Trả Lại Vấn Vương

Chương 6: Mở lòng




Đến khi Tần Lam đưa Ngọc Loan trở về Tần phủ thì trời cũng đã tối, dường như cả hai không hề lo sợ rằng bị quở trách, cứ vui vẻ chậm rãi bước vào. Đúng như dự đoán của Ngọc Loan, khung cảnh bên trong Tần phủ vô cùng bình yên, Tần Chinh và Tần phu nhân ngồi đánh cờ ở đại sảnh. Vẻ mặt hai người hết sức chăm chú, dồn toàn bộ sự tập trung vào ván cờ trước mặt. Khoảnh sân trước đại sảnh cũng không hề vắng lặng, tiếng đàn vang lên réo rắt tràn ngập trong không gian.

Chưa cần nhìn thì nàng đã biết ai là người tấu nhạc, tỷ tỷ xinh đẹp của nàng ngồi đó, những ngón tay như nhảy múa trên dây đàn. Trước mặt tỷ tỷ, có một bóng dáng nam tử lướt qua, người ấy đang múa kiếm. Đường kiếm tuyệt đẹp vẽ lên không trung, hòa nhịp làm một với tiếng đàn của tỷ tỷ. Nam tử anh tuấn khí chất uy mãnh ấy còn ai khác ngoài Tần Hàn. Dường như hắn không hề biết mệt, đường kiếm mỗi lúc một nhanh, sức lực tăng thêm lại càng nhiều, cho đến khi tiếng đàn đột ngột dừng lại, để lại trong lòng người khác nỗi ngẩn ngơ nuối tiếc.

Thiên Hinh đã nhìn thấy nàng, trong tiếng gọi của tỷ tỷ, nàng nghe được sự vui mừng kiềm nén: “Ngọc Loan, muội đã về rồi à?” Không biết vì sao trái tim của nàng chợt thắt lại, tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ điều gì vậy. Tại sao nàng lại nhìn thấy một nỗi niềm bi thương nào đó che giấu nơi đáy mắt của Thiên Hinh. Tiếng gọi ấy khiến cho bầu không khí đầm ấm lúc trước có một sự thay đổi, phu thê Tần lão gia cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng. Cả Tần Hàn cũng thu thanh kiếm về, xoay đầu nhìn lại, nhất thời tất cả đều nhìn Ngọc Loan và Tần Lam.

Ngọc Loan hắng giọng một tiếng, phá vỡ sự bối rối này, Thiên Hinh cũng không chần chừ nữa: “Muội về rồi,thì chúng ta cũng nên về thôi, phụ mẫu chắc đang chờ cơm chúng ta.”. Ngọc Loan gật đầu với nàng, cùng nàng bước đến trước mặt phu thê Tần lão gia, hành lễ cáo từ: “Hôm nay, Thiên Hinh và Ngọc Loan đã làm phiền hai vị, những điều thất lễ xin bỏ quá cho. Sau này nếu có dịp, nhất định Thiên Hinh sẽ bồi đáp hai vị ngày hôm nay!”

Tần phu nhân làm sao dám nhận lễ của Thiên Hinh, bà vội đỡ lấy nàng, mỉm cười phúc hậu: “Công chúa nói vậy là đã quá lời rồi, người nên bồi đáp phải là chúng tôi mới đúng. Không nói đến thân phận tôn quý của người mà hạ cố đến đây bầu bạn với chúng tôi, còn ở đưa cả Nhị tiểu thư đến đây làm bạn với Tần Lam. Đối với chúng tôi đã là một vinh hạnh vô cùng to lớn rồi. ”

Sau khi cáo từ phu thê bọn họ, các nàng được huynh đệ Tần Hàn tiễn về tận Lý phủ, dù nói là vi phục xuất tuần. Nhưng thân phận của Thiên Hinh vẫn là công chúa Tề quốc, không thể trở về phủ mà không có sự tháp tùng được. Tần Lam và Tần Hàn cưỡi ngựa đi song song với cỗ xe, bảo vệ các nàng chu toàn. Thiên Hinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của muội muội, dịu dàng đến mức sủng nịnh. Còn Ngọc Loan thì tựa đầu vào người nàng, ngoan ngoan như chú mèo nhỏ để mặc cho nàng vuốt ve.

“Mệt lắm à?” Thiên Hinh hỏi, hình như nàng vừa nghe thấy một tiếng ngáp nhỏ, có lẻ hôm nay Ngọc Loan đã rất vui. Ngọc Loan nhắm mắt lại: “Vâng!”, dù Tần Lam chỉ mới đến Lạc Dương không lâu, nhưng lại rất thông thạo đường đi nước bước trong thành. Ngày hôm nay, Ngọc Loan thật sự đã bị Tần Lam kéo qua khắp cả “tứ phố, bát phường”, thử hỏi làm sao nàng lại không mệt.

Thiên Hinh đưa mắt ra ngoài cửa sổ, tuy cách một bức rèm che, nhưng nàng biết hắn vẫn luôn ở đó, im lặng bảo vệ nàng. Ánh đèn lồng bên ngoài hắt xuống, in bóng của hắn lên tấm rèm cửa, sóng lưng thẳng tắp kiêu ngạo, chỉ cần nhìn cũng đủ biết hắn là người kiên định đến mức nào. Thiên Hinh thở dài một tiếng, nam tử như vậy đã vì nàng làm rất nhiều chuyện, nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác bỏ qua hắn.

Tiếng thở dài của nàng lọt vào tai Ngọc Loan, muội muội nàng khẽ trở mình ngồi dậy, nặng nhọc mở đôi mắt nặng triễu ra nhìn nàng: “Tỷ tỷ, sao lại thở dài?” Thiên Hinh lắc đầu, vừa định nói thêm gì đó thì đã có tiếng bẩm báo vang lên: “Công chúa, Nhị tiểu thư, đã đến Lý phủ rồi!” Ngọc Loan giật mình đưa tay chỉnh trang lại y phục, vén rèm bước xuống xe. Ở bên cạnh, Tần Lam đã đứng sẵn tự khi nào, chỉ cần dùng sức một chút đã đỡ được nàng đứng vững trên đất.

Khi Ngọc Loan xoay người định đỡ Thiên Hinh, thì bóng áo màu hồ thủy đã nhanh chân hơn nàng một bước. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Thiên Hinh, thời khắc đó, ánh mắt của họ khẽ chạm nhau. Nhưng rất nhanh lại trở nên bình thường, Thiên Hinh theo lực tay của hắn mà xuống xe đến bên cạnh Ngọc Loan: “Vất vả cho hai vị rồi, Thiên Hinh, ta xin cảm tạ thay muội muội vậy! Trời cũng đã tối, hai vị trở về Tần phủ cẩn thận.”

Tần Hàn đón lời nàng: “Là công chúa khách sáo rồi, đây vốn là bổn phận của vi thần.” Thiên Hinh cũng không nói thêm gì nữa, xoay người dắt theo Ngọc Loan bước vào Lý phủ, ngay cả quay đầu cũng không ngoảnh lại. Còn Ngọc Loan thì vẫn chưa kịp chào từ biệt Tần Lam, ánh mắt quyến luyến cứ nhìn lại sau lưng, nhưng vì tỷ tỷ đang nắm lấy tay nàng, nên nàng không thể dừng bước được. Tần Lam nhìn thấy ánh mắt của nàng, ‘hắn’ mỉm cười, lắc đầu tỏ ý không sao, bàn tay trái còn khẽ chạm vào ngọc bội đeo trên thắt lưng. Khi Ngọc Loan nhìn thấy hành động này của Tần Lam, tâm tình của nàng mới tốt lên một chút, gật đầu một cái rồi cũng nhanh chân bắt kịp tốc độ của tỷ tỷ.

Đợi đến khi cửa Lý phủ hoàn toàn đóng lại, Tần Lam mới quay sang trêu chọc huynh trưởng: “Ta thấy bước chân của Thiên Hinh công chúa vô cùng vội vã, cứ như chạy trốn ai đó vậy. Đại huynh của ta ơi, không phải huynh lại làm mặt lạnh dọa sợ Công chúa nhà người ta rồi chứ?” Tần Hàn vô tội nhìn muội muội của mình, thẳng thắng nói: “Ta đã cố gắng mỉm cười với Công chúa rồi, không thể nào làm nàng sợ được.”

Tần Lam kinh ngạc, “Huynh mà cũng biết cười sao? Nào cười thử cho ta xem, rốt cuộc huynh đã cười với Công chúa như thế nào?” Lời vừa dứt thì biểu cảm trên mặt Tần Hàn cũng thay đổi theo, thể hiện trạng thái mỉm cười của hắn. Nhìn thấy như vậy, Tần Lam thở dài ôm trán: “Nếu nói huynh đang đòi mạng thì ta còn tin, cười còn xấu hơn cả khóc. Thế này mà không dọa sợ nàng ấy mới là lạ!” Tần Hàn thu lại thần sắc của mình, có chút ngượng ngập hỏi: “Thật vậy sao?”

Đến nước này, Tần Lam chỉ có thể trừng mắt với hắn, không thèm nói gì thêm nữa, lật mình nhảy lên ngựa: “Về phủ! Người cũng đã vào rồi, chẳng lẽ huynh định đứng đây cười đến ngày mai sao?” Tần Hàn im lặng leo lên ngựa, sóng bước cùng với Tần Lam, hai huynh muội bọn họ phi ngựa về Tần phủ.

***

Ngọc Loan vừa mới tắm xong, mái tóc dài còn chưa kịp khô hẳn, Quỳnh Oanh đang dùng khăn sạch lạu tóc cho nàng. Đột nhiên động tác của Quỳnh Oanh dừng lại, khiến Ngọc Loan mở mắt, thì ra là Thiên Hinh đã đến. Nàng đoạt lấy khăn từ tay Quỳnh Oanh, rồi lệnh cho các tỳ nữ ra ngoài. Vừa lau tóc cho Ngọc Loan, nàng vừa hỏi: “Chưa bao giờ thấy muội thân thiết với tiểu thư nhà nào, vị Tần tiểu thư hình như là ngoại lệ đầu tiên. Thích đến vậy sao? Đứa trẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung như muội lại có ngày ngưỡng mộ một ai đó đến thế!”

Ngọc Loan xoay người lại, mặt đối mặt với nàng, tiếng cười khúc khích khẽ ngân nga: “Không phải là do tỷ dạy sao? Nếu tỷ không dạy thì sao Loan Nhi dám kiêu ngạo kia chứ? Nếu bầu trời của Loan Nhi không phải tỷ tỷ thì sao muội dám coi thường mọi thứ chứ?” Thiên Hinh đưa một tay gõ lên trán muội muội, còn tay kia thì vẫn tiếp tục lau tóc cho Ngọc Loan: “Càng lúc càng giống trẻ con, bộ dạng như thế này vậy mà ngày thường không có tỷ ở bên, lại bỗng chốc lột xác hóa thành “Đệ nhất tài nữ Lạc Dương”?”

Câu hỏi của nàng làm tiếng cười của Ngọc Loan chợt tắt, giọng điệu khi nãy còn vui vẻ cũng đượm thêm vài phần u buồn: “Chính vì không có tỷ ở bên, muội mới không thể mang bộ dạng trẻ con được nữa. Lý gia vốn không hề có nhi tử nối dõi, biết bao nhiêu kẻ dòm ngó, hôm nay tốt với Lý gia, ngày mai rất có thể sẽ quay lưng với Lý gia. Có kẻ nào không vì lợi ích mà tìm đến cửa phủ Lý gia hay không? Không có Đại tỷ ở cạnh, muội chỉ có thể tự mình kiên cường một chút, kiêu ngạo một chút, đạp đổ tất cả những kẻ có ý định dùng Lý gia làm tảng đá lót đường.

Nhưng mà Tần tỷ tỷ thì lại khác, tâm tư của tỷ ấy rất thuần khiết, mọi chuyện mình nghĩ đều viết hết lên mặt. Khí chất bá đạo ngang tàn nhìn người khác bằng nửa con mắt, hoàn toàn tự do như cơn gió. Thích đến là đến, thích đi là đi, không phải rất tuyệt sao? Một người như vậy, nếu bỏ qua cơ hội kết giao bằng hữu thì rất đáng tiếc!”

Thiên Hinh sững người lại, kiếp trước nàng không để ý đến nhiều việc như thế, luôn cảm thấy muội muội của mình rất hiểu chuyện. Từ nhỏ đến lớn chưa từng làm nàng và phụ mẫu lo lắng, dù không có nàng bên cạnh, muội ấy cũng đều có thể đứng vững được. Thì ra không phải vậy, vì nàng không quan tâm đến, vì nàng không chịu để ý, nên Ngọc Loan luôn phải tự mình trưởng thành.

Từng bước từng bước tính toán bảo hộ Lý gia thay cho nàng, còn nàng thì sao? Sống trong cung vàng điện ngọc, thứ duy nhất nàng để tâm chính là làm sao để thoát ra khỏi cuộc sống gò bó đó. Chuyện của Lý gia, một chút nàng cũng chưa từng quan tâm đến! Phó mặc mọi thứ cho phụ mẫu lo lắng, và đổ hết trách nhiệm lẽ ra thuộc về nàng lên vai Ngọc Loan.

Thiên Hinh cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nàng ôm chặt lấy Ngọc Loan vào lòng, nỗi ân hận dâng lên nơi đáy mắt: “Từ giờ muội không cần phải như vậy nữa, mọi thứ đã có tỷ rồi, chỉ cần muội bình an khỏe mạnh sống bên cạnh tỷ là được.” Nghe được những lời này của Thiên Hinh, Ngọc Loan vô cùng ngạc nhiên, nàng vẫn đang rất khỏe mạnh mà, tỷ tỷ đâu cần phải lo lắng đến thế. Nhưng câu tiếp theo của nàng ấy lại khiến nàng càng kinh ngạc hơn: “Ngày mai, muội hãy tiến cung với tỷ, tỷ sẽ không để muội phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa. Nhất định là như vậy!”

Ngọc Loan gọi khẽ: “Tỷ tỷ? Tại sao lại đột ngột muốn muội tiến cung?” Thiên Hinh từ từ buông Ngọc Loan ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của muội muội: “Loan Nhi, những lời tỷ sắp nói, muội nhất định phải nghe cho kỹ không được phép quên, cũng không được nói cho bất kỳ ai biết, có được hay không?” Ngọc Loan gật đầu, nàng biết chỉ khỉ có chuyện gì đó hết sức hệ trọng, tỷ tỷ của mình mới căng thẳng như vậy.

Trong đêm khuya thanh vắng, Thiên Hinh kể lại cho Ngọc Loan nghe tất cả về tiền kiếp của mình, kể về những nỗi đau đớn oán hận tột cùng đang chất chứa trong trái tim nàng. Tiếng khóc thút thít của Ngọc Loan rất khẽ, muội muội của nàng tin nàng, chưa bao giờ Ngọc Loan không tin nàng cả. Loan Nhi của nàng khóc thay cho phần của nàng, vì giờ đến cả khóc nàng cũng không thể làm được nữa, nước mắt đã khô cạn từ lâu. Nói không sai, yêu càng đậm, hận càng sâu! Nàng nhất định phải trả lại những thứ hắn đã nợ nàng, từng thứ, từng thứ một!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.