Tổng Tài Bệnh Kiều~ Đến Đây Hôn Cái Nào!

Chương 37




Tiêu Hỷ Nhi đã sắp chịu đựng không nổi, cảm thấy cũng không thể nào ăn nổi cơm tối nên nói với mẹ Tiêu tối nay không được khỏe nên không muốn ăn cơm.

Mẹ Tiêu nhìn cô lo lắng, cô đưa tay đảm bảo với mẹ Tiêu là mình chỉ là không muốn ăn cơm, không có chuyện gì mới được thả cho trở về phòng.

Tiêu Hỷ Nhi để lại một câu:" quấy rầy rồi " thì liền không nhìn ai, tự cúi đầu đi lên lầu.

Nhìn Ai... cô cũng không còn mà sức nhìn nổi nữa.

Cô... dã dùng hết sức của mình rồi.

Thật sự trớ trêu, cô mới vừa xác định được tâm mình, chưa qua một ngày mà ông trời đã đùa với cô rồi.

Tình cảm của cô, dù nó có là cấm kị nhưng dù sao cũng là tình cảm...

Có dùng ngón chân nghĩ cũng biết Mộng Địch Địch có ý với Tiêu Á Ký, lúc nhỏ đã bám đuôi, giờ người cũng trở lại rồi, lại còn làm chung công ty, hai người cũng thật hợp đôi, lại rất hợp ý trời.

Vả lại, cô dường như thấy Tiêu Á Ký rất thích Mộng Địch Địch.

Tiêu Hỷ Nhi cười khổ, thích với không thích khác xa nhau, anh đối với cô toàn là bắt nạt, tới lúc gặp người mình thích lại trưng ra vẻ mặt như gió xuân.

Vẻ mặt đó, cô có lẽ lần đầu tiên thấy đi.

( tác giả có lời muốn nói: sai quá sai.

Với cái tật yêu thích khác người của Tiêu Á Ký nên mới bị Tiêu Hỷ Nhi hiểu lầm.

Đáng đời chú lắm chú em ạ).

Tiêu Hỷ Nhi lại nằm bất lực ra giường, không nghĩ ra bây giờ mình muốn làm gì.

Càng nghĩ tình huống dưới phòng khách, chắc chắn là Tiêu Á Ký sẽ vui vẻ lắm, nhìn ba mẹ của cô xem, có vẻ là chuẩn bị đón con dâu mới rồi, nếu như cô và Tiêu Á Ký không phải là anh em thì tốt biết mấy.

( à điều này không cần phải lo nhé!!!)Nếu tương lai Mộng Địch Địch trở thành chị dâu của cô, nghĩ như thế thì cô càng không nhịn được uất ức muốn khóc.

Nếu như thế, cô nghĩ mình vẫn sẽ chúc phúc cho hai người, sau đó liền đi du học.

Thật con mẹ nó, Tiêu Á Ký, có giỏi thì ngày mai anh kết hôn luôn đi.

Tiêu Hỷ Nhi một bụng buồn rầu không có chỗ giải tỏa, đành hết cách lấy di động ra bấm số gọi cho Mạn Giai Khuynh, tìm bạn tốt mà giải tỏa một chút, bên kia đổ chuông 3 tiếng liền có người bắt máy.

" alô, Hỷ Nhi, có chuyện gì sao?".

Tiêu Hỷ Nhi nghe tiếng của Mạn Giai Khuynh, tâm tình tốt lên được một ít, cô bĩa môi.

" tớ có chuyện buồn, ở nhà rất chán nên gọi cho cậu ".

Mạn Giai Khuynh nghe cô nói không đầu không đuôi liền nghi hoặc một chút, nhưng vẫn không hỏi rõ, trong đầu liền nảy ra một ý.

" ân~ cậu ở nhà chán?, như vậy có muốn đến nhà tớ không?".

Tiêu Hỷ Nhi muốn lắm, ở đây giờ phút nào thì cô sẽ lại suy nghĩ vẫn vơ lúc ấy, nhưng mà nhà vợ chồng son người ta, cô cũng biết ý mà không đến phá đám.

" ah... như thế... ".

Có lẽ Mạn Giai Khuynh nghe hiểu được cô đang ấp úng cái gì, liền cười xuề xòa:" yên tâm đi, một chút nữa Dục Ưu Hành đi công tác, sợ tớ ở nhà một mình nên bảo tớ về nhà ba, tớ vốn muốn ở nhà một mình nhưng Dục Ưu Hành không đồng ý, nhưng bây giờ có cậu đến, tớ sẽ ở với cậu, Dục Ưu Hành biết có cậu ở với tớ cũng sẽ yên tâm đi công tác ".

" như vậy thì tốt quá, vậy tớ bây giờ đến nhà cậu ".

Mạn Giai Khuynh ân một tiếng, thỏa thuận xong mới cúp máy, quay sang Dục Ưu Hành đang ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài nhướng mi một cái, Dục Ưu Hành nghe hết đoạn nói chuyện, cũng biết ý bà xã đang ám chỉ cái gì, khẽ gật đầu đồng ý, có Tiêu Hỷ Nhi đến, anh cũng yên tâm.

" hôm nay em có thể không về nhà, hai ngày sau em ở nhà một mình nhất định phải trở về, không được bỏ bữa, anh đi 3 ngày sẽ về sớm ".

Mạn Giai Khuynh nghe Dục Ưu Hành nhắc đi nhắc lại, lúc này mới thỏa hiệp:" em biết, em biết, em hứa với anh, em cũng không phải là con nít mà, anh lo đi công tác đi, có Tiêu Hỷ Nhi bên cạnh em, anh còn lo lắng cái gì ah".

Mạn Giai Khuynh một hồi hứa hẹn mới tiễn được Dục Ưu Hành đi, ngồi vừa xem tivi vừa chờ Tiêu Hỷ Nhi đến, cô cứ tưởng Tiêu Hỷ Nhi chỉ đến chơi một ngày, ai nào ngờ vì rối rắm trong lòng, trốn tránh ai đó mà đến nhà cô làm tổ hết 3 ngày, đến khi Dục Ưu Hành trở về mới chịu rời đi.

Chuyện này chờ 3 ngày sau lại nói, quay lại hiện tại.

Tiêu Hỷ Nhi quẳng di động lên giường, liền mở tủ quần áo lôi kéo một hồi, nhét vào túi du lịch vài bộ quần áo mới thõa mãn đóng lại túi.

Cô đi cũng không ai để ý gì đi.

Tiêu Hỷ Nhi lại vào nhà vệ sinh rửa mặt mới ôm túi ra khỏi phòng.

Lần này phòng khách trống rỗng, náo nhiệt thay đổi đến vị trí phòng ăn.

Mọi người dưới nhà vừa thấy cô ôm túi bước xuống, cuộc trò chuyện dừng lại một chút, mẹ Tiêu thấy cô chuẩn bị ra khỏi nhà còn vác túi liền hỏi:" Hỷ Nhi, trời tối rồi con còn muốn đi đâu?".

Cô thấy Tiêu Á Ký hiện tại đã thay tây trang, chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà đang cầm khay làm gì đó lúc này cũng đang nhìn chằm chằm cô, còn có ba Tiêu và Mộng Địch Địch, cô bất giác rụt cổ lại.

" con đến nhà Mạn Giai Khuynh, chồng Tiểu Khuynh đi công tác, Tiểu Khuynh ở nhà một mình ".

Mẹ Tiêu nghe cô nói vậy thì a một cái, ba Tiêu lúc trẻ cũng thường xuyên đi công tác nên bà hiểu cảm giác đó, chỉ nhắc nhẹ với cô:" là Tiểu Khuynh à, vậy thì mau đi đi, con bé chắc rất cô đơn... à, con đói bụng không, sẵn tiện ăn cơm rồi hẳn đi ".

"mẹ con nói đúng, đến ăn cơm rồi hẳn đi"

Ba Tiêu cũng nói vào, rồi gắp vào chén mẹ Tiêu một khối cá.

Tiêu Hỷ Nhi lén nhìn Tiêu Á Ký, cũng thấy anh đang nhìn mình, lại như chộp dạ rụt người.

" không cần...con không đói, mọi người ăn đi, con đi trước đây".

Nói rồi xoay lưng ra khỏi nhà, phía sau vang lại tiếng của Mẹ Tiêu:" để bác Phúc đưa con đi".

Chờ cho Tiêu Hỷ Nhi khuất bóng, bà liền nhíu mày:" con bé này, hôm nay cứ là lạ", rồi nhìn qua Mộng Địch Địch ngồi kế bên cười nói:" ăn đi cháu, thức ăn có hợp khẩu vị của cháu không?".

Mộng Địch Địch cũng cười ôn nhu:" dạ dì, thức ăn rất ngon".

" nếu vậy thì ăn nhiều vào ".Tiêu Á Ký từ lúc ở dưới phòng khách đã để ý thấy Tiêu Hỷ Nhi khác thường, anh đang cầm khay lấy thức ăn, vốn định sẽ mang lên phòng cho cô, sẵn tiện hỏi cô một chút, nhưng anh chưa kịp mang, cô lại ra ngoài.

Anh đặt đũa xuống, nói với mọi người:" con ra ngoài một lát " rồi ra khỏi phòng ăn.

Tiêu Hỷ Nhi mang theo tâm tư buồn bã vô thức xách túi bước đi, đến cửa thì cổ tay bị kéo lại làm cô hoàn hồn.

Tiêu Á Ký chân dài hai bước gộp ba bước đến kéo cô lại.

"Anh làm gì?"

" nghe lời, ăn tối rồi hẵn đi "

Tiêu Hỷ Nhi trầm ngâm, anh nghĩ cô nuốt nổi sao.

" không cần, em bây giờ rất gấp".

Cô vùng vẫy muốn nhanh chóng thoát khỏi anh, xác định được tình cảm rồi, thành thử khi đối mặt với Tiêu Á Ký cũng không thể được tự nhiên.

Tiêu Á Ký quan sát cô một hồi, biết có chỗ lạ nhưng không rõ cô bị gì, vẫn như thế trốn tránh anh, hôm nay lại xuất hiện chứng khi nhìn anh cũng không dám nhìn thẳng như mọi khi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Á Ký liền rơi lộp bộp.

Có lẽ quá trình theo đuổi người của anh có vấn đề?, nếu như thế thì nguy to.

Tiêu Hỷ Nhi nhỏ nhắn chỉ cao đến vai anh, vì cô đang cúi đầu, Tiêu Á Ký có nhìn cũng chỉ đối diện với đầu đầy tóc của cô.

" em hôm nay rất lạ ".

Tiêu Hỷ Nhi nhìn cúc áo trước mặt mình, âm thầm cắn môi:"... em...em không có, anh mau vào đi, em muốn đi rồi ".

Cô dùng sức gỡ tay của anh ra, Tiêu Á Ký nghĩ nếu mình tiếp tục dùng sức sẽ không ổn, vì vậy thỏa hiệp thả lỏng để cô tùy ý kéo tay.

" vậy để bác Phúc đưa em đi ".

Tiêu Hỷ Nhi mắt nhìn mũi giày của mình:" ân ".

Không khí trầm lặng, đến khi cô lên xe cũng không nói với Tiêu Á Ký câu gì, cứ thế mà đóng cửa xe.

Tiêu Á Ký nhìn chiếc xe đi mất, cả người liền cảm thấy không khỏe, nguy rồi, cô xác thực là có vấn đề trầm trọng, đợt này anh nguy mất.

Anh trước mặt cô không dám hỏi, sợ nếu lỡ mây giật dây, tình cảnh hiện tại không tiến triển được mà còn có nguy cơ đổ bể, Tiêu Á Ký thấp thỏm không yên trở vào nhà, không tiếp tục ăn cơm nữa mà lên phòng.

Còn Mộng Địch Địch thì ra sức lấy lòng ba mẹ Tiêu.

Tiêu Hỷ Nhi đến nhà Mạn Giai Khuynh liền không muốn về nhà nữa, cô dự định sẽ đóng quân ở đây luôn.

Không có hình tượng ngã người xuống sofa, ngày hôm nay không biết đã bao nhiêu lần cô nằm vật ra như thế rồi.

Mạn Giai Khuynh xuống bếp rót cho cô ly nước, đi đến đưa cho cô, Tiêu Hỷ Nhi nhận lấy uống một ngụm lớn, Mạn Giai Khuynh ngồi kế bên nhìn cô, khẽ thở dài, Tiêu Hỷ Nhi tính tình vô tư vô lo, hôm nay lại sầu lo như vậy, khẳng định chuyện rất nghiêm trọng.

Lúc trước khi đến đây, Tiêu Á Ký có gọi cho Mạn Giai Khuynh, hỏi cô có chính xác là Tiêu Hỷ Nhi đến nhà cô hay không, cô xác thực là có, rồi mới bảo cô trông chừng Tiêu Hỷ Nhi giúp.

Mạn Giai Khuynh cười trong lòng, quan tâm như thế sao không tự mình đến, ngoài mặt hứa nhất định chăm sóc tốt Tiêu Hỷ Nhi, trong lòng thì cười không ngớt.

Tiêu Hỷ Nhi không biết lúc này Tiêu Á Ký đã đứng ngồi không yên.

Tiêu Hỷ Nhi uống nước xong, thả ly xuống:" Tiểu Khuynh à, ở đây rất thoải mái làm tớ đến rồi không muốn đi ah".

Mạn Giai Khuynh cười xòa:" vậy ở lại đây đi, cậu muốn ở bao nhiêu đều tùy thích".

Cô phẩy tay:" thôi đi, chờ đến khi chồng cậu về tớ sẽ đi, mắc công lại làm bóng đèn to thì gây lắm ".

Tiêu Hỷ Nhi lại khoác tay thêm cái nữa, còn không quên trêu chọc một phen:" nhìn xem, mấy ngày không gặp cậu xem ra Dục Ưu Hành nuôi rất tốt tay, thật tròn trĩnh nha".

Cô lại không nhịn được ngưỡng mộ Mạn Giai Khuynh, cô cũng muốn biết cảm giác được cưng chiều như thế nào, cũng muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương ra sao, nhưng tiếc là... haizz...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.