Trói Buộc Nhân Tình

Chương 23: Mật ngọt chết ruồi




"Ninh Gia Tuệ nếu cuộc hôn nhân này của em thật sự khiến cho em hạnh phúc, anh sẽ buông tay rời đi. Còn nếu như..."

Trình Tranh nhìn theo bóng chiếc xe Maybach sang trọng màu ghi vừa mới đi khỏi không lâu.

Sau khi bữa cơm kết thúc, Tiêu Ân Tuấn nhanh chóng đưa cô trở về, cô và anh Trình Trang cũng không kịp nói với nhau được câu nào nữa.

Biệt thự Tiêu gia.

- Tối nay em mau ngoan ngoan trải chiếu nằm dưới sàn nhà cho tôi.

Gương mặt hắn trở lên cau có, hai tay đan trước ngực.

Ninh Gia Tuệ đang nằm trên giường coi điện thoại thì bị hắn quát cho giật mình: " Ông nội của tôi ơi, sao anh lại muốn hành tôi nữa rồi? ". Cô tỏ vẻ không cam lòng, khuôn mặt nũng nịu, ngước mắt lên nhìn hắn.

Trước giờ, Tiêu Ân Tuấn đã quyết định chuyện gì thì nhất định hắn sẽ không dễ dàng bị kẻ khác làm cho thay đổi. Hắn nhìn cô gái trước mắt, không nói không rằng đi ra tủ quần áo, lấy ra chăn chiếu vật dụng của cô, quăng mạnh xuống sàn nhà.

Giây phút này cô đã hiểu, Tiêu Ân Tuấn hắn ta tráo trở còn nhanh hơn cả phim Lật Mặt. Chỉ vài tiếng trước hắn còn tỏ vẻ thâm tình với cô trước mặt người nhà cô, vậy mà giờ lại không một chút thương hoa tiếc ngọc. Thật khiến cho cô một phen " Thụ sủng nhược kinh " đối với hắn.

- Tôi trải là được chứ gì.

Nói rồi, cô cất vội điện thoại lên bàn trang điểm, trèo thật nhanh xuống dưới giường, sau đó đi qua nhặt lấy vật dụng của chính mình.

Hắn nhìn cô, miệng nhếch lên hài lòng.

.......................................

- Đừng mà, nhột lắm.

Ninh Gia Tuệ mơ mơ màng màng cảm thấy như có ai đó đang chọc ghẹo mình.

Cô lờ mờ mở mắt thì trông thấy gương mặt của Tiêu Ân Tuấn đang gần ngay sát khuôn mặt của cô.

- A a a a....

Hắn vội vàng đưa tay ra bịt lấy miệng cô lại, tay kia dơ ngón trỏ khẽ đặt nhẹ lên trên cánh môi.

- Sùy....

Ninh Gia Tuệ lúc này cũng đã dần dần lấy lại được hồn phách của mình, cô ra hiệu cho hắn buông bàn tay đang giữ chặt miệng của cô ra. Hắn hiểu ý từ từ buông tay.

- Anh đang làm cái gì vậy hả? Làm tôi hết cả hồn.

- Làm chuyện mà lúc trước chưa làm.

Tiêu Ân Tuấn cất lời, giọng nói khàn khàn đầy ma mị.

Nói rồi hắn tiến lại gần, đặt lên cánh môi của cô một nụ hôn ướt át chứa đầy dục vọng. Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy khao khát được hôn đến như vậy, hắn nhớ, rất nhớ, nhớ tới nụ hôn lần trước giữa cô và hắn, nhớ tới phát điên phát cuồng. Ninh Gia Tuệ, tại sao người phụ nữ này lại hết lần này tới lần khác cứ đi trêu đùa, chọc ghẹo hắn, khiến cho bản thân hắn cũng trở lên vô cùng yếu đuối, trở lên mềm lòng trước cô.

Ninh Gia Tuệ bị hắn hôn tới tê dại cả cánh môi, đây là nụ hôn đầu của cô, nhưng với cô nó lại không hề lãng mạng giống như trong sách vở. Lưỡi của hắn không ngừng đưa tới tìm kiếm mọi ngõ ngách trong khoang miệng của cô.

- A a a a....

- Tiêu Ân Tuấn anh là chó à? Sao lại cắn lưỡi của tôi.

Cảm giác nơi đầu lưỡi của cô truyền tới một cơn đau điếng. Ninh Gia Tuệ vội vàng đẩy mạnh hắn ra xa, đưa tay lên ôm chặt lấy miệng của mình. Lưỡi của cô bị hắn cắn như muốn rời ra luôn rồi.

Tiêu Ân Tuấn cũng không ngờ, trong một phút cuồng nhiệt đến ngây dại kia hắn lại không thể kiềm chế được chính bản thân của hắn. Thứ hắn mong muốn trong giây phút này không chỉ đơn giản là một nụ hôn của cô, hắn khát khao có được hơn thế rất rất nhiều.

- Ninh Gia Tuệ, em là cái thá gì chứ.

Tiêu Ân Tuấn đã không còn tự chủ, trong đôi mắt hắn bây giờ chỉ toàn là nhục dục của bản thân. Trong suốt ba mươi năm năm cuộc đời của mình, chưa bao giờ hắn lại trở lên mất kiểm soát như thế này.

Giống như một con thú săn mồi, hắn lao vào vồ lấy cô như một con thú dữ muốn nuốt chửng lấy con mồi của mình.

- Tiêu Ân Tuấn, anh muốn làm gì vậy hả? Anh mau thả tôi ra....

Trông thấy hắn lao vụt tới người mình, Ninh Gia Tuệ hoảng loạn, thất thanh hét toáng lên, vừa rồi cô đã bị hắn dọa đến hoảng sợ lắm rồi bây giờ hắn ta còn muốn làm gì cô chứ?

- Ninh Gia Tuệ, tôi muốn em. Em có thể im lặng đi một chút được không hả?

Nói rồi hắn nhấc bổng cả người Ninh Gia Tuệ lên, đem cô ném thẳng lên giường lớn.

- Tiêu Ân Tuấn không phải anh nói tôi không xứng sao? Tôi xin anh...

Cô bây giờ chẳng có khả năng nào có thể trống cự được, chỉ còn nước đi cầu xin, biết đâu có thể khiến cho hắn nghĩ lại mà tha cho cô lần này.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, cô còn chưa có sự chuẩn bị cho mình. Nếu cứ như thế này mà mất đi sự trong trắng của bản thân thì thật sự vô cùng đáng sợ, sau này nghĩ tới sẽ giống như là cơn ác mộng của cuộc đời cô vậy.

- Tiêu Ân Tuấn, tôi xin anh. Xin anh đừng hung bạo với tôi như thế này....

Tiêu Ân Tuấn nét mặt dần trở lên trùng xuống, giọng nói cũng đã hòa nhã hơn rất nhiều.

- Anh sẽ làm thật dịu dàng với em. Ninh Gia Tuệ, em hãy cho anh đi.

Giống như ma xui quỷ khiến, Ninh Gia Tuệ lại bị lời: " Mật ngọt chết ruồi " của hắn làm cho ngây ngốc mà quên đi mọi phòng vệ lúc ban đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.