Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 55: Hắc điếm (thượng)




Sở Hòa quỳ gối trên mặt đường lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch mà nhìn Trì Dịch, có thể là do nguyên nhân chạy quá nhanh mà trên trán của hắn ta lấm tấm mồ hôi.

“Công tử, cầu xin ngài…” Sở Hòa một đường đi nhanh, sau khi quỳ xuống còn chưa kịp thở lấy hơi thì đã lên tiếng.

“Trước tiên đứng dậy đã, có gì từ từ nói.” Sau khi Trì Dịch nghe thấy hắn lên tiếng cũng phản ứng lại, hắn ngắt lời hắn ta còn chưa nói xong rồi đưa tay trực tiếp kéo hắn ta dậy.

“Công tử…” Sở Hòa cũng không dám khăng khăng kiên trì, thuận theo sức của Trì Dịch mà đứng lên, hắn vừa mới đứng thẳng người, cảm nhận được một luồng nội lực ôn hòa từ trong tay của Trì Dịch truyền đến. Thuận theo kinh mạch ở trên cách tay của hắn chạy một vòng ở trong cơ thể, sau khi nội lực chảy qua, sự mệt mỏi vì mấy ngày nay bôn ba chạy tới chạy tui của hắn cũng lập tức bị quét sạch đi.

Tinh thần của Sở Hòa đột nhiên phấn chấn hẳn lên, hắn không khỏi cảm kích mà nhìn Trì Dịch rồi thấp giọng nói: “Cảm ơn công tử rất nhiều.”

“Không sao, có chuyện gì thì cứ nói đi.” Trì Dịch thấy sắc mặt của hắn đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều thì thu tay lại, đứng ở bên đường.

Sở Hòa đáp lại một tiếng, sau đó sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút rồi nói cho hắn biết chuyện đã xảy ra.

Chuyện này vẫn là phải nói từ thân thế của Sở Hòa mà ra. Sở Hòa vốn là người của huyện Thanh Thủy, hắn vừa được sinh ra thì cha mẹ đã mất, hắn vẫn dựa vào việc ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Mãi đến năm hắn được năm tuổi thì được một người nhà họ Sở ở trên huyện nhận nuôi, sau khi đổi tên thành Sở Hòa thì ngày tháng của hắn mới trở nên tốt hơn.

Thế nhưng sau đó, vào một lần hắn ra ngoài chơi đùa thì bị bọn buôn người bắt đi mất.

Vốn dĩ là hắn phải bị bán đi, không ngờ được vừa hay gặp phải Trì Dịch ra ngoài làm loạn, cứ vậy được Trì Dịch cứu trở về. Sau khi được cứu thì hắn cũng không quay trở về nhà họ Sở mà vẫn luôn sinh sống ở trong Âm Dương Cốc, thế nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn là rất nhớ nhung người nhà học Sở.

Vậy nên mấy ngày trước, Trì Dịch bảo hắn thành lập một tổ chức tình báo, hắn cũng lấy việc công để làm việc tư mà quay trở về nhà họ Sở một chuyến.

Sở Hòa vừa nói, thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm sắc mặt của Trì Dịch, thấy Trì Dịch không lộ ra vẻ mắt không vui gì về việc hắn lấy việc công làm việc tư và cha giấu của mình thì mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục nói.

“Thật không ngờ được, thuộc hạ lại biết được rằng cách đây không lâu, nhà họ Sở đã chuyển đi rồi, thuộc hạ đi hỏi hàng xóm hai bên trái phải thì bọn họ đều nói họ chuyển đến trấn Vân Tú. Vậy nên thuộc hạ lại chạy một đường về trấn Vân Tú.” Nói đến đây, sắc mặt của Sở Hòa bèn trở nên khó coi: “Thế nhưng ở trấn Vân Tú, thuộc hạ lại không hề nghe ngóng được tin tức của bọn họ, thuộc hạ nghi ngờ rằng trên đường đến, bọn họ đã bị hắc điếm bắt đi mất rồi!”

Trì Dịch nghe xong thì ngẩng đầu lên. Hắn nhìn theo hướng ngón tay của Sở Hòa chỉ thì quả nhiên thấy được phía trước không xa có một quán rượu.

“Lại là hắc điếm…”

Trì Dịch thở dài một hơi rồi quay đầu nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Sở Hòa, an ủi gật đầu với hắn rồi đưa mọi người đi về phía quán rượu.

E là quán rượu này đã được mở từ rất lâu rồi.

Trì Dịch đi về phía trước, cách gần rồi ngửa đầu lên quan sát quán rượu này, hắn nhìn tấm biển tên bám đầy vết bẩn ngay cả tên cũng mơ hồ không nhìn rõ phía trên và nghĩ như vậy.

Quán rượu này rách nát như vậy, thật sự sẽ có khách đồng ý tới ư?

Nhìn thấy Trì Dịch dừng chân nhìn tấm biển tên phía trên cửa, Chu Thận thuận tiện đi trước một bước, hắn cùng với Dĩnh Dung cùng vén tấm màn trúc dính dầu mỡ chuyển màu đen ở trước cửa lên cho Trì Dịch rồi lại tiến vào bên trong lên tiếng chào hỏi: “Có ai ở đây không?”

Dĩnh Dung cũng theo sau ngó đầu nhìn vào bên trong thì phát hiện ra cách bài trí ở bên trong quán rượu này thật ra lại vô cùng phù hợp với vẻ cũ nát ở bên ngoài. Trang trí bên trong phòng đều lộ ra vẻ vô cùng cũ kỹ, ánh sáng cũng hơi lờ mờ, trên bàn ghế cũng có thể nhìn rõ được những dấu vết cũ của thời gian, trước quầy không có một bóng người, cũng chẳng biết chủ quán đã đi đâu rồi.

Dĩnh Dung không vui mà nhướng đôi lông mày thanh tú lên, làm sao có thể để cho thiếu gia đi vào trong quán rượu nhỏ bé cũ kỹ mà tồi tàn lộn xộn này cơ chứ?

Thế nhưng Trì Dịch vẫn vô cùng thản nhiên mà bước vào, mặc dù sau khi chuyển kiếp, hắn bị nuôi dưỡng cho yếu đi một chút, nhưng mà lúc trước hắn cũng là một người con trai thích ru rú trong nhà và thích ăn xiên nướng ở quán bên đường, không phải hắn chưa từng tới những nơi hoàn cảnh tệ hơn thế này.

Hắn dựa theo màn trúc đã được hai người Dĩnh Dung kéo sang hai bên mà bước vào, ánh mắt dạo qua một vòng quanh căn phòng không rộng lắm rồi dán nhìn chăm chú vào một gian phòng trong được ngăn cách bởi một tấm mành ở bên cạnh.

Trì Dịch trầm ngâm nhìn tấm mành đó một lúc rồi quay tầm mắt ra chỗ khác.

Bên trong quán rượu phần lớn là phòng bếp nấu ăn, bên trong có mùi máu tanh vốn cũng là chuyện bình thường, thế nhưng trước đó nghe Sở Hòa nói quán rượu này rất có khả năng là một hắc điếm, Trì Dịch bèn không khỏi cảm thấy hơi nghi ngờ.

“Chủ quán! Chủ quán đâu?”

Sau khi Trì Dịch dẫn theo một nhóm người tiến vào, Chu Thận bèn bước tới trước quầy, vươn tay ra gõ xuống mặt bàn rồi cất giọng gọi.

“Đến đây đến đây.”

Một lúc sau mới có một phụ nhân mặc quần áo màu xanh lục theo tiếng vén mành bước ra từ gian phòng bên trong.

Một đám người đều nghe thấy tiếng nói thì nhìn qua, thấy một người đàn bà bề ngoài khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, nước da đen vàng, dáng người cường tráng nhưng lại mặc bối tử dài màu đỏ tươi, bên dưới là một chiếc Tống khố màu ô liu nhạt, quanh eo được buộc chặt bởi một chiếc đai lưng bản rộng, thoạt nhìn thấy khá kỳ quái.

“Ôi chao, thật sự là xấu hổ quá, đã để cho các vị khách quan phải đợi rồi.” Phụ nhân vừa bước ra đã nói lời xin lỗi với bọn họ.

Bà ta vừa nói vừa duỗi tay ra cầm lấy một cái giẻ lau rồi đi tới trước cửa sổ, chọn lấy một chiếc bàn trông có vẻ sạch sẽ nhất rồi cẩn thận lau dọn một lần, lời nói vẫn không dừng lại: “Mấy ngày nay trời lạnh, làm ăn khó khăn, tiệm nhà ta cũng đã nhiều ngày không có khách tới cửa rồi, vậy nên ta mới nhất thời lười biếng, không nghĩ rằng thế mà lại sơ suất tiếp đón khách quý.”

“Không sao đâu, lát nữa chúng ta còn phải gấp rút lên đường, nơi này của người có thứ gì ăn được thì mau nhanh chóng mang lên đi.” 

Trì Dịch nhìn bà ta lau xong thì bèn ngồi xuống trước bàn và nói với bà ta, Dĩnh Dung, Hạ Nhạc Lam, Phất Phong và Chu Thận cũng ngồi xuống cùng hắn.

“Vâng ạ, mời khách quan chờ một lát.” Phụ nhân đáp lời rồi lại nhanh nhẹn lau cả bàn bên cạnh, mời mấy người Hắc bá còn lại ngồi xuống, sau đó bỏ lại khăn lau đi lấy ấm trà rót cho từng người bọn họ rồi mới quay người rời đi, nhấc mành lên đi vào bên trong lần nữa.

Nhìn ấm trà được bà ta đặt ở trước mặt, đám người Trì Dịch không động đậy gì, lời nói trước đó của Sở Hòa mọi người đều nghe lọt vào tai. Đối với quán rượu này, tất cả mọi người đều sinh ra một phần cảnh giác.

Đưa mắt nhìn theo người đàn bà rời đi, người trong một bàn của Hắc bá đều đồng loạt nhìn về phía Hắc bá. Hắc bá hiểu ý, bèn đưa tay bưng chén trà lên ngửi một cái rồi khẽ mím môi nhấp một ngụm, tinh tế cảm nhận trên đầu lưỡi, sau đó mới lắc đầu với mọi người và nuốt xuống nước trà.

“Trong nước trà không có độc.” Hạ Nhạc Lam ở bên này cũng nhẹ giọng nói.

“Không có độc thì tốt.” Trì Dịch cũng nâng chén trà lên uống một ngụm, loại trà này tất nhiên không phải là thứ trà ngon gì, sau khi Trì Dịch tới đây thì mỗi ngày đều được biến hóa đủ loại vị cho vào miệng, miệng được nuôi đến càng ngày càng kén ăn, bây giờ đột nhiên uống phải một ngụm trà chua xót không ngon thế này, hắn bèn lẳng lặng đặt chén trà xuống.

Dĩnh Dung cũng nâng chén trà lên uống một hớp, sau đó cũng lại lẳng lặng đặt xuống, nhất thời không ai lên tiếng nói gì, nhìn qua thấy bỗng tẻ nhạt.

Không lâu sau, người đàn bà bèn bưng khay bước ra, bà ta chân tay lanh lẹ mà bày cơm nước lên trên bàn, đồ ăn của hai bàn giống y hệt nhau. Cũng không biết bọn họ làm thế nào mà có thể nấu được nhanh chóng như vậy. Phụ nhân vừa bày mâm vừa mỉm cười nói chuyện cùng với bọn họ, ánh mắt bà ta lơ đãng đảo quanh mọi người, cuối cùng đặt ở trên người Trì Dịch: “Tiệm nhỏ ở vùng núi heo hút, đều là cơm canh đạm bạc, đã để các vị khách quý chê cười rồi.”

Trì Dịch im lặng không lên tiếng nhìn động tác của bà ta, trên bàn có một nồi bắp cải hầm thịt lớn, một đĩa củ cải xào, còn có một đĩa thịt muối đỏ tươi được thái gọn gàng, ngoài ra, người đàn bà còn bê ra một đĩa bánh bột mì nóng hôi hổi. Mặc dù món ăn không nhiều nhưng chất lượng lại rất tốt, món ăn ngửi mùi thơm nức mũi khiến cho người ra phải thèm rỏ dãi.

Trì Dịch liếc mắt nhìn người đàn bà, thấy bà ta vẫn đứng đó nhìn bọn họ cười mà không có ý định rời đi thì bèn đưa tay lấy một miếng bánh một mì rồi làm như lơ đãng mà trò chuyện với bà ta: “Trong quán này sao lại chỉ có mình ngươi chạy đi chạy lại thế? Không có người khác sao?”

“Thưa khách quan, tiệm này là do tướng công ta mở ra, ngày thường đều là do ta và tướng công cùng nhau lo liệu, nhưng hôm nay không may tướng công lại bị ốm, vậy nên chỉ có một mình ta có thể ra ngoài tiếp đãi mọi người mà thôi.” Phụ nhân giải thích với hắn, sau khi nói xong còn thở dài một tiếng, bộ dạng dường như vô cùng ưu sầu.

Bà ta rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn rồi cúi đầu giơ ngón tay út ấn khăn lên khóe mắt, rõ ràng là một bộ dáng lau nước mắt đi. Trì Dịch không khỏi nhìn về phía bà ta thì lại không phòng bị mà thấy được phụ nhân cũng đang nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt có ánh nước trong suốt, xấu hổ e ngại và rụt rè.

Trì Dịch đột nhiên giống như là bị lửa đốt mà nhanh chóng dời tầm mắt đi, bánh bột mì vẫn đang được cầm trong tay cũng bị đặt xuống.

Người cổ đại vốn dĩ nhanh già hơn so với người hiện đại. Người dân bình thường không hay chăm sóc bảo dưỡng lại ngày ngày làm lụng vất vả thì lại càng như vậy, mặc dù phụ nhân trước mắt chỉ khoảng ba, bốn mươi tuổi nhưng làn da đã không còn được săn chắc, nếp nhăn lộ rõ.

Một bà cô cường tráng vung chiếc khăn tay nhỏ khóc nỉ non nhìn hắn bằng ánh mắt quyến rũ…

Trì Dịch lặng lẽ ôm bụng, hắn cảm thấy bản thân thật sự cần phải im lặng.

Thế nhưng bà cô ở trước mắt lại không nhận ra được tâm lý ghét bỏ của Trì dịch. Người thiếu niên vẻ ngoài tuấn tú đẹp trai trước mắt bà ta đặt miếng bán bột mì xuống rồi nhíu mày, bà ta còn tưởng rằng là do công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé không muốn ăn những thứ này, bèn nhanh chóng bước lên trước vài bước tiến lại gần Trì Dịch và cười tủm tỉm khuyên mọi người ăn đồ ăn đồ ăn. 

“Ngày giữa đông thế này cũng chẳng có gì ngon, thế nhưng khách quan à, các vị nhìn thịt muối này đi, là thịt lợn rừng do chính tướng công nhà ta tự bắt được từ nơi hoang dã mà muối đó, người bình thường tới ta cũng không nỡ đưa cho bọn họ ăn đâu, khách quan mau ăn thử đi.”

Trai đẹp chính là trai đẹp, bộ dạng cau mày cũng vô cùng đẹp mắt, phụ nhân vừa nói, ánh mắt như không rõ ràng mà chuyển đến trên người của Trì Dịch, đôi mắt lại càng thêm sáng rực lên.

Mặc dù là đang khuyên mọi người ăn đồ ăn, thế những ánh mắt của phụ nhân lại cứ liên tục dừng ở trên người của Trì Dịch, dáng vẻ càng ngày càng rõ ràng khiến cho ngay cả Dĩnh Dung thần kinh thô ở bên cạnh cũng phải chú ý tới.

Đương nhiên là Trì Dịch cũng có thể cảm nhận được, hắn mặt không chút biến sắc mà nghe lời của phụ nhân nói rồi đột nhiên lên tiếng hỏi bà ta: “Thoạt nhìn tiệm này cũng có vẻ khá lâu đời rồi, các người làm ở đây cũng phải rất lâu rồi nhỉ?”

Phụ nhân chỉ lo nhìn Trì Dịch mà không để ý tới lời nói của hắn, bà ta chỉ cười trả lời: “Cũng không tính là lâu cho lắm, cũng tám, chín năm rồi, cái tiệm này là do tướng công của tôi sang tay từ chỗ người khác… A!”

Phụ nhân còn chưa nói xong thì đột nhiên bị Trì Dịch dùng nồi cải trắng hầm thịt lớn úp vào mặt, nước canh nóng bỏng từ nồi lẩu mới ra lò không lâu xối thẳng lên mặt bà ta, phụ nhân bất ngờ hét lên.

“Súc sinh!” Trì Dịch vừa mới hành động thì những người khác cũng tới tấp đứng dậy, Dĩnh Dung rút kiếm ra trực tiếp chém nát mặt bàn, đồ ăn ở trên bàn trong nháy mắt loang choang rơi xuống đất.

 “Làm sao thế? Có chuyện gì xảy ra thế này?” Nghe thấy tiếng động, mành của của phòng bên trong hơi động, một hán tử vạm vỡ vai u thịt bắp cởi trần nhấc đao vén màn đi ra ngoài.

“Ồ, trước đó không phải ngươi nói trong tiệm chỉ có một mình ngươi thôi sao?” Trì Dịch liếc nhìn hắn ta một cái rồi nói với phụ nhân vẫn đang bưng mặt kêu khóc, giọng điệu của hắn tràn đầy sự châm chọc và sát ý uy nghiêm đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.