thể nhìn nhau như vậy. Đam Mỹ H Văn

Chơi cả một ngày, mệt mỏi lại vui vẻ.

Đến lúc chạng vạng, khu vui chơi bật đèn.

Số lượng khách tới không hề giảm đi so với ban ngày, ánh đèn cùng cảnh đêm khiến khu vui chơi dấy lên hương vị lãng mạn mà ban ngày không có.

Từng đợt gió lạnh thổi tới, tất cả sự khô nóng của ban ngày đều được thổi đi, làm cho người ta cảm thấy thoải mái không thôi.

Kỷ Minh Nguyệt có chút không đi nổi, nhìn xung quanh còn có không ít tiểu hài tử đang cầm bóng bay chạy qua chạy lại, nhịn không được mà cảm khái bọn trẻ thật có sức sống.

Hai người ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, Kỷ Minh Nguyệt mệt mỏi mà dựa trên người Tạ Vân Trì, giống như không có xương vậy.

Tạ Vân Trì lại xoa đầu cô, hỏi: “Muốn về nhà chưa? Hôm nay em cũng mệt rồi.”

Kỷ Minh Nguyệt do dự một giây, nhìn thử thời gian.

Đã không còn sớm nữa, trở về cũng mất một ít thời gian, sau khi về còn phải tắm rửa, mai phải đến phòng thí nghiệm.

Cô đang chuẩn bị trả lời thì đúng lúc quay đầu, nhìn thấy đu quay được ánh đèn chiếu sáng rất đẹp.

“Không được, chúng ta ngồi đu quay rồi đi.” Kỷ Minh Nguyệt rất kiên quyết, “Không phải người ta nói rồi sao, đu quay là trò chơi mà tình lữ nhất định phải chơi.”

Tạ Vân Trì trầm mặc hai giây.

Vậy sao?

Quyển sách mà anh xem có phải có vấn đề không?

Hẳn là vậy rồi.

Bằng không thì tại sao quyển sách đó lại viết trò chơi mà tình lữ nhất định phải chơi là tàu lượn siêu tốc chứ.

Nếu không phải là tin vào quyển sách đó, anh làm sao có thể dễ dàng đáp ứng Kỷ Minh Nguyệt đi chơi tàu lượn siêu tốc, lại còn là loại cực kỳ đáng sợ.

Kỷ Minh Nguyệt không hề biết trong lòng Tạ Vân Trì nghĩ cái gì, cô đứng lên, tinh thần phấn chấn, lôi kéo Tạ Vân Trì đi về phía đu quay.

Đu quay có người xếp hàng, nhưng cũng không nhiều, hai người không tính sử dụng ma lực của tiền tài lần nữa, chỉ đi đến xếp hàng.

Đặc biệt may mắn là, đến hai người thì vừa đủ người cho một vòng quay.

Nhân viên công tác giúp hai người họ đóng cửa lại, Kỷ Minh Nguyệt liền ngồi trên người Tạ Vân Trì: “Vẫn là kiểu trò chơi nhàn hạ này thoải mái nhất.”

Tạ Vân Trì nhìn thử thời gian, lại nhìn ra ngoài, tính toán trong lòng một chút.

Kỷ Minh Nguyệt không chú ý đến động tác của anh, tâm sự với Tạ Vân Trì về chuyện trước kia, “Kỳ thực em rất hâm mộ mấy cặp đôi có thể ngồi đu quay với nhau, không phải là có cái truyền thuyết gì đó mà, chỉ cần ở chỗ cao nhất hôn môi thì sẽ vĩnh viễn ở bên nhau hay sao? … Ôi anh đừng nhìn em như thế, không phải là em muốn hôn anh… Em nói thật đó…”

Tạ Vân Trì nhẹ bật cười, chậm rãi: “Không sao, nếu em muốn hôn anh thì anh sẽ rất vui.”

Anh dừng một chút, bổ sung, “Nhưng mà em nhẹ chút.”

Lại bổ sung, “Anh tin em chỉ là muốn chứng thực truyền thuyết mà thôi.”

Kỷ Minh Nguyệt: “?”

Tạ Vân Trì nhất định không phải người, bằng không sao có thể nói chuyện như vậy?

Lại còn “nhẹ chút”.

Hừm.

Làm hại cô phải bôi thuốc, còn khàn cả giọng, không biết là ai nhỉ?

Nghĩ nghĩ, Kỷ Minh Nguyệt liền phát hiện có chỗ nào đó không đúng.

… Đề tài vốn rất lãng mạn trong sáng, sao vừa tới lượt bọn họ thì lại có chút khuynh hướng đen tối chứ…

Cô trầm mặc suy tư một phen, cảm thấy tất cả đều là người này.

Chính là anh, đề tài gì cũng nói về hướng sắc tình.

Tạ Vân Trì lại cười cười, trấn an cô: “Được rồi, em nói tiếp đi.”

“…” Kỷ Minh Nguyệt dừng lại một chút rồi mới nói, “Nhưng vào lúc ấy em không có bạn trai, chỉ cùng bạn bè đi chơi, à đúng rồi, chính là mấy người trong nhóm của em, anh có biết không?”

Tạ Vân Trì gật gật đầu.

“Bọn em có năm người.” Kỷ Minh Nguyệt đếm ngón tay, “Ba nữ hai nam. Lúc đầu Hạ Doanh đề nghị, hai nam sinh ngồi một toa, ba nữ sinh bọn em ngồi một toa, kết quả Thiệu Trạch Vũ sống chết không đồng ý.”

Tạ Vân Trì bình tĩnh: “Là anh thì cũng không đồng ý.”

“Vì sao chứ?” Kỷ Minh Nguyệt khó hiểu. “Ba nữ sinh bọn em đều rất vui.”

Tạ Vân Trì: “Anh không tưởng tượng được cảnh hai nam nhân ngồi chung một không gian kín thì nên nói cái gì.”

“…”

Vừa nói như vậy, hình ảnh hiện lên đúng là có chút quỷ dị…

Kỷ Minh Nguyệt bình tĩnh lại, bỏ qua sự tình kỳ quái mà Tạ Vân Trì vừa nói tới, tiếp tục nói: “Nói ngắn lại, cuối cùng là Hạ Doanh ngồi chung với Thiệu Trạch Vũ, Bùi Hiến ngồi với Diệu Diệu, mà em, bởi vì đu quay đầy rồi, nên em ở dưới… Chờ bọn họ xuống…”

Tạ Vân Trì bật cười thành tiếng, lại nhìn thời gian, hỏi: “Kỳ thực thì một toa ngồi ba người cũng đâu có vấn đề gì?”

Cô gật gật đầu.

“Nhưng em nghĩ, lỡ như bọn họ ở chung, thật sự xảy ra chuyện gì khó mà tiêu hóa được, thì không ổn đâu?” Kỷ Minh Nguyệt buông tay, “Ai biết được…”

Một câu còn nói chưa dứt, cô đột nhiên bị Tạ Vân Trì chặn lời, “Miêu Miêu, nhìn phía sau.”

Kỷ Minh Nguyệt theo bản năng quay đầu, nhìn về phía sau.

Trong nháy mắt mà cô quay đầu, một quả pháo cực lớn bắn lên trời, khi mà Kỷ Minh Nguyệt còn chưa lấy lại tinh thần, “bùm” một tiếng, pháo hoa nở rộ trong màn đêm.

Tựa hồ là bởi vì pháo hoa, khu vui chơi vừa rồi vẫn còn yên lặng bỗng nhiên nổ tung.

Tiếng người ồn ào trong bóng đêm, Kỷ Minh Nguyệt nhìn pháo hoa, chữ hiện ra chính là…

“101325”

Còn chưa phản ứng lại, một quả pháo khác cũng theo đó bay thẳng lên trời, quả pháo vừa rồi còn chưa biến mất hẳn thì lại “bùm” một tiếng, là…

“242503”

Theo sát ngay phía sau.

Mười hai chữ số, giữa trời đêm hòa vào nhau, dường như còn xuyên qua mấy tầng mây, quấn lấy ánh trăng.

Màn trình diễn pháo hoa cũng từ đó bắt đầu, từng quả pháo bay lên bầu trời, lần lượt nở rộ.

Trong lúc nhất thời, bầu trời đêm còn sáng hơn cả ánh đèn trong khu vui chơi.

Kỷ Minh Nguyệt kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Tạ Vân Trì.

Không thấy được vẻ mặt của anh, chỉ thấy một khuôn mặt thanh tú dần phóng đại trước mắt, mang theo sự ôn nhu không thay đổi.

Lấy pháo hoa rực rỡ cùng ánh đèn huy hoàng của khu vui chơi làm bối cảnh, hơi thở của anh và cô hòa vào nhau, triền miên cùng nhau.

Đúng lúc toa của bọn họ di chuyển lên vị trí cao nhất.

Một nụ hôn dịu dàng, môi chạm môi, không mang chút sắc tình nào, chỉ có lưu luyến cùng lãng mạn.

Dường như trong giờ phút này, cả khu vui chơi đều không có động tĩnh.

Toàn bộ thế giới của cô chỉ còn Tạ Vân Trì, rực rỡ lóa mắt…

Làm cho người ta rung động.

Trái tim đập loạn xạ, thậm chí còn đập mạnh hơn khi lao xuống từ chỗ cao nhất của tàu lượn siêu tốc, hơn cả khi cảm thấy bản thân còn sống, có thể hò hét, có thể phấn khích, có thể tin tưởng vào tình yêu, nói cho anh biết “Em yêu anh”.

Lông mi của Kỷ Minh Nguyệt run rẩy, thậm chí trong khoảnh khắc này, cô không biết vì sao lại rơi lệ.

Cô không phải một người thích khóc, nhưng năm nay, sau khi về nước và gặp lại Tạ Vân Trì, cô đã rơi nước mắt vài lần.

Giống như từ khi có được anh, cuộc sống này mới có một sinh mệnh hoàn chỉnh.

Cô có thể khóc, có thể cười, dám yêu, dám hét cho cả thế giới này biết.

Sống động đến mức cô không dám tưởng tượng.

Thật lâu sau, Tạ Vân Trì ngồi ngay ngắn, trong ánh mắt đều là cô.

“Tâm nguyện đã hoàn thành chưa?”

Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu, nở nụ cười, lại muốn khóc, chỉ biết không ngừng mà gật đầu: “Ừm.”

Nói đến cũng buồn cười, rõ ràng hôm nay là cô đưa Tạ Vân Trì đến hoàn thành giấc mơ thời sơ trung, vậy mà hiện tại lại biến thành Tạ Vân Trì hỏi cô đã hoàn thành tâm nguyện chưa.

Thật đúng là kỳ diệu.

“Anh không nghĩ tới nếu như em không tính đi đu quay, cũng không muốn xem pháo hoa, thì anh sẽ phí công chuẩn bị à?”

Qua hồi lâu, Kỷ Minh Nguyệt mới nghĩ đến vấn đề rất nghiêm trọng này.

Từ đầu tới cuối, Tạ Vân Trì cũng chưa từng đề nghị ngồi đu quay với cô, thậm chí khi thấy cô mệt còn chủ động nói về nhà.

Nếu cô thật sự đi về, vậy pháo hoa này…

“Ừm, em nói đúng, sao anh lại không nghĩ đến vấn đề này nhỉ.”

Tạ Vân Trì tỏ vẻ sốt ruột.

Kỷ Minh Nguyệt bị anh chọc cười, đánh anh một cái, “Nói chuyện đàng hoàng!”

Tạ Vân Trì cúi đầu nở nụ cười.

“Không sao.”

“Không sao?” Kỷ Minh Nguyệt chớp mắt, “Sao lại không sao? Chuẩn bị mấy thứ này tốn rất nhiều công sức, hơn nữa còn phải tính toán thời gian phù hợp, quả thực là không thể sau lầm một giây nào. Nếu em không xem được thì rất đáng tiếc nha.”

Tạ Vân Trì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao.”

“Miêu Miêu, mặc kệ là em có nhìn thấy hay không, pháo hoa vẫn sẽ bắn, ‘242503’ vẫn sẽ đuổi theo ‘101325’.”

… Tựa như, anh vĩnh viễn ở phía sau em.

Dù ở bất cứ đâu, chỉ cần em quay đầu lại là có thể thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.