Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 69




Trước mắt cô quay cuồng, sau khi cơn choáng váng biến mất, Thẩm Tiêu thấy mình đang đứng dưới mái hiên của một túp lều tranh, dưới chân có vài con gà có lông tơ màu vàng tươi.Cô vô thức nhìn trái nhìn phải, xung quanh không hề có những người khác, cũng không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Trong lòng thoáng qua một cảm xúc không biết là thất vọng hay là những cảm xúc khác, cô tự cười giễu mình.

Làm gì có thể trùng hợp như thế, mỗi thế giới đều có thể gặp được.

Cô bước ra khỏi ngôi nhà gỗ với thức ăn cho gà, những khuôn mặt xung quanh hiện ra trước mắt cô - đây có lẽ là một ngôi làng nhỏ, phần lớn là những túp lều tranh, có khá nhiều người ở, có những người phụ nữ đang dệt vải, trẻ con chạy nhảy, người nông dân đang làm việc trên cánh đồng và người thợ rèn đang rèn sắt, vân vân và vân vân.

Thẩm Tiêu đi lại gần hơn, tư liệu của những người đó xuất hiện trước mắt cô, cơ bản đều là npc cấp 10.

(npc: là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những người quản trò hay trọng tài.)

Lúc này Thẩm Tiêu nhìn thấy một ông già, bên trên có dòng chữ “trưởng thôn, người mới”. Cô tiến tới nói chuyện với ông ta, thế nhưng từ đầu đến cuối ông ta chỉ nói một câu: “Còn hai tiếng đồng hồ nữa, trò chơi chính thức bắt đầu.”

“?” Thẩm Tiêu ngơ ngác, trò chơi vẫn chưa bắt đầu, thế sao cô lại ở đây?

Trong vô thức, Thẩm Tiêu xem tư liệu của mình.

Họ tên: Thẩm Tiêu.

Cấp bậc: 10

Lượng máu: 100

Thân phận: thôn dân, người mới

Cho nên, cô không phải người chơi mà là NPC?

Thẩm Tiêu trước kia từng chơi trò chơi, biết NPC trong trò chơi, hoặc là giao nhiệm vụ cho người chơi, hoặc là bị người chơi giết. Bây giờ cô thành một trong số đó, cảm giác này có đôi chút mới mẻ.

Cô đi xung quanh thôn trang một vòng, thử đối thoại vài câu với NPC khác, nhưng nội dung bọn họ nói cũng như trưởng thôn, nhắc nhở cô trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu.

Hết cách, cô muốn ra ngoài thôn xem thử, nhưng phát hiện dường như có một tầng bảo hộ trong suốt bao quanh thôn trang, cô không đi ra được.

Là trò chơi chưa bắt đầu hay là NPC không thể đi?

Thẩm Tiêu không chắc lắm. Nếu bây giờ không thể ra được, thôi thì cô cứ về ‘nhà’ đi.

Bên trong cũng giống như hầu hết các trò chơi trực tuyến, nhà chỉ có bốn bức tường, phòng chính có một cái bàn, bên trái căn phòng là buồng ngủ, trong có một chiếc giường, trên giường đệm chăn màn đều có, nhưng cũng chỉ có từng ấy mà thôi. Bên phải là phòng bếp, trong bếp trái lại có bàn nấu ăn và tủ bát với đồ dùng các loại, thậm chí còn có hai bó củi.

Thẩm Tiêu nhìn quanh nhà mình một vòng, cô nhận thấy lượng máu đã giảm xuống 1 điểm, lúc này còn 99 điểm.

Vì sao mà tụt máu?

Cô không nhớ mình có bị va chạm hay là bị thương.

Nếu lượng máu của cô cạn sạch, có phải chứng tỏ nhân vật tử vong? Nhân vật tử vong có phải cô cũng sẽ chết theo không?

Tình huống không xác định được rõ có phải tình huống này hay không, để cho đảm bảo, Thẩm Tiêu quyết định đi tìm biện pháp để hồi máu cho mình trước đã.

Nhân vật bình thường hồi máu toàn là ngồi xuống nghỉ ngơi, cô đã thử ngồi xuống nghỉ, không có hiệu quả. Cô đành phải nằm lên trên giường, dòng máu vẫn không khôi phục như thế.

Chẳng lẽ là vì ngủ không đủ giấc?

Thẩm Tiêu nhắm hai mắt lại luôn.

Qua thế giới núi Tuyết, vì khí hậu vô cùng giá lạnh, cô không sao ngủ được ngon giấc. Lúc này vừa đặt lưng xuống giường đệm êm ái ấm áp, Thẩm Tiêu buông lỏng tâm tình, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Lần nữa mở mắt ra, Thẩm Tiêu là bị tiếng người đánh thức.

Cô dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bên ngoài chen chúc nhau toàn đầu người.

“Đừng chen đừng chen, cho tôi đi ra ngoài.”

“Nào có nhiệm vụ đâu, sao tôi không thấy quyển trục nhiệm vụ?”

“Trò chơi trực tuyến võng du này chân thực thật nha, véo một cái mà thấy đau thật chứ.”

“Mẹ kiếp, thằng ngốc nào sờ mông bà.”

Tiếp sau đó một đường sét bổ xuống, một người chơi hoá thành luồng ánh sáng trắng biến mất trong đám người.

Nhìn nhóm người nhốn nháo nhộn nhạo bên ngoài, Thẩm Tiêu không thể không cảm thán một câu, trò chơi trực tuyến võng du này làm thật chân thực. Cô đang nhìn người chơi thì bên ngoài có người chơi phát hiện ra cô, “Ở đây còn có một NPC!”

“Cô nương cô có gì phiền não sao? Tôi có thể giúp cô tháo gỡ.” Người chơi bám lấy cửa sổ trước mặt Thẩm Tiêu tha thiết nói.

“Lên núi đốn củi, xuống nước bắt cá, thậm chí giúp cô tìm người yêu, tôi có thể giúp cô hết!”

Nhìn những khuôn mặt nhiệt tình bên ngoài cửa sổ, Thẩm Tiêu nở nụ cười với bọn họ, sau đó đóng cửa sổ lại.

Nhưng biểu cảm này của cô làm cho người chơi bên ngoài càng thêm sôi sục, “Cô ấy cười! Cô ấy cười kìa!”

“Mẹ kiếp, NPC thông minh!”

“Cái gì, chỗ này thế mà lại còn có NPC thông minh?”

“Ở đâu ở đâu? Cho tôi xem với.”

“Không sai đâu. Các NPC khác cứ lặp đi lặp lại một hai câu thoại, cũng chẳng có mảy may chút biểu cảm nào, nói chung là cứng nhắc lắm. NPC vừa nãy nhìn chúng ta cười, mắt có thần thái, tôi không nhìn nhầm đâu!” Người chơi vừa đối mặt với Thẩm Tiêu thề son thề sắt.

Nhưng mau chóng có người mắng anh ta: “Đồ ngu này, NPC thông minh như thế bình thường sẽ toàn có nhiệm vụ lớn giao phó, phần thưởng cũng sẽ siêu dày. Đáng nhẽ mình cậu tiếp nhận là được rồi, giờ đi rêu rao cho tất cả mọi người biết, không biết cuối cùng nhiệm vụ này sẽ rơi vào tay ai đây. Ngốc không ai bằng!”

Bị anh ta nói cho như thế, người chơi nọ kêu gào: “Đúng nhỉ! Nhiệm vụ của tôi!”

Đoạn đối thoại bên ngoài Thẩm Tiêu nghe không sót tiếng nào, cô dở khóc dở cười, nhìn lượng máu của cô mà thêm rầu rĩ.

Lúc này lượng máu của cô lại tụt thêm 2 điểm, hiện tại là 97 điểm.

Như vậy cũng có nghĩa là ngủ cũng vô dụng? Hay nói cách khác nếu lượng máu tụt quá nhiều sẽ rơi vào giấc ngủ?

Lúc này cô cảm thấy trong bụng như có trận nổ ran.

Cô đói rồi.

Đi kèm với tiếng bụng réo, cô phát hiện mình lại tụt thêm hai điểm máu, đồng thời trong người có thêm một cơn đói buff. Buff giới thiệu là: đói cường độ thấp, mỗi nửa giờ tụt hai điểm máu.

Cho nên cô tụt máu là vì đói?

Đẩy cửa phòng, Thẩm Tiêu đi vào phòng bếp đối diện.

Trong phòng bếp củi lửa thì có nhưng chi tiết lại không đầy đủ, như là không có cái đánh lửa với mồi để nhóm, chỉ có củi khô chẻ sẵn. Thẩm Tiêu có dụng cụ nhóm lửa, nhưng còn rơm rạ các thứ, vẫn phải ra ngoài tìm.

Nhìn người chơi bên ngoài, Thẩm Tiêu bất chấp mở cửa ra.

Bên cô vừa có động tĩnh, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người chơi. Bọn họ xông tới ngay tức khắc, bảy miệng tám lời nói: “Cô nương có gì phân công?”

“Cô cần hỗ trợ không?”

“Can I help you?”

“Người anh em nói tiếng anh, cậu lố quá đó.”

“Anh thì biết cái gì, đây gọi là hành xử khác người, cho người ta cảm giác mới lạ.”

“Nhưng đang trong bối cảnh cổ đại thần ma, người ta trông có vẻ như không hiểu ngoại ngữ.”

“..... Arggg”

Cố nhịn cười, Thẩm Tiêu muốn đi ra từ trong đám người, nhưng cô quay xung quanh 360 độ đâu cũng là người chơi, cô bị vây ở giữa, muốn làm cái gì cũng rất bất tiện.

Cân nhắc một lát, Thẩm Tiêu nói: “Tôi cần một bó rơm.”

“Rơm! Cô cần rơm?” Có người chơi tinh thần phấn chấn, nhấn bàn phím chạy vụt đi.

“Mẹ kiếp, nhiệm vụ NPC thông minh phân phát cứ như thế bị người ta tiếp nhận rồi?” Người chơi phía sau nghe được chạy tới đấm ngực dậm chân.

“Cô ấy chỉ cần một bó, nhất định ai hoàn thành nhiệm vụ này trước là của người đó, chúng ta vẫn còn thời gian!”

“Cũng đúng! NPC vẫn đang chờ đó mà.”

Lời này như một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng, đám người chạy vọt ra cánh đồng ngoài thôn.

Cuối cùng không bị vây chặt nữa, Thẩm Tiêu nhẹ nhàng thở ra. Làm NPC, nếu cô đã phân phát nhiệm vụ, chung quy cần thưởng gì đó, cô không có tiền trên người, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành lát nữa làm xong đồ ăn cho người chơi đầu tiên hoàn thành một phần, hy vọng anh ta không ngại.

Đang nghĩ ngợi, người chơi đầu tiên đã ôm bó rơm về, đầu nhễ nhại mồ hôi nhào tới trước mặt Thẩm Tiêu, “Phải cái này không?”

Thẩm Tiêu nhận lấy bó rơm, “Đúng.”

Người chơi nọ thở phào, mong đợi nói: “Có phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ này?”

“Đúng vậy, nửa tiếng sau anh lại đến gọi cửa.” Thẩm Tiêu nhìn người chơi có ID là ‘Thu Nhĩ Cẩu Mao’ này, nhớ kỹ ID của anh ta.

Thu Nhĩ Cẩu Mao vừa nghe, lia lịa đồng ý, “Được được.”

Trò chơi trực tuyến võng du này giống thật quá, không có quyển trục liệt kê nhiệm vụ, cần người chơi phải tự chủ động đi hỏi, mới nhận được nhiệm vụ từ NPC nơi đó. Thêm cái vừa rồi, đã là nhiệm vụ thứ năm anh ta nhận được, chỉ tiếc là, những nhiệm vụ này điểm kinh nghiệm ít đến đáng thương, bây giờ anh ta vẫn còn đang ở cấp 0, cột kinh nghiệm gần như chưa nhúc nhích là bao. Anh ta ước tính, từ cấp 0 lên cấp 1 phải mất mấy ngày nữa.

Đang nghĩ ngợi, những người chơi khác ôm bó rơm lục tục chạy về. Bọn họ nhìn cánh cửa đã đóng lại phía trước, lại nhìn Thu Nhĩ Cẩu Mao đang đứng thở hổn hển, nói: “NPC đâu?”

“Vào nhà rồi.”

“Cho nên đây là nhiệm vụ duy nhất?”

Thu Nhĩ Cẩu Mao ngây ngẩn, “Hình như là thế.”

“Người anh em may mắn.” Ai ai cũng biết, nhiệm vụ chung là nhiệm vụ cơ bản mà mọi người chơi đều có thể nhận được. Nhưng nhiệm vụ phát sinh lại chỉ có người chơi đầu tiên hoàn thành là hết, sau đó rất có khả năng sẽ không có nhiệm vụ như thế lặp lại: “Thông thường kiểu nhiệm vụ phát sinh như này đều sẽ có phần theo dõi, người anh em lúc cậu làm xong, ghim quy trình kỹ thuật lên bảng thông báo nhé cho chúng tôi xem có phần thưởng gì.”

“Đúng thế đúng thế. Tổng cộng một vạn tuyến đường bộ thôn tân thủ, tôi chưa từng nghe ở thôn khác có nhiệm vụ phát sinh đâu, thế mà thôn chúng ta đã có, đến khi ấy cậu phát ra đi cho những người đó thèm chết luôn.”

Được mọi người tâng bốc, Thu Nhĩ Cẩu Mao lâng lâng vui sướng.

Nhiệm vụ phát sinh lợi hại đến vậy.

“Đúng rồi.” Người chơi mở miệng đầu tiên đó đột nhiên sáp lại gần Thu Nhĩ Cẩu Mao nhỏ giọng nói: “Người anh em chúng ta thêm bạn bè đi, nếu nhiệm vụ này cho trang bị có phẩm chất tương đối tốt, lúc nào cậu cần thì liên hệ tôi. Trong giai đoạn đầu của trò chơi, những đồ này toàn là tiền, tôi nhất định sẽ cho cậu một mức giá hợp lí.”

Thu Nhĩ Cẩu Mao là sinh viên đại học, nghe anh ta nói vậy ngay lập tức nói: “Không thành vấn đề.”

Lúc này người đến ngày càng đông, người nọ vỗ vỗ vai anh ta, đi luyện cấp tiếp. Thu Nhĩ Cẩu Mao định đi làm nhiệm vụ khác, nhưng lại sợ sẽ để lỡ thời gian, vuột mất phần thưởng, vì thế dứt khoát ngồi xổm xuống trước nhà gỗ, chờ đợi thời gian đến.

Trong lúc đó ở phòng bếp, Thẩm Tiêu lấy một phần nguyên liệu nấu ăn trong không gian cửa hàng nhỏ ra. Cô phát hiện ra một chuyện rất thú vị, ví dụ như những thứ trước đó mua vừa mang vào thế giới này, toàn bộ đều được định lượng, cái gì mà gọi kiểu ‘một túi bột mì’ ‘một bát gạo’ ‘một miếng thịt’ các thứ, khiến cô cảm thấy rất mới lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.