Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 7: Con đường sau này (thượng)




Cuối cùng Trì Dịch cũng tỉnh dậy vì đói.

Hắn dụi mắt đứng dậy rời khỏi giường, mọi thứ xung quanh còn mông lung chưa rõ ràng lắm. Rời khỏi giường, hắn quay đầu tìm điện thoại để kiểm tra thời gian, vừa nghiêng đầu đã thấy Dĩnh Dung đi tới, giúp hắn thay y phục.

Hắn thực sự đã xuyên không.

Hắn không biết liệu những lời hệ thống nói có phải sự thật không, nhưng ngay cả khi nó là sự thật, muốn trở về thế giới cũ cũng phải mất rất nhiều thời gian đi?

Hắn cũng không rõ bây giờ cảm xúc trong lòng mình là gì. Hắn im lặng để mặc cho Dĩnh Dung đùa nghịch bên người mình, nàng kéo hắn qua một bên, dùng khăn ướt rửa mặt cho hắn.

Thương tâm? Không nhiều lắm, Trì Dịch không phải là con một trong gia đình, hắn còn có một người chị gái, nếu không về được thì chị ấy chắc là sẽ chăm sóc bố mẹ.

Là mờ mịt sao?

Nhưng tình hình hiện tại tốt hơn hắn nghĩ rất nhiều. Hắn đã tưởng tượng về một thế giới hoàn toàn xa lạ nhưng bây giờ sau khi tìm hiểu sơ qua, hắn phát hiện thế giới này giống với thế giới trong cuốn tiểu thuyết mà hắn từng đọc. Hắn biết cốt truyện và có hệ thống trong tay, chỉ cần cẩn thận một chút, muốn một cuộc sống tốt đẹp cũng không phải là không thể.

Cho nên nói, việc đầu tiên hắn cần làm khi đến thế giới này là gì ?

Tiền tài? Địa vị? Giết chết nhân vật chính để thay thế? Báo thù cho Diệp gia?

Cuối cùng, sau một lúc suy nghĩ hỗn loạn, hắn dừng lại ở việc “Báo thù giúp Diệp gia”.

"Thiếu gia, tối hôm qua người không dùng bữa, hiện tại chắc là đói rồi. Lát nữa, tiểu nữ sẽ đi hâm nóng cháo cho người. Trước tiên có thể ăn một ít cháo, sau đó ăn trưa sau." Giọng nói lanh lảnh của Dĩnh Dung cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Trì Dịch. Hắn thấy Dĩnh Dung đã nhanh chóng lau mặt, mặc lên cho hắn một chiếc áo bào trắng, sau đó đeo một chiếc đai lưng màu trắng bạc có thêu hoa văn trúc bạch lên thắt lưng, cuối cùng gắn thêm vào đai lưng một miếng ngọc bội bạch ngọc, rồi kéo hắn ngồi xuống trước gương. Trong gương, nàng dùng lược gỗ chải từng lọn tóc cho Trì Dịch, rồi lấy một chiếc băng đô để buộc lại mái tóc đen dài của hắn.

Sau khi thu thập mọi thứ thỏa đáng, Trì Dịch ngẩn ngơ ngắm nhìn thân thể mới của mình trước gương. Bây giờ hắn mới chú ý rằng thân thể này thật sự không tồi, tuy còn trẻ nhưng làn da trắng, đôi mắt sáng và trong veo, đôi môi đỏ mọng và chiếc răng khểnh trông rất dễ nhìn. Trước khi xuyên không, Trì Dịch chỉ là một trạch nam bình thường, sau khi hắn xuyên không đến đây đã biến thành một thiếu niên anh tuấn, tuy nhỏ tuổi một chút nhưng hắn vẫn cảm thấy rất hài lòng.

Sau khi ngắm nhìn gương mặt mới, hắn cúi đầu xuống nhìn y phục hắn đang mặc, đưa tay sờ lên quần áo cảm nhận chất liệu vải thật mềm mịn trơn nhẵn. Mặc dù Trì Dịch không nhận ra là loại chất liệu gì, nhưng chắc chắn những y phục này cũng sẽ không rẻ, hoàn toàn là một màu trắng không pha lẫn chút màu sắc khác nào.

Lúc đầu Trì Dịch cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn đã hiểu ra, có lẽ là cân nhắc việc giữ đạo hiếu. Mặc dù bây giờ cần phải che giấu thân phận để tránh Tiêu Cục Thiết Sư, nhưng vẫn phải giữ chữ hiếu với Diệp gia.

Ngày hôm qua, khi Trì Dịch đến đây, hắn không thấy hai người Dĩnh Dung mang theo hành lý gì, hẳn là đêm qua sau khi hắn ngủ quên, hai người đã ra ngoài mua y phục và ngọc bội cho hắn.

Bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, Trì Dịch bước đến bàn ngồi xuống, Dĩnh Dung đi tới, đặt một bát cháo lên bàn chuẩn bị sẵn cho hắn ăn.

Bát cháo thịt nóng hổi không ngừng bốc hơi, không biết đã ninh từ lúc nào, thịt bằm nhuyễn cùng một ít rau kết hợp với gạo thơm, Trì Dịch nhấp một ngụm, mắt sáng ngời, ôm bát cháo uống cạn. Ăn xong một bát cháo, hắn ngước đôi mắt háo hức lên nhìn Dĩnh Dung, trong lúc hắn ăn cháo nàng nhìn hắn một cách âu yếm, thấy hành động của hắn, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng cầm lấy chiếc bát và đổ cháo vào cho hắn, còn lại nửa bát, nàng nhẹ nhàng thuyết phục: "Thiếu gia ăn từ từ thôi, đừng để no quá, sắp đến giờ dùng bữa trưa rồi!”

Trì Dịch cố nén cảm giác kỳ quái khi bị một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi giáo dục. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy bát tiếp tục ăn, tốc độ ăn cháo đã chậm lại.

Vào lần đầu tiên Trì Dịch đọc cuốn tiểu thuyết này, hắn cảm thấy hành động của nhân vật chính đối với nhà họ Diệp không có gì là quá đáng cả. Thực ra bây giờ hắn cũng cảm thấy hành vi của Tiêu Bộ Thanh là có thể hiểu được, dù sao Diệp Trạch cũng là người đầu tiên gây ra thù oán khi đùa giỡn Thẩm Tu Ninh, nàng có chút tàn nhẫn khi làm Diệp Trạch bị thương, cũng có thể hiểu được. Về sau ân oán giữa đôi bên càng ngày càng sâu, Tiêu Bộ Thanh vì tự bảo vệ mình mà vu oan giá họa cho Diệp Gia khiến hai bên vốn đã như nước với lửa tàn sát lẫn nhau. Trước đây khi đọc đến đoạn này, Trì Dịch còn hết lời khen ngợi thủ đoạn của nhân vật chính. 

Nhưng bây giờ hắn xuyên không đến đây trở thành Diệp Lăng, sử dụng cơ thể của Diệp Lăng, hắn phải nhận mọi ân oán của thân thể này, Tiêu Bộ Thanh giá họa Diệp gia, giết cha và anh trai của Diệp Lăng, kể từ thời khắc hắn xuyên không vào thân thể này, hắn và Tiêu Bộ Thanh đã định sẵn là kẻ thù. Thù giết người thân, Trì Dịch hắn chắc chắn phải báo. Hơn nữa, cho dù không báo thù, đến lúc Tiêu Bộ Thanh biết hắn còn tồn tại thì liệu có trơ mắt nhìn hắn sống thoải mái không?

Có lẽ xuất phát từ suy nghĩ trừ bỏ tai họa ngầm, diệt cỏ tận gốc, Tiêu Bộ Thanh nhất định sẽ ra tay giải quyết hắn.

Đối với những mục tiêu khác, chẳng hạn như trở thành cao thủ võ thuật, địa vị hay tiền tài, Tiêu Bộ Thanh là nhân vật chính của thế giới này. Theo kinh nghiệm chơi game nhiều năm, chỉ có hai cách để hòa mình vào thế giới hư cấu, hoặc thân cận với nhân vật chính từ khi hắn còn nhỏ, hoặc trở thành nhân vật phản diện và giết nhân vật chính. Lựa chọn đầu tiên không thể nào thực hiện được, vì vậy Tiêu Bộ Thanh nhất định phải chết.

Là nhân vật chính của thế giới này, hào quang của Tiêu Bộ Thanh trong cốt truyện ban đầu đã làm lu mờ tất cả những nhân vật khác, một đường nghiền ép từ đầu đến cuối, có thể nói là gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Có Tiêu Bộ Thanh, ai còn để ý đến những người khác?

Vì vậy, sau khi nghĩ lại, mục tiêu của Trì Dịch đều hướng tới việc giết Tiêu Bộ Thanh.

Nhưng muốn giết Tiêu Bộ Thanh không đơn giản như vậy. Hắn không chỉ có một mình, còn có Lạc Vân Môn làm hậu thuẫn. Ban đầu Lạc Vân Môn rất điêu linh, nhưng để hồi sinh Lạc Vân Môn, Tiêu Bộ Thanh đem tất cả những gì hắn may mắn đạt được lúc trước có kể cả công pháp tu luyện của hắn truyền đạt xuống. Võ thuật của Kim Dung đã được truyền lại cho tất cả môn sinh cùng luyện tập, chẳng hạn như Tử Hà thần công, Thiên Sơn chiết mai thủ, Giáng Long thập bát chưởng... Trong nguyên tác của tác giả, võ thuật của Kim Dung cao thâm hơn rất nhiều so với võ thuật trong giang hồ, sau này chỉ trong thời gian ngắn Lạc Vân Môn đã nổi danh khắp giang hồ, có thể sánh ngang với ba môn phái hàng đầu trong nước.

Vì vậy, muốn đối đầu với Tiêu Bộ Thanh, một mình Trì Dịch là không có khả năng. Hắn liếc nhìn Dĩnh Dung bên cạnh bắt đầu cân nhắc, không biết võ công của hệ thống có thể truyền lại cho người khác không?

Nghĩ đến đây, Trì Dịch không thể ngồi yên nữa, một ngụm uống cạn chén cháo trong bát, nhìn Dĩnh Dung cầm bát đũa ra ngoài dọn dẹp, hắn bước vào hệ thống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.