Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 9: Con đường sau này (hạ)




Lúc này đây dung hợp thuận lợi hơn một ít.

Cũng có thể bởi vì đã một lần trải qua, cho nên khả năng chịu đau của hắn được tăng lên, lần này rõ ràng Trì Dịch cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

Trì Dịch mở mắt ra, nhìn giao diện thuộc tính được cập nhật lại, các hạng thuộc tính lại tăng lên, nhưng lần này thu hoạch lớn nhất không phải điểm thuộc tính, mà là Âm Dương chưởng.

Lần này tất cả hai mươi thức của Âm dương chưởng trước đã được tu bổ, chỉ còn thiếu bảy chiêu thức cuối cùng là gom đủ toàn bộ.

Trì Dịch vận động cơ thể một chút, theo ký ức trong đầu luyện Âm Dương chưởng thêm hai lần nữa, chờ đến khi hơi quen thuộc, hắn bấm thoát hệ thống, trở về phòng.

Ngồi vào bàn uống một chén nước, thấy Dĩnh Dung còn chưa quay về, Trì Dịch mở cửa đi ra ngoài. Hiện tại sắp đến giữa trưa, cũng là thời gian dùng cơm trưa, trong khách điếm tiếng người ồn ào náo nhiệt, Trì Dịch đi xuống nhìn vài lần thì thấy Hắc bá từ dưới lầu đi lên. Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, ông ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đi lên cầu thang, xem ra có việc muốn tìm hắn.

Trì Dịch thấy vậy xoay người trở về cửa phòng, mời Hắc bá tiến vào.

“Hắc bá, mau ngồi xuống nói chuyện đi.” Trì Dịch và Hắc bá vào phòng, cầm ấm trà trên bàn lên chủ động thay Hắc bá rót tách trà, Hác bá kinh ngạc, vội vàng đứng dậy ngăn hắn lại: “Tam thiếu gia, như vậy sao có thể chứ?”

“Hắc bá, hiện giờ Diệp gia đã không còn, các người đều đã là người tự do, không cần khách khí với ta như vậy.” 

Trì Dịch lắc đầu: “Các người chịu trách nhiệm mạo hiểm lớn như vậy cứu ta từ trong Tiêu Cục Thiết Sư ra, trên đường ít nhiều lại được các người hết mực chăm sóc, Diệp Lăng mới có thể sống đến hôm nay. Nếu không có các người, ta tuyệt đối không sống đến được ngày hôm nay. Về phần ân tình này, Diệp Lăng vẫn luôn nhớ rõ.” Trì Dịch nói, vẻ mặt có chút buồn bã như thể nhớ lại chuyện đã xảy ra ở nhà lúc trước, ngay sau đó cảm kích mà nghiêm túc nhìn chăm chú Hắc bá.

Lúc này Dĩnh Dung đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một ít đồ ăn mua từ dưới lên, nhìn hai người nói chuyện một hồi cũng không dám xen vào, im lặng đứng ở bên cạnh nghe.

“Thiếu gia sao lại nói ra những lời này, mạng này của lão nô là do lão gia ban cho, trước khi lâm chung lão gia đã hạ lệnh cho ta chăm sóc tốt cho tiểu thiếu gia, cho dù lão nô không cần mạng này cũng muốn bảo vệ người chu toàn. Huống chi, nếu không phải lúc trước là do lão nô sơ ý, thiếu gia cũng sẽ không lưu lạc ở bên ngoài chịu cảnh khổ này, thiếu gia không trách lão nô không làm tròn bổn phận đã là khoan dung độ lượng rồi, còn về ân tình gì đó không cần nói nữa.”

Xem ra Hắc bá này còn có thể dùng được, Trì Dịch nghe xong cảm thấy trong lòng an ủi hơn một chút, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không lộ rõ, có chút ngượng ngùng nói: "Dù sao, ta bây giờ vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu rõ, sau này tính toán như thế nào, còn muốn nhờ Hắc bá ngài chỉ dẫn.”

“Thiếu gia.” Hắc bá nghe vậy có chút vui mừng nhìn hắn: “Tiểu thiếu gia cũng đã trưởng thành rồi, so với trước đây, dường như đã là một con người khác.” Những lời này, Diệp Lăng của lúc trước được nuôi chiều chỉ biết nghịch ngợm hoàn toàn không thể nói những lời này.

Trong lòng Trì Dịch đột nhiên nhảy dựng lên, nhưng khuôn mặt lại trở nên buồn bã: "Con người luôn phải trưởng thành, trước đây là do ta không hiểu chuyện, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì ta cũng nên thay đổi. Hơn nữa..." Trì Dịch trầm giọng nói: "Mấy ngày nay, ta may mắn gặp được một vị tiên nhân. "

Trì Dịch đánh cược việc bọn họ không biết Diệp Lăng và bọn họ thất lạc nhau trong mấy ngày nay đã trải qua những gì.

“Tiên nhân?” Dĩnh Dung nhất thời kinh hô một tiếng, Trì Dịch liếc nhìn nàng, thấy bộ dạng Hắc bá cũng rất kinh ngạc, bắt đầu nhíu mi xuống.

Không sai, đây là cái cớ mà Trì Dịch nghĩ ra được.

“Mấy ngày hôm trước ta ở trên phố gặp được một vị cao nhân, trên lưng hắn đeo một trường kiếm tiên khí tung bay, ta còn nghĩ hắn là kiếm khách giang hồ, thấy hắn phong thái không giống người bình thường tính đuổi theo dự định bái sư. Lúc đầu hắn không đồng ý, nhưng thấy ta tận lực cầu xin nên cảm lòng ta thành thực thuận tiện cho ta một khảo nghiệm.”

Trì Dịch dừng lại một chút, thấy hai người trước mặt đều nghiêm túc nghe, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm hắn, hắn khẩn trương mà lòng bàn tay có chút ra mồ hôi, trời biết, hắn lớn như vậy còn chưa nói dối nhiều như vậy!

“Sư phụ chỉ một ngón tay vào ta, ta có cảm giác trời đất quay cuồng, chỉ chớp mắt thế gian thay đổi, ta giống như tiến vào một thế giới kỳ diệu, những nhánh đường màu xám bằng phẳng thẳng tắp như thể được kết nối với ranh giới bầu trời. Từng tòa nhà cao ngất đột nhiên từ mặt đất mọc lên trong mây, còn có đủ loại đầy màu sắc đẹp đẽ rực rỡ lấp lánh trong đó, trên mặt đất có rất nhiều người đi lại, tất cả mọi người mặc quần áo gấm, dường như là một cõi thần tiên. "

Trì Dịch nói, từ tận đáy lòng lộ ra vẻ nhớ nhung, ở hai người Hắc bá có thể nhìn thấy đó là hồi ức thẫn thờ, trong lúc nhất thời hắn có chút khao khát thế giới mà trong miệng miêu tả.

Không ngờ lại có chuyện thần kỳ như vậy, Hắc bá nhất thời cảm thấy có chút khó tin, nhưng cũng không cắt ngang lời của Trì Dịch, tiếp tục yên lặng lắng nghe.

"Sau này, ta dường như đã sống ở đó, đã trải qua một cuộc sống của người khác, nhưng chờ sau hai mươi năm lại có cảm giác thế giới quay cuồng một lần nữa, chờ ta lần nữa mở mắt ra thấy sư phụ vẫn đang đứng trước mặt ta vừa mới thu tay về, ta thế mới biết hóa ra hai mươi năm ta trải qua vốn dĩ chỉ là trong nháy mắt."

"Sư phụ nói với ta, trải nghiệm vừa rồi trong thế giới đó là thử thách của hắn đối với ta trong giấc mơ suốt hai mươi năm. Hắn đã quan sát chi tiết tính cách của ta, đối với màn biểu hiện của ta rất hài lòng, vì thế đã nói cho ta biết lai lịch của hắn. Hóa ra là hắn tên là Tiêu Dao Tử, là tiên nhân hải ngoại, hiện giờ hắn đã tu hành thành công cho nên tính vào đời tìm kiếm một vị truyền nhân, thấy ta và hắn có duyên cho nên muốn đưa một thân sở học của hắn truyền dạy tất cả cho ta, để ta ở thế giới này tiếp tục phát triển rực rỡ.”

Nguồn gốc võ công của Trì Dịch, còn có võ công sau này của Trì Dịch thậm chí không thể che giấu, hơn nữa hắn còn định đưa võ công trong hệ thống giảng dạy cho bọn họ, công pháp này thoạt nhìn không phù hợp với phong cách của thế giới võ hiệp này, hoàn toàn không thể gạt được. Hắn suy nghĩ hồi lâu, đơn giản trực tiếp tính trước đổ lên phương pháp dạy học của tiên nhân nào đó, dù sao hắn cảm thấy Tần Thời Minh Nguyệt và tiên hiệp cũng gần giống nhau.

“Hóa ra, thế gian này thực sự có tiên nhân.” Dĩnh Dung sửng sốt hồi lâu, lắp bắp nói ra một câu như vậy.

“Ban đầu ta cũng không tin, nhưng mà sư phụ biểu diễn cho ta rất nhiều phương pháp của tiên nhân, thật sự rất khác so với người thường. Không chỉ như thế, sư phụ còn cho ta một cái không gian giới tử dùng để chứa đủ loại bảo vật khác nhau mà sư phụ tặng cho ta. Không gian này là do sư phụ trực tiếp từ trong hư không mở ra kết nối với tinh thần của ta, chỉ có thể sử dụng bảo vật mà sư phụ tặng cho ta.”

Trì Dịch trước mặt hai người một bên tìm kiếm từ ngữ từ trong các võng văn hiện đại lừa dối, một bên duỗi tay, từ hệ thống lấy ra các loại trang bị, từng cái đặt ở trước mặt hai người.

Hắc bá và Dĩnh Dung tròn xoe mắt nhìn một đám vũ khí quần áo từ đâu xuất hiện ở trên tay Trì Dịch, lại soàn soạt một chút không thấy bóng dáng.

Cái này không thể không tin.

Bản lĩnh như vậy, cũng chỉ có thần tiên mới có thể làm được, trong lòng Hắc bá cảm thán, đối với vị sư phụ tiên nhân thần bí kia của thiếu gia nhà mình không khỏi nổi lên có tâm kính sợ, thậm chí đối với Trì Dịch cũng vài phần kính nể.

Đây chính là đồ đệ của tiên nhân.

“Nhưng mà sư phụ không muốn để cho người khác biết sự tồn tại của hắn, dặn dò ta không được đem những việc này nói ra, ta cũng chỉ là báo cho các người biết, các ngươi không được nói lung tung ra ngoài.”

“Lão nô đã rõ.”

“Nô tỳ đã rõ.”

Hai người vội vàng không ngừng gật đầu, một hồi đã bị Trì Dịch lừa dối dọa sợ, Trì Dịch vẫn là đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của tiên nhân không có khoa học trong thời đại.

Tuy rằng Nho gia nói sĩ tử không nói chuyện lạ gây rối, nhưng trong xã hội phong kiến tâm lý kính sợ đối với thần quỷ đã ăn sâu bén rễ, một khi đề cập tới phương diện này rồi, khả năng tư duy của con người sẽ giảm đi rất nhiều.

Trì Dịch nhìn bộ dáng của hai người, rất tự đắc mà ở trong lòng nở nụ cười, lần đầu tiên lừa đảo thành công!

Có tiên nhân thụ pháp không khoa học như vậy làm lý do lót nền, sau này làm việc gì cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều đúng không? Lại còn có khảo nghiệm hai mươi năm trong mộng của tiên nhân làm cái cớ, cũng có lý do cho việc tính cách và thói quen của hắn thay đổi.

Trì Dịch nhìn hai người trước mặt, trong lòng không khỏi phân tích, hiện tại vấn đề lớn nhất đã lừa thành công, sau đó có thể tính đến chuyện làm thế nào để thu phục hai người trước mặt này. Đây chính là thành viên tổ chức lúc ban đầu của hắn ở thế giới này.

Dĩnh Dung cũng xuất hiện trong nguyên văn, nàng là nha hoàn bên người Diệp Lăng, vẫn luôn đối với Diệp Lăng trung thành tận tụy. Nguyên văn sau khi Diệp Lăng xảy ra chuyện không may, Dĩnh Dung tìm được Diệp Trạch và đi theo Diệp Trạch tiến vào Ma giáo, nỗ lực tập võ chỉ cầu báo thù vì Diệp Lăng. Cuối cùng sau khi biết chân tướng Diệp gia diệt môn nên một mình lẻn vào Lạc Vân Môn ám sát Tiêu Bộ Thanh, cuối cùng bị đệ tử Lạc Vân Môn đệ tử giết chết.

Nghĩ đến cô gái xinh đẹp long lanh trước mặt mình trong kết cục nguyên văn, ngữ khí của Trì Dịch trong lòng thầm thở dài, hiện tại có hắn xuất hiện, vận mệnh của cô gái này phần lớn đã bị thay đổi rồi phải không?

Còn Hắc bá là người hầu từ nhỏ lớn lên cùng cha Diệp Lăng, đối với Diệp gia cực kỳ trung thành, trên đường đi cực kì chăm sóc đối với hắn, rất nhiều lần đều là ông liều chết bảo hộ mới bảo toàn tính mạng của hắn chạy thoát ra ngoài dưới sự truy bắt của Tiêu Cục Thiết Sư.

Tuy nói rốt cuộc cuối cùng Diệp Lăng và bọn họ thất lạc nhau, nhưng đó không phải lỗi của Hắc bá, dù sao võ công của ông cũng không tốt lắm, có thể kiên trì lâu như vậy chạy thoát khỏi phạm vi truy bắt của Tiêu Cục Thiết Sư đã thật không dễ dàng rồi.

Nhưng liệu Hắc bá rốt cuộc có thể trung thành mà đi theo hắn hay không, Trì Dịch vẫn chưa xác định được.

Hắc bá khác với Dĩnh Dung, Dĩnh Dung vẫn luôn trung thành vì Trì Dịch, mà đối tượng Hắc bá trung thành là Diệp gia, ông ta đối với Trì Dịch tốt như vậy phần lớn nguyên nhân là do Trì Dịch là thiếu gia Diệp gia.

Nhưng hắn không phải thiếu gia duy nhất của Diệp gia.

Trì Dịch trong lòng hiểu rõ, còn có một Diệp Trạch còn sống trong Diệp gia, Tuy rằng Diệp Trạch ăn chơi trác táng nhưng lại lớn tuổi hơn so với Diệp Lăng, nên vì Diệp gia báo thù, rõ ràng Diệp Trạch càng có một ít năng lực hành động trưởng thành hơn.

Nhưng mà Trì Dịch cũng không lo lắng lắm, hiện tại hắn chính là đồ đệ ruột của tiên nhân, nếu thân phận này không thể khiến Hắc bá vẫn luôn đi theo hắn, Trì Dịch có thể một lần đi đến chỗ chết.

Nhưng là bây giờ còn có một vấn đề.

Trì Dịch ngồi bên cạnh Hắc bá, nhỏ giọng dò hỏi ông ta,

“Bá có thể nói chi tiết về chuyện của nhà ta được không? Sự tình ngay lúc đó ta không hiểu đã xảy ra chuyện gì."

Trì Dịch cố ý không nói rõ ràng, hắn muốn nói chuyện với đám người Hắc bá một chút để tính toán sau này, nhưng mà hắn dù sao cũng không có ký ức của nguyên chủ, không biết Diệp Lăng rốt cuộc biết chút cái gì lại không biết cái gì, để tránh nói bậy cái gì, hắn chỉ có thể nói mơ hồ một chút, để cho Hắc bá tự mình lý giải.

Trì Dịch đoán Diệp Lăng lúc trước tuổi nhỏ đã gặp thảm sự nhà tan cửa nát, lại một đường lo lắng hãi hùng, Hắc bá kiêng dè về cảm xúc của hắn, hẳn là sẽ không cùng hắn nói thêm cái gì mới đúng. Đến nỗi sự việc phát lúc ấy, một đứa trẻ bị dọa ngốc còn có thể nhớ rõ cái gì?

Quả nhiên sau khi Hắc bá nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉ thở dài: “Trước đó lão nô vẫn luôn sợ thiếu gia thương tâm, không có cùng ngài nói rõ. Nếu hiện tại thiếu gia được tiên nhân coi trọng, đương nhiên tiền đồ vô lượng, nói như vậy đại thù của lão gia nói vậy có thể báo rồi.”

Trì Dịch im lặng lắng nghe.

Hắc bá sắp xếp lại ngôn từ, bắt đầu chậm rãi thuật lại: "Tình huống cụ thể lão nô cũng không phải quá rõ ràng. Ngày đó lão nô và lão gia đang ngồi trong nhà, người của Tiêu Cục Thiết Sư đột nhiên bao vây phủ đệ, chỉ đích danh lão gia ra ngoài đối chất với hắn. Lão gia cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm nên đã tự mình ra ngoài giằng co với Tiêu Cục Thiết Sư, để lão nô dẫn người đi hậu viện bảo hộ phu nhân và tam thiếu gia.”

Trì Dịch rất chăm chú lắng nghe, trong nguyên văn tiểu thuyết có nói vài câu về việc Diệp gia diệt vong, cũng không có nội dung chi tiết như vậy.

Hắc bá tiếp tục nhớ lại nói: "Sau khi thấy phu nhân đến, lão nô kể lại sự việc cho phu nhân biết, phu nhân không yên lòng, muốn lão nô bảo vệ thiếu gia người, lại sai người đi tìm đại thiếu gia và nhị thiếu gia. Phu nhân lại tự mình đi phủ môn tìm kiếm lão gia, lão nô khuyên bảo phu nhân không cần mạo hiểm, phu nhân đều không để ý đến, trước đó đang trong tình thế khó xử tin tức lại truyền đến, nói là lão gia và người ta đánh nhau rồi.” 

Giống như trong tiểu thuyết có nói, Diệp Đức Hải bị thương nặng, Tiêu Cục Thiết Sư lao vào Diệp gia. Gia chủ Diệp Đức Hải và Diệp Tĩnh chết trong trận chiến, gia chủ phu nhân bi thương tự sát. Chỉ có Diệp Lăng là người duy nhất trong gia đình được hạ nhân bảo vệ thay quần áo chạy ra trong lúc hỗn loạn.

Nhưng suy cho cùng thì cảm giác đọc tiểu thuyết và nghe đương sự thuật lại không giống nhau, Trì Dịch trầm mặc nghe xong, nhìn Dĩnh Dung ở bên cạnh yên lặng khóc thầm, cảm giác trong lòng mình cũng từng đợt nhói lên, lồng ngực như bị thứ gì đó đè xuống, buồn không thở nổi. Hắn đưa tay ra lau mặt, phát hiện trên mặt mình cũng đầy nước mắt.

Đây là Diệp Lăng đang khóc sao?

Trì Dịch tiếp tục trầm mặc, cho đến khi bị Dĩnh Dung ôm vào trong lòng, ngực hổ sờ an ủi mới hồi phục lại tinh thần, hắn giãy giụa đẩy Dĩnh Dung ra, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Một đại nam nhân được một cô gái nhỏ mười lăm, mười sáu tuổi ôm vào trong ngực an ủi gì đó, thật sự rất là kỳ quái.

Tuy rằng hiện tại thân thể hắn là đứa trẻ con, nhưng mà trong lòng Trì Dịch vẫn là chịu không nổi (:з)∠).

Bị Dĩnh Dung làm gián đoạn, Trì Dịch cũng thoát khỏi cảm xúc của Diệp Lăng, quay đầu hỏi Hắc bá: “Nhị ca ta đâu? Tại sao không có tin tức từ hắn?" 

“Lúc ấy ở trong phủ không có tìm được nhị thiếu gia, dò hỏi hạ nhân hầu hạ nhị thiếu gia, bọn họ cũng nói không rõ tung tích của nhị thiếu gia. Sau đó trong phủ loạn cả lên, cũng sẽ không lo tìm kiếm, sau khi rời khỏi phủ dệ, lão nô vốn định trốn vào thành tìm hiểu tin tức của Nhị thiếu gia, lại không ngờ Tiêu Cục Thiết Sư càn rỡ như vậy, lại liên hợp với quan phủ cùng nhau phong tỏa toàn thành. Lão nô rơi vào đường cùng, chỉ có thể mang người trốn thoát trước, trước an trí tốt cho người sau đó tính cách.” 

“Như những gì ngươi thấy đó, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Sau đó Trì Dịch khiêm tốn thỉnh giáo.

“Nơi này là trấn Nhạc Phong, trấn Nhạc Phong xa xôi ở giao giới vào Yến Châu Tề Châu, đa số thế lực của Tiêu Cục Thiết Sư tập trung ở thành trấn phồn hoa Yến Châu. Tối hôm qua lão nô đi ra ngoài tìm hiểu, cả tòa thành trấn cũng không có người của Tiêu Cục Thiết Sư, thiếu gia có thể tạm thời nghỉ ngơi ở đây, lão nô lại đi tìm hiểu một chút tin tức của nhị thiếu gia.”  

Tìm Diệp Trạch sao? Trì Dịch nhíu mày, bây giờ hắn không muốn đoàn tụ với Diệp Trạch, hắn còn tính bản thân tìm một chỗ an tâm luyện công để phát triển thế lực của mình, thêm một tên ca ca hời chung quy cảm giác sẽ rất kỳ quái.

“Hắc bá, ngươi có biết Tiêu Cục Thiết Sư đến tột cùng là vì cái gì tìm tới nhà của chúng ta hay không?” Trì Dịch suy nghĩ một chút nhìn Hắc bá hỏi tiếp.

Hắc bá nghe vậy sửng sốt một chút: “Có vẻ như Thiết Sư nói phải vì đệ đệ hắn báo thù.”

“Vậy, là người nhà của chúng ta giết chết nhị đệ của Thiết Sư sao?” Trì Dịch ngẩng đầu nhìn Hắc bá, Hắc bá suy nghĩ một lúc ánh mắt trở nên nghiêm túc, cũng bắt đầu cẩn thận phân tích: “Tiêu Cục Thiết Sư có uy danh cực thịnh ở Yến Châu, võ công Tổng tiêu đầu Thiết Sư ở khắp thiên hạ đều xếp hạng đầu, cho dù võ công đệ đệ của hắn không thể so với vị ca ca này, cũng tuyệt không phải người bình thường có thể đối phó, trong nhà trừ bỏ lão gia hẳn là không ai có thể giết hắn. Nhưng mấy ngày gần đây, lão gia cũng không ra khỏi cửa."

“Như vậy, nhà của chúng ta là bị người khác giá họa? Rốt cuộc là ai tàn nhẫn như vậy, muốn mượn tay Tiêu Cục Thiết Sư, đối phó với nhà của chúng ta?” Rốt cuộc nói đến trọng điểm rồi.

Sắc mặt của Hắc bá nhất thời trở nên xanh mét, ông cũng muốn hôn mê bất tỉnh, chuyện phát sinh trong thời gian đó quá mức đột ngột, mỗi ngày không phải nghĩ cách chạy thoát sự truy nã chính là tìm kiếm tiểu chủ nhân, hiện giờ bình tĩnh lại trải qua lời nhắc nhở của Trì Dịch, ông cũng phát hiện sự tình không đúng.

Tiêu Cục Thiết Sư rõ ràng là bị người khác sai khiến, như vậy đến tột cùng là ai muốn tiêu diệt cả nhà Diệp gia ông?

“Hắc bá, ta cho rằng hiện tại quan trọng nhất chính là rời khỏi Yến Châu, căn cơ của Diệp gia ở Yến Châu, có thể đối phó với kẻ thù của nhà ta chỉ có những người đó ở Yến Châu, phạm vi tay chân của bọn họ cũng không duỗi đến châu khác được. Chỉ cần rời khỏi Yến Châu chúng ta sẽ an toàn, về phần nhị ca, thời gian dài như vậy không có tin tức, Diệp gia đã xảy ra chuyện gì mọi người đều biết, nếu không gặp phải bất trắc gì, thì nhất định đã tìm được nơi ẩn nấp, chúng ta tìm kiếm như vậy sẽ không có kết quả, ngược lại sẽ bại lộ hành tung bị người có ý đồ xấu phát hiện.” Trì Dịch nghiêm túc nhìn Hắc bá chậm rãi mở miệng.

Hắn thật sự không thích Diệp Trạch, tuy rằng hắn biết Diệp Trạch hiện tại trốn ở nơi nào, nhưng hắn một chút đều không hy vọng hiện tại tìm được hắn ta, trong nguyên văn Diệp Trạch không làm cho người khác thích được. Hiện tại Trì Dịch không tự giác tiếp nhận thân phận của Diệp Lăng, biết được thảm án của Diệp gia là từ việc Diệp Trạch đùa giỡn Thẩm Tu Ninh, lại dẫn dắt xúi giục Diệp Tĩnh tới cửa khiêu chiến với Tiêu Bộ Thanh, hắn có chút giận chó đánh mèo với Diệp Trạch. 

Hắc bá cảm thấy Trì Dịch nói cũng có chút đạo lý, lập tức có chút do dự.

Trì Dịch nhìn bộ dáng do dự không chắc của Hắc bá, sau đó nói: “Hơn nữa, trước khi ta từ biệt sư phụ, sư phụ đã từng ra lệnh cho ta truyền bá công pháp của ông ấy trên thế giới, ta còn cần luyện công, nếu ở chỗ này, có Tiêu Cục Thiết Sư và địch nhân âm thầm như hổ rình mồi, ta cũng không có cách nào an tâm luyện công, nếu ta đem tất cả sở học của sư phụ học được, những người này trên giang hồ bất quá chỉ là gà vườn chó xóm thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.