Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 14: Suối nước nóng




"Ai?" Trạch An cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, cậu ngay lập tức tạo một bức tường nước để ngăn chặn kẻ xa lạ.

Khi đối diện trực tiếp với kẻ đó, Trạch An liền sững người.

"A... Ark?" giọng nói của Trạch An có chút run rẩy, cơ thể không thể tự chủ được mà sợ hãi trước kẻ đã giam cầm bản thân một quãng thời gian dài đằng đẵng mà chính Trạch An cũng không biết là bao lâu.

Ark không đáp lại mà chỉ lẳng lặng nhìn Trạch An, đôi tay vuốt ve gương mặt của đối phương rồi mỉm cười "Là cậu, người tình kiếp trước của tôi."

"!!!" Trạch An kinh hoàng tới mức chỉ muốn ngất đi tại chỗ.

Làm, làm sao Ark lại biết được? Hắn cũng trọng sinh sao?

Cậu nên làm gì bây giờ?

Làm sao mới có thể thoát khỏi tên ác ma này?

"Đừng lại gần tôi." Trạch An tránh né bàn tay của Ark rồi lùi lại, chỉ muốn rời khỏi khu suối nước nóng này ngay lập tức.

Ark rũ tay xuống, trên môi nở một nụ cười mê hoặc "Xem ra cậu cũng nhớ được nhiều thứ và nhìn thấy gương mặt của tôi, thật đáng tiếc, tôi không thể nhìn thấy rõ gương mặt của cậu."

Sau khi đọc khá nhiều cuốn sách về khế ước, Ark cũng đã mơ hồ đoán ra được nguyên nhân.

Có lẽ đây là cái giá hoặc một quy tắc nào đó, ma pháp và lời nguyền có muôn hình vạn trạng, chẳng ai có thể thấu hiểu hay định nghĩa chúng hoàn toàn cả.

Ít nhất hiện tại Ark có thể đi vào giấc mộng để tìm thấy người đã ký khế ước linh hồn với bản thân, và hắn có thể khẳng định rằng, đối phương chính là người luôn ở trong những ký ức quen thuộc mà xa lạ đó.

"Mọi thứ sẽ không giống trước đây, tôi đã thay đổi." giọng nói của Ark như đang dỗ dành người yêu, hắn tiến về phía Trạch An và giữ cậu lại khiến cậu không thể chạy thoát.

"Mày... ưm." Trạch An chưa kịp văng tục thì đã bị Ark hôn kịch liệt tới mức đầu óc choáng váng, cơ thể hoàn toàn không thể khống chế theo ý mình mà ngã ngồi xuống bậc đá, khiến suối nước nóng dâng lên ngang ngực.

Ark ôm ngang thắt lưng của Trạch An, biểu cảm của kiếp này hệt như kiếp trước, hệt như chưa từng thay đổi. Điều đó khiến cho Trạch An hơi hoảng hốt, cậu cảm thấy bản thân vẫn chưa từng rời đi, vẫn luôn bị nam chính đáng sợ này nắm giữ trong lòng bàn tay.

Linh hồn này đã hoàn toàn quen thuộc với sự tiếp xúc của đối phương, từng cái mơn trớn, từng cái chạm nhẹ đều khiến Trạch An bị kích thích.

"Tôi vẫn luôn mộng tinh về cậu, thật sự nghẹn đến mức khó chịu muốn chết." Ánh mắt của Ark cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, mang theo sự quyến rũ và mị hoặc chết người.

Trạch An chợt chú ý tới thứ đang chuyển động, cậu há hốc mồm kinh ngạc "Đuôi, đuôi của mày! Mày lại biến thành Incubus rồi!"

Thời gian mới trôi qua bao lâu chứ? Tại sao nam chính là biến thành bán ma tộc nhanh như vậy? Do kiếp trước ảnh hưởng sao?

"À, thứ này sao?" Ark khá là bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tình mà dùng chiếc đuôi đỉnh hình mũi tên đùa giỡn bắp chân của Trạch An. Hắn mỉm cười nói tiếp "Cũng không tệ lắm, thể trạng này sẽ giúp chúng ta có trải nghiệm tốt hơn."

"..." Trạch An cạn lời, dường như đầu óc của nam chính là có vấn đề nặng hơn rồi.

Bất kỳ một nhân loại nào cũng không muốn bản thân bị ô nhiễm và trở thành một bán ma tộc, họ sẽ không còn sức mạnh phép thuật thuần khiết mà nhân loại sử dụng, cũng chẳng mạnh bằng một ma tộc thực thụ.

"Chúng ta bỏ qua chủ đề nhàm chán đó đi, hãy làm chuyện thú vị nào." Ark hào hứng lên tiếng, không biết từ đâu ra lấy một mảnh vải trắng trói hai tay Trạch An lại.

"..." cái tư thế này, vừa nhìn trong đầu Trạch An đã nảy số. Cậu cảm thấy bản thân có phản kháng cũng vô dụng, đành mặc kệ để nam chính biến thái thích làm gì thì làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.