Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 58: Nỗ lực thăng cấp




Cô bé Tô Tuyết đúng là không muốn rời xa tỷ tỷ của mình, xem ra là do nhiều ngày chia cách cho nên đã khiến cô bé chịu kích thích.

Trì Dịch nghe Tô Tuyết nói, nhìn qua cô bé trước mắt khi nói chuyện hai mắt trở nên sáng lấp lánh, đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự gánh nặng đường xa rồi.

Hắn không nhịn được cúi đầu bấm tay tính toán, phát hiện người đang chờ hắn dạy võ công thật sự càng ngày càng nhiều. Khoan nói tới Phất Phong và Sở Hòa, kế tiếp còn có Chu Thận và Thôi Liên Vân, hiện tại lại thêm Tô Tuyết nữa.

Trì Dịch không nhịn được thở dài trong lòng, trong nháy mắt hắn cũng có cảm giác thật áp lực, quả nhiên hắn phải nỗ lực thăng cắp thôi.

“Chưởng môn, ngài tới thăm An Nhi sao?”

Khi Trì Dịch đang thất thần, bỗng nhiên cảm giác góc áo của bản thân bị người khác nhẹ nhàng kéo một chút. Hắn đảo mắt nhìn lại, thì thấy Tô Tuyết đang chớp mắt to nhìn mình, nói xong cô bé lại quay đầu nhìn Sở An Nhi đang rút thành một cục đứng ở ngoài cửa.

“Ừ, đúng vậy.” Trì Dịch nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bừng tỉnh nhớ tới mục đích bản thân tới nơi này. Vì thế hắn gật đầu trả lời Tô Tuyết một câu, sau đó cất bước về phía An Nhi.

“An Nhi, tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?” Trì Dịch đi đến trước mặt An Nhi, ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi cô bé, nhưng Sở An Nhi vẫn không nhúc nhích, cứ duy trì tư thế cuộn tròn, cúi đầu xuống, đôi tay gắt gao đan vào nhau, phảng phất không hề nghe thấy âm thanh của Trì Dịch.

Không được đáp lại cũng nằm trong dự đoán, vì thế Trì Dịch cũng hoàn toàn không trông cậy Sở An Nhi sẽ mở miệng trả lời hắn. Hắn lấy tay của mình cầm tay nhỏ của đối phương, sau đó dùng tay phải bao phủ lên, bao bọc bàn tay nho nhỏ của cô bé, sau đó nhắm mắt đưa nội lực một cách cẩn thận về phía lòng bàn tay của An Nhi.

Tô Tuyết theo Trì Dịch chạy tới đây, thấy thế cũng không dám ra tiếng, ngừng thở đứng ở một bên nhìn, đôi mắt to đen lóng lánh không ngừng ngó tới ngó lui trên người Trì Dịch và An Nhi.

Trì Dịch đưa nội lực vào dò xét kinh mạch thông qua bàn tay non nớt của An Nhi, từng sợi nội lực thật cẩn thận vận chuyển chung quanh toàn thân xương cốt kinh mạch của cô bé một vòng, kết quả, tư chất của cô bé này đã khiến Trì Dịch kinh hãi.

Thuộc tính của Sở An Nhi thật sự là đơn thuộc tính thuần khiết.

Trường hợp của cô bé cũng giống với Phất Phong, chẳng qua Phất Phong là thuần hỏa thuộc tính, mà Sở An Nhi là thuần mộc thuộc tính mà thôi, hơn nữa tư chất của Sở An Nhi còn mạnh hơn Phất Phong một ít!

Tư chất thuần hệ mộc tuyệt vời như vậy, hẳn là sẽ có năng lực giao tiếp và điều khiến tất cả thực vật trên thế gian, khi tu luyện pháp thuật Âm Dương trong mộc thuật thì chắc chắn sẽ tiến bộ cực kỳ nhanh.

Ngay cả hắn cũng có cảm giác hơi ghen tị, Trì Dịch lẳng lặng nhìn cô bé, thở dài trong lòng. Khuôn mặt trẻ con nuột nà trước mắt mang theo cảm giác tử khí trầm trầm, nguyên bản sắc mặt phải hoạt bát linh động, nhưng hiện tại đôi mắt lại nhìn hắn vô cùng mờ mịt, Trì Dịch nhìn một lát cũng không nhịn được xoa đầu nhỏ của cô bé, trong lòng tràn đầy thương tiếc.

Có năng lực cảm ứng với hệ mộc mạnh như vậy, khó trách Sở An Nhi sẽ biểu hiện thân thiết với hắn, thuộc tính chính của Trì Dịch cũng là hệ mộc, chắc là bởi vì hắn tu luyện pháp thuật Âm Dương lâu ngày, cho nên cô bé mới cảm nhận được trong thuộc tính của hắn có mang năng lượng.

Như vậy nguyên nhân nàng thân thiết với Phất Phong cũng trở nên rõ ràng. Trong pháp thuật Âm Dương, võ công Đại Thiếu Tư Mệnh có thể phối hợp lẫn nhau, thuộc tính hỏa và mộc cũng có thể bổ sung cộng sinh với nhau, cho nên sự giao nhau giữa Đại Thiếu Tư Mệnh rất có duyên, hai cái cùng ra trận còn có thể gia tăng giá trị thuộc tính nữa.

An Nhi có thuộc tính thuần mộc, chỉ sợ khi ánh mắt đầu tiên nhìn Phất Phong thì đã bị tính hỏa nội lực âm dương trên người nàng hấp dẫn, cho nên mới có biểu hiện khác biệt với nàng. Lần này hắn thật sự nhặt được bảo vật rồi, dựa vào tư chất trác tuyệt của cô bé này, thì chỉ cần An Nhi bắt đầu tu luyện pháp thuật Âm Dương, thì không bao lâu sau sẽ có thể thao túng thực vật.

Đây đúng là Thiếu Tư Mệnh trời sinh.

Sau khi Trì Dịch suy nghĩ cẩn thận, không nhịn được kinh ngạc cảm thán ở trong lòng, cuối cùng hắn chậm rãi thu hồi nội lực, buông tay nhỏ của An Nhi ra, đứng dậy.

“Chưởng môn?” Tô Tuyết nhìn Trì Dịch đứng dậy, lập tức tiến lên vài bước đứng sát vào hắn một ít, nghiêng đầu nhỏ giọng gọi hắn, Trì Dịch nghe tiếng quay lại, nhìn thấy trong đôi mắt to của cô bé tràn đầy cảm xúc lo lắng.

“Chưởng môn, An Nhi sao vậy?” Phất Phong cũng đi ra khỏi phòng, kéo Sở An Nhi đứng lên, hỏi Trì Dịch, Sở An Nhi cũng nghe được, dựa theo lực của Phất Phong đứng lên, sau đó đứng bất động kế bên người đối phương, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn người kéo mình dậy.

Phất Phong chú ý tới tầm mắt của cô bé, cúi đầu nở nụ cười dịu dàng với cô bé, giơ tay xoa đầu nàng một phen.

Động tác này hình như hơi quen, Trì Dịch nhìn Phất Phong nhanh chóng xoa nhẹ trên đầu Sở An Nhi một phen, không hỏi nhíu mi lại, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Phất Phong cũng làm như vậy để khích lệ bản thân.

Động tác xoa đầu thật đúng là thuần thục, trong lòng Trì Dịch âm thầm cảm thán một câu.

“Tư chất của An Nhi cực kỳ tốt.”

Tìm được Thiếu Tư Mệnh rồi, Trì Dịch cũng không rảnh để ý những việc khác, ánh mắt nhìn hai chị em Phất Phong vội vàng quan tâm, giọng nói cũng cực kỳ sung sướng: “Yên tâm đi, An Nhi vô cùng thích hợp tu luyện pháp thuật Âm Dương trong mộc thuật, thuộc tính mộc yên lặng bình thản, thích hợp điều dưỡng tâm cảnh. Cho nên, chờ đến khi An Nhi đem tu luyện mộc thuật thành công, thì bệnh tình hiện tại sẽ tự nhiên khỏi hẳn.”

“Vậy là tốt rồi.” Phất Phong nghe thấy lập tức nhẹ nhàng thở ra, Tô Tuyết cũng nhìn tiểu muội muội An Nhi bên người nở nụ cười. Trì Dịch nhìn An Nhi tự hỏi một chút, lại nói tiếp: “Phất Phong, khóa học vỡ lòng của An Nhi giao cho ngươi, pháp thuật Âm Dương trong mộc thuật và hỏa thuật cộng sinh bổ sung cho nhau, âm dương cân bằng, vừa lúc để cho ngươi luyện tập với nàng.”

“Được, xin chưởng môn yên tâm.” Phất Phong gật đầu, trịnh trọng đáp ứng.

Nếu đã nói xong rồi, Trì Dịch cũng không trì hoãn thời gian nữa, hiện tại hắn còn vội vã trở về hệ thống để thăng cấp.

Cho nên sau khi hắn nói xong hai câu, nhìn Phất Phong kéo theo hai loli một lớn một nhỏ trở về phòng, thì xoay người đi về.

Ngày tiếp theo, Trì Dịch đều ngâm mình trong hệ thống, nếu như qua ải mệt mỏi sẽ thoát ra nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi xong lại tiến vào, cho đến khi lên tới cấp 24 mới thôi.

Trong hệ thống.

Trì Dịch tùy ý thu hồi một đống phần thưởng qua ải trên bàn gỗ, trực tiếp đi đến màn hình ánh sáng click mở giao diện hồn phách.

Sau khi duỗi tay bấm một hồi, hắn cũng thấy được icon Đại Tư Mệnh, hắn không hề do dự, lập tức lựa chọn lấy ra.

Quá trình lấy ra và dung hợp cũng không giống nhau.

Trì Dịch nhìn ánh sáng đại diện của hồn phách Đại Tư Mệnh đi ra từ trong màn hình, cũng không lập tức đi vào trong đầu hắn, mà là lơ lửng trước mặt hắn xoay vòng liên tục, đồng thời có từng đợt chấm ánh sáng chậm rãi tách trong từ trong khối ánh sáng.

Trì Dịch an tĩnh nhìn chăm chú vào chuyển động của khối ánh sáng, hắn suy đoán những chấm ánh sáng bị tách ra chính là ký ức không liên quan đến võ công.

Quá trình tách ra kéo dài khoảng chừng mười lăm phút, mãi cho đến khi khối ánh sáng nhỏ hơn so với phân nửa kích thước gốc thì tốc độ xoay tròn mới dần dần ổn định lại. Sau khi xoay vòng trước mắt Trì Dịch thêm hai lần nữa, động tác của khối ánh sáng bỗng nhiên cứng đờ, lập tức xông thẳng vào giữa mày Trì Dịch.

Trì Dịch thấy quả cầu ánh sáng trước mặt xông về phía mình, cũng không tránh không né, nhắm mắt lại chờ đợi tiếp thu thông tin, quả nhiên giữa mày hắn gian đột nhiên chợt lạnh, sau đó thông tin lập tức tràn vào đầu của hắn.

Trì Dịch cảm thụ được từng mảnh ký ức không ngừng bị đánh tan rồi sắp xếp lại, không bao lâu, thông tin quay cuồng trong đầu đã bình ổn lại.

Quả nhiên, sau khi loại bỏ bớt phần lớn ký ức không liên quan đến võ công, việc tiếp thu và sửa sang lại ký ức cũng trở nên vô cùng nhanh chóng, Trì Dịch mở to mắt, âm thầm tổng kết ở trong lòng.

Đã lấy xong toàn bộ võ công của Đại Tư Mệnh, kế tiếp, hắn có nên lấy luôn võ công của Hắc Kỳ Lân ra hay không?

Trì Dịch nghĩ như vậy, cảm giác vẫn có chút do dự. Nhưng Sở Hòa không thể nghi ngờ rất thích hợp tu luyện võ công của Hắc Kỳ Lân, hơn nữa đối với Trì Dịch mà nói, một thủ hạ có thể thiên biến vạn hóa thật sự rất có lợi đối với thế lực trợ của hắn.

Cho nên, hắn nhất định phải có được năng lực của Hắc Kỳ Lân, căn cứ vào thời gian dài thí nghiệm, hắn nhận ra khả năng tiếp nhận trong linh hồn của hắn sẽ tăng theo cấp bậc.

Như vậy dựa vào trình độ hiện tại có thể dung hợp hồn phách màu tím của bản thân, thì bị một hồn phách màu lam xung đột theo nguyên lý linh hồn hắn phải chấp nhận được mói đúng, Trì Dịch không ngừng suy tư.

Huống chi, sở dĩ hồn phách xung đột là do tư duy và quan niệm của hai bên bất đồng mà tạo thành, hiện tại hắn chỉ là lấy ra công pháp võ học thôi, lại không dung hợp toàn bộ ký ức, nói vậy xung đột sẽ không kịch liệt lắm.

Trì Dịch nghĩ như vậy, sau đó cũng hạ quyết tâm, mở ra danh sách hồn phách một lần nữa tìm kiếm Hắc Kỳ Lân.

Dường như hắn nhớ rõ mấy ngày hôm trước đến kỳ rút thăm trúng thưởng hàng tháng, hắn cũng vừa lấy được một thẻ bài của Hắc Kỳ Lân, vì thế Trì Dịch lập tức truy tìm trong khu thẻ bài.

Quả nhiên có Hắc Kỳ Lân.

Trì Dịch kéo danh sách xuống một chút nữa thì thấy một nhân vật mặc đồ đen thần bí, hắn duỗi tay click mở thẻ bài Hắc Kỳ Lân, lựa chọn lấy ra.

Trì Dịch lại chờ đợi một lần nữa, nhìn quả cầu trước mắt tiến vào giữa mày của mình, hắn đã chuẩn bị tâm thái chịu đựng cảm giác đầu đau muốn nứt ra rồi, nhưng không nghĩ tới lại là sóng yên biển lặn.

Ký ức võ công của Hắc Kỳ Lân rất thuận lợi thần phục dung nhập vào trong đầu của hắn.

Sau khi Trì Dịch mở mắt ra, trong lòng không nhịn được nỗi vui sướng.

Xem ra suy nghĩ của hắn không sai, sau khi thăng một cấp, thì việc lấy ra các võ học khác sẽ có xung đột cực kỳ nhỏ, mà xung đột như vậy hắn hoàn toàn có thể thừa nhận.

Trong lòng Trì Dịch vui sướng, nhanh chóng tắt giao diện hồn phách rồi lập tức ra khỏi hệ thống.

Vài ngày sau, Trì Dịch đi tìm Sở Hòa xem xét quá trình xây dựng tổ chức tình báo, cũng giao võ công của Hắc Kỳ Lân cho hắn.

Sở Hòa đứng trước mặt Trì Dịch, lật trang sách hơi mỏng trên tay, trong lòng vô cùng kích động.

“Biến ảo chúng scô béinh.” Hắn lẩm bẩm đọc bốn chữ ghi trên sách.

“Đúng vậy, biến ảo chúng sinh.” Trì Dịch gật đầu, sau đó lại thì thầm: “Trăng tối gió lạnh, lấy mạng vô hình, thiên biến vạn hóa, mặc ngọc kỳ lân. Công pháp này từng là tuyệt kỹ của một vị đệ nhất sát thủ, hiện tại ta truyền nó cho ngươi, Sở Hòa, ngươi đừng cô phụ danh xưng Mặc Ngọc Kỳ Lân này.”

“Đa tạ công tử chiếu cố, thuộc hạ tất nhiên sẽ khiến Mặc Ngọc Kỳ Lân lại lần nữa danh dương thiên hạ.” Sở Hòa cất kỹ sách, trịnh trọng bái tạ Trì Dịch.

“Ừ.” Trì Dịch nhìn Sở Hòa trước mắt, trong lòng cũng có chờ mong, hắn quay đầu nhìn một loạt hắc y nhân an tĩnh đứng phía sau Sở Hòa, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ.

“Tổ chức này về sau gọi là La Võng đi. Thiên la địa võng, tuy thưa khó thoát.”

“Dạ.” Sở Hòa hiển nhiên không hiểu ý nghĩ quỷ dị của Trì Dịch, lập tức đáp lời.

Trì Dịch sờ cằm của mình, vừa lòng xoay người rời đi.

Đừng hỏi hắn vì sao không gọi là Lưu Sa, bởi vì nếu là Lưu Sa thì phải có Vệ Trang đại nhân! Fan não tàn chính là tùy hứng như vậy đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.