Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận (Chủ Mẫu Hầu Phủ)

Chương 19: CHƯƠNG 19




Ước chừng gần nửa canh giờ, liền đến Minh Quốc Công phủ.

Minh Quốc Công phủ là nhà mẹ đẻ của thái hậu, là hậu duệ quý tộc mà ai cũng phải kính trọng ba phần, lần này thưởng cúc phẩm cua, phàm là người được mời, không ai không tới.

Thời điểm đến Minh Quốc Công phủ, ngoài phủ đã có rất nhiều xe ngựa, hiển nhiên đã có nhiều người đến.

Xuống xe ngựa, Tạ Quyết xoay người hướng phía thê tử vươn tay.

Tay đặt ở lòng bàn tay của hắn, động tác nhẹ nhàng chậm rãi xuống xe ngựa.

Đem người dìu xuống xe ngựa, Tạ Quyết thu tay, tay liền bị khoác lên.

Theo cánh tay ngước mắt lên nhìn, thấy nàng cười nhẹ xinh đẹp, Tạ Quyết chần trừ một chút, nhưng đến cùng không có kéo tay nàng ra.

Chỉ là chưa bao giờ ở trước mặt người bên ngoài thể hiện thân mật, có một chút không quen, cũng như không được tự nhiên.

Người đỡ lão thái thái là Thôi Văn Cẩm, mắt nhìn hai người ân ái, mày nhẹ nhàng nhăn lại, lập tức giãn mày, thay vào đó giả nhân giả nghĩa tươi cười.

Minh Quốc Công phủ nghe nói lão thái thái Vĩnh Ninh Hầu phủ đến, tiểu công gia bận bịu ra ngoài đón.

Đem người đón vào trong phủ, liền có ánh mắt từ bốn phương tám hướng quẳng đến.

Minh Quốc Công phủ hoa viên nổi tiếng là đẹp nhất Kim Đô.

Nhiều núi giả độc đáo lạ mắt, các loại kỳ hoa dị thảo được trồng từ cửa phủ đến tận hồ Thuỷ Tạ, khúc cầu uyển hướng tiểu đình giữa hồ.

Trong hồ nở đầy hoa thủy tiên.

Rất nhiều địa phương hoa thủy tiên đã tàn, nhưng ở Minh Quốc Công phủ hoa thủy tiên lại vẫn còn đang nở.

Là yến tiệc thưởng cúc, lọt vào trong tầm mắt đều là các loại hoa.

Tại hồ Thuỷ Tạ, trong tiểu đình tùy ý có thể thấy được rất nhiều thân ảnh, các quý nữ đeo hồng trang châu ngọc cùng các vị phu nhân.

Ánh mắt các nàng đều rơi vào trên người Ông Cảnh Vũ.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt lại rơi vào trên người Tạ Uyển Du.

Kiện xiêm y, vô luận màu sắc hay thủ pháp thêu đều phải gọi là nhất tuyệt.

Ý thức được ánh mắt người khác rơi trên người của mình, Tạ Uyển Du trên mặt lộ ra từng tia nụ cười đắc ý, tựa hồ rất hưởng thụ.

Ông Cảnh Vũ nhàn nhạt cười một tiếng, thầm nghĩ chẳng qua chỉ đắc ý được một lúc, một hồi sau kiện xiêm y này liền trở thành củ khoai lang phỏng tay, muốn cởi cũng không cởi được.

Theo tiểu công gia một đường vào đại sảnh, thấy lão Quốc Công cùng Quốc Công phu nhân đầu tóc hoa râm nhưng tinh thần cực sáng láng.

Bái lễ xong, Quốc Công phu nhân liếc nhìn ngoại tôn ngoại tức cười nói: " Tức phụ Quyết ca nhi lớn lên cũng thực tốt "

Ông Cảnh Vũ nhẹ gật đầu: " Đa tạ cữu nãi nãi khen ngợi "

Quốc công phu nhân cười cười, nói: " Hôm nay là ngày đặc biệt, không mang theo lễ ra mắt, chờ thêm chút ngày, ta liền đi hầu phủ một chuyến "

Tết Trùng Cửu, cũng là ngày tế tổ, thật thích hợp bái phỏng.

Trải qua vài lời khách sáo, cữu biểu thúc của Tạ Quyết, cũng chính là Quốc Công gọi Tạ Quyết rời đi, lão thái thái cùng Quốc Công phu nhân nói chuyện, những người khác liền từng người rời đi.

Ông Cảnh Vũ mới ra cửa sảnh, liền có tỳ nữ cản đường, thi lễ: " Thỉnh an Ông nương tử "

" Cửu cô nương nhà nô tỳ muốn mời Ông nương tử đi tiểu đình giữa hồ ngồi "

Tỳ nữ nhìn mấy vị cô nương hầu phủ, cũng nói: " Cửu cô nương cũng mời mấy vị cô nương cùng tiến đến ngồi một lát "

Vị này là Cửu cô nương của phủ Quốc Công,nổi tiếng kiêu căng, mấy vị cô nương Tạ gia cũng có chút sợ nàng, không muốn đi qua.

Nhưng Tạ Uyển Du hôm nay tỉ mỉ ăn mặc chính là muốn khoe khoang, tuy rằng sợ biểu tỷ, nhưng vẫn là kéo hai muội muội cùng đi.

Đi đến khúc cầu, liền bắt gặp các quý nữ cùng quý phu nhân ngồi ở đó, mắt hướng tới khúc cầu, mang theo đánh giá.

Mấy người chậm rãi đi vào trong đình, còn chưa kịp nói chuyện, lúc này bỗng nhiên có một đạo thanh âm trong trẻo vang lên: " Hóa ra là nàng dâu Vĩnh Ninh Hầu phủ "

Mấy người lần lượt theo ánh mắt từ đình trụ rơi xuống, chỉ thấy một tiểu cô nương thanh lệ ước chừng khoảng mười năm tuổi đứng lên, trên mặt đầy ý cười, hất cằm đi đến bên cạnh Ông Cảnh Vũ, đi quanh nàng một vòng.

Từ trên xuống dưới quan sát một lần, nói: " Ta còn nghĩ từ thành nhỏ biên cương đến là tiểu thôn phụ vừa xấu vừa đen đấy "

Lời này không có gì gọi là tôn kính.

Những lời này, dẫn tới đám người đình trong đình che miệng hơi cười ra tiếng.

Ông Cảnh Vũ thản nhiên mỉm cười: " Đa tạ biểu muội khen ngợi "

Lục Cửu mặt mày vừa nhấc, hiếu kỳ nói: " Ta khen tẩu khi nào? "

" Trong lời biểu muội nói là nghĩ ta vừa đen vừa xấu, kia tất nhiên là nằm ngoài dự kiến của muội, không phải sao? ". Ông Cảnh Vũ ung dung cười một tiếng.

Đúng là có lý, Lục Cửu gật đầu, lập tức vừa nghi hoặc hỏi: " Tẩu sao biết ta là ai? "

Nói xong nhìn về phía mấy biểu muội phía sau, mấy nàng lần lượt lắc đầu, ý bảo không phải các nàng nói.

Ông Cảnh Vũ dịu dàng nói: " Nghe nói Lục biểu muội không thích nữ công lại thích thương pháp, múa được một bộ kiếm pháp tốt, ngay cả thánh nhân cũng khen một hồi, khí chất trên người tự nhiên không giống bình thường "

Nghe vậy, Lục Cửu nụ cười trên mặt sán lạn, trong mắt thiếu đi vài phần sắc bén, hơi giận: " Biểu tẩu lớn đẹp mắt như vậy, lại đoan trang chi lễ. Người khác lại nói biểu tẩu ta khó coi cũng không biết lễ nghĩa, các nàng hoàn toàn chưa thấy qua, há miệng liền chỉ biết thả rắm, không có nửa câu dễ nghe "

Lục Cửu cô nương tuy là đích nữ Quốc Công phủ, nhưng không có nửa điểm bộ dạng tri thức hiểu lễ nghĩa, ngược lại giống tên tiểu tử.

Trong đình có mấy người sắc mặt không được tốt, hiển nhiên các nàng trong miệng Lục Cửu cô nương chính là đang thả rắm chó.

" Nếu Ông nương tử ánh mắt tốt như thế, nhận biết được Lục Cửu cô nương, vậy có biết ta là ai? "

Trong đình lại có người mở miệng.

Theo tiếng nhìn lại, là một phụ nhân búi tóc.

Ông Cảnh Vũ mỉm cười: " Nếu là ta không có đoán sai, hẳn là Bảo An huyện chủ "

Phụ nhân hơi kinh ngạc, hứng thú chỉ nữ tử đứng một bên: " Vị này? "

" Tam cô nương Hàn Lâm Lưu phủ đại học sĩ ". Nàng ôn nhu cười nói.

Ông Cảnh Vũ đời trước sống tám năm cũng không phải là uổng phí, những người trong đình này nàng đều nhận biết.

Tất cả mọi người trong đình kinh ngạc, thật không nghĩ đến tiểu chủ mẫu Vĩnh Ninh Hầu phủ vậy mà đều nhận biết các nàng.

Tất cả lực chú ý đều bị hấp dẫn đi, Tạ Uyển Du tất nhiên là không thích, nàng ta bỗng nhiên mở miệng chất vấn: " Đại tẩu còn chưa rời hầu phủ, như thế nào nhận biết nhiều người như vậy? "

Nàng ta vừa mở miệng, ánh mắt người khác mới rơi vào trên người của nàng ta, nhìn qua y phục nàng ta mặc, cũng lộ ra vài phần kinh diễm.

Ông Cảnh Vũ xoay người hướng nàng ta cười một tiếng, thanh âm êm dịu: " Có ý kết giao với chư vị, tự nhiên là phải nhận biết "

Lời này vừa ra, Tạ Uyển Du cảm thấy ánh mắt người khác nhìn Ông thị tựa hồ coi trọng hơn một chút, khiến nàng ta trong lòng cực kỳ không thích.

Nghĩ nghĩ, nàng ta chỉ hướng bên trong đình, nơi đó có một cô nương: " Kia vị là ai, đại tẩu ngươi cũng biết? "

Cô nương kia ước chừng mười sáu tuổi, vốn dĩ đang cúi đầu, hình như nghe đến có người nhắc tới mình, thân thể run lên, ngẩng đầu nhìn về phía các nàng, ngay sau đó vội cúi xuống.

Cô nương kia bộ dạng xuất chúng, nhưng ăn mặc thanh lịch, từ lúc tiến vào liền vẫn luôn cúi đầu, hiển nhiên có chút tự ti.

Ông Cảnh Vũ chớp mắt một cái, tựa như thấy được tám năm trước.

Tạ Uyển Du ở nơi này đâu phải muốn làm khó nàng, rõ ràng là muốn làm nhục vị cô nương kia.

Nàng cho dù nhận biết mọi người trong đình, nhưng lại không biết cô nương này là ai, xấu hổ cũng chỉ có cô nương kia.

Ông Cảnh Vũ đi đến trước mặt vị cô nương này, cầm tay nàng ta, tại thời điểm nàng ta ngẩng đầu, nàng nói: " Tào Tố Cầm cô nương của phủ ngự sử trung thừa "

Dứt lời, ôn nhu cười một tiếng, hỏi đối phương: " Ta không đoán sai đi? "

Tào đại nhân sau khi vong thê, cưới vào một thê tử khác, đối xử với nữ nhi nguyên phối vô cùng hà khắc. Kế mẫu không quan tâm nàng ta, cho nên mười sáu tuổi vẫn còn chưa nghị thân.

Sau này, thánh nhân tứ hôn Tào gia đích nữ gả cho Mục Vương tàn phế, kế mẫu sợ nữ nhi của mình gả qua chịu khổ, liền đẩy mối hôn sự qua cho đích nữ bị lãng quên này.

Ai cũng không biết, Mục Vương tuy bị phế một tay, nhưng cũng là nam nhân tuấn tú lịch sự, hơn nữa đối xử với thê tử sủng ái đến cực điểm.

Sau này, Mục Vương chữa khỏi tay, Tào gia nữ tử hối hận, thường xuyên xuất hiện ở Mục vương phủ, ý đồ phá hoại đôi phu thê, nhưng bị Mục Vương đen mặt đuổi đi.

Cô nương này, sau này so với ai cũng đều trôi qua thực tốt.

Nhưng bây giờ nàng giải vây giúp nàng ta, không phải muốn tăng thêm hào quang cho mình, mà bởi vì trên người nàng ta thấy được chính mình năm đó luống cuống quẫn bách ra sao.

Tào Tố Cầm nghe được câu hỏi này, kinh ngạc lắc lắc đầu.

Ông Cảnh Vũ buông tay, nhìn về phía Tạ Uyển Du: " Du muội muội chẳng lẽ không biết có một câu gọi là không hỏi xuất môn, bàn chi chuyện thiên hạ? "

Tạ Uyển Du âm thầm nắm chặt tay, có chút không cam lòng, lại cũng không có lời nào để nói.

Tào Tố Cầm ngắm nhìn tay mình, lòng bàn tay như cũ vẫn còn lưu lại độ ấm.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn phía Ông nương tử, trong lòng hình như có chút ấm áp, không khỏi nghĩ tại sao lại có một nữ tử ôn nhu như vậy?

Tại trong đình đợi một hồi, có người tới gọi Lục Cửu đến chính sảnh.

Nàng ta sau khi rời đi, Ông Cảnh Vũ cũng nói đi thưởng cúc, rời khỏi đình.

Trong đình không còn vị biểu tỷ làm cho người ta sợ hãi, cũng không có Ông thị cướp đi ánh nhìn của người khác, tỷ muội Tạ Uyển Du tự nhiên sẽ không rời đi.

Ông Cảnh Vũ sau khi rời đi, tìm một chỗ núi giả nhìn đình giữa hồ, Minh Nguyệt đứng một bên hỏi: " Nương tử không phải đi thưởng cúc sao, sao lại đứng đây? "

Lắc cây quạt nhỏ trong tay, cười nói: " Thưởng cúc rồi sao xem được kịch hay? "

Minh Nguyệt sửng sốt: " Xem kịch? "

Ông Cảnh Vũ chỉ cười không nói gì, nhìn sắc trời này, thầm nghĩ cũng sắp đến lúc rồi.

Lúc này, cửa phủ oanh động.

Nguyên lai là Vinh An công chúa cùng Lục hoàng tử đến.

Hai người đi chính sảnh gặp lão Quốc Công, liền lần lượt tách ra, Vinh An công chúa đi tiểu đình giữa hồ.

Mới đi vào, mọi người lần lượt hướng tới nàng ta thi lễ.

Vinh An ước chừng mười ba tuổi, vào trong đình bất quá một lát, ánh mắt liền dừng ở trên người Tạ Uyển Du, sửng sốt: " Xiêm y này sao lại mặc ở trên người của ngươi? "

Bao gồm Tạ Uyển Du cũng như mọi người ở trong đình nghe vậy, đều là sửng sốt, không rõ ràng cho lắm.

Vinh An đi tới cạnh Tạ Uyển Du, cẩn thận quan sát một chút.

Theo sau giương mắt nhìn về phía nàng ta, rất xác định nói: " Không sai, đây chính là gấm Tứ Xuyên lúc trước thưởng cho Quyết biểu ca. Mẫu hậu nói Ông gia Ông nương tử cứu Quyết biểu ca, nên cũng muốn thưởng, cho nên cũng chọn một số đồ nữ trang bỏ kèm vào trong "

Ánh mắt lại rơi xuống xiêm y, hồ nghi nói: " Gấm Tứ Xuyên năm nay tiến cống chỉ có sáu thất*, ta muốn một thất, mẫu hậu còn muốn ta nhường cho Ông nương tử đấy, nhưng thế nào hiện tại mặc trên người ngươi? "

(* Thất 匹: lượng từ dùng để đếm số vải, lụa. Đời xưa tính dài bốn trượng là một thất. 1 trượng = 3,33m)

Nghe được lời Vinh An công chúa nói, Tạ Uyển Du nháy mắt mặt trắng bệch.

Đến cùng tuổi còn trẻ, son phấn che khuất vẻ mặt tái nhợt, nhưng cơ thể căng cứng làm cho người khác nhìn thấu manh mối.

Tạ Uyển Hân tám tuổi thấy không ổn, lặng lẽ từ trong đình rời đi, đi tìm mẫu thân.

Tạ Uyển Du cảm thấy hoảng sợ, nhưng vẫn nói: " Đây là tẩu tẩu cho ta, ta nào biết là gấm Tứ Xuyên... "

Bỗng nhiên có người cười: " Ông nương tử là thật sự không biết nhìn hàng, hay vẫn là nói lòng tham của Nhị phòng các ngươi, không thì sao vừa ra tay liền là gấm Tứ Xuyên mà nữ tử Kim Đô ai cũng đều muốn? "

Lại có người nói: " Ta tại Cẩm Tú Phường lấy y phục lơ đãng nghe tú nương nhắc tới, nói rằng hầu phủ đại nương tử giống như chỉ cho rằng trong cung ban thưởng chất vải tốt nhất là lụa tuyết hoa, cũng chưa từng nghe nói còn có gấm Tứ Xuyên a "

Lại có người tiếp lời: " Ta cũng nghe nói, nói như vậy, Ông nương tử rất có khả năng không biết ban thưởng có gấm Tứ Xuyên? "

Các loại phỏng đoán hoài nghi cùng ánh mắt từ tứ phía quẳng đến, cơ hồ khiến Tạ Uyển Du sợ run người.

Tạ Uyển Du âm thầm nắm chặt lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, kéo căng dây thần kinh, nhất thời không biết giải thích như thế nào.

Nàng ta cho rằng trong cung ra tới đồ vật, lại là đồ trân quý cũng sẽ không có người có thể nhìn ra.

Sau một lúc lâu, nàng ta vẫn như cũ mạnh miệng nói: " Đây chính là đại tẩu cho ta, các ngươi nếulà không tin, ta phải đi gọi đại tẩu tới, lúc đó các ngươi khỏi phải oan uổng ta! "

Dứt lời, hướn Vinh An công chúa khẽ cúi người, bước nhanh đi ra đình.

Ông Cảnh Vũ gặp Tạ Uyển Du vội vàng từ trong đình đi ra, xoay người trốn ra sau hòn giả.

Đời trước, nàng còn ở bên trong đình.

Nàng hoàn toàn không biết tới gấm Tứ Xuyên, Tạ Uyển Du nói là nàng cho nàng ta, tại trước ánh mắt của mọi người, nàng chỉ có thể khó chịu mà gật đầu.

Nàng thừa nhận, ăn ngậm bồ hòn, cũng bị người khác cười nhạo không có mắt nhìn.

Mà lúc ấy nếu không thừa nhận, cả Vĩnh Ninh Hầu phủ đều sẽ mất mặt, nàng cũng trở thành tội đồ.

" Nương tử, chúng ta không rời đi thưởng cúc, là muốn ttại đây ngồi? ". Minh Nguyệt liếc nhìn, bốn phía trừ núi đá, không có gì cả.

Ông Cảnh Vũ thanh thản ngồi ở ghế mỹ nhân, đôi môi nhàn nhạt cười một tiếng: " Chờ người tới đã "

" Nương tử phải đợi ai? ". Minh Nguyệt khó hiểu.

Nàng nhẹ nhàng ung dung mở miệng: " Chờ nhị thẩm "

Chờ Thôi Văn Cẩm đi cầu xin nàng.

Nàng muốn cho Thôi Văn Cẩm biết, đồ tốt hay không tốt cũng không phải nàng ta muốn tham là có thể tham được.

Nàng ta tham gấm Tứ Xuyên, sẽ phải mất đi một thứ so với gấm Tứ Xuyên càng muốn quý hơn.

Nghĩ đến chỗ này, khoé miệng ý cười dần dần sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.