Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 50: Hợp tác




Sau khi vào thành, sắc trời đã tối mờ, Trì Dịch tùy ý quan sát một chút các cửa hiệu xung quanh, hắn từ chối lời mời của Dương Nguyên mà tự tìm một nhà trọ trông có vẻ sạch sẽ ngăn nắp bên đường để đưa các đệ tự vào dừng chân.

Dương Nguyên thấy vậy thì cảm thấy hơi thất vọng, nhưng hắn cũng không miễn cưỡng nữa, sau khi để lại một tên tùy tùng giúp bọn họ vào nhà trọ thì rời đi. Đợi đến khi vào trong phòng, trước tiên Trì Dịch gọi nước nóng để tắm rửa cho sạch sẽ một phen, sau đó lại gọi tiểu nhị đưa thức ăn tới ăn một bữa vui vẻ, lúc này mới cảm thấy tất cả những mệt mỏi của một ngày vừa gấp rút lên đường vừa đánh nhau đều tan biến đi.

Trì Dịch đặt đũa xuống, nhìn bàn thức ăn trước mắt đã bị càn quét không sót lại chút gì mà không khỏi thoải mái sờ sờ bụng mình, nét mặt có vẻ vô cùng thỏa mãn.

“Thiếu gia ăn cơm xong rồi ạ?” Vừa hay lúc này Dĩnh Dung đẩy cửa tiến vào, nhìn thiếu niên giống như chú mèo đang thỏa mãn mà lười biếng nằm vùi trên ghế, con người vẫn luôn hờ hững trong trẻo ở trước mặt mọi người giờ cũng híp lại, cả người giống như không xương, dường như chỉ một giây sau sẽ ngủ thiếp đi khiến cho nàng không nhịn được mà nở một nụ cười.

“Ừm.” Trì Dịch cũng không để ý một màn bị nàng nhìn thấy bộ dáng mất hình tượng như vậy, hắn lười biếng đáp lại một tiếng, sau đó mới từ từ ngồi thẳng người dậy, quay đầu lại nhìn người ở cũng cũng vào ở phía sau Dĩnh Dung.

Ở trong trấn Cửu Hà, Trì Dịch cũng có một cửa hàng, người trước mắt này chính là người phụ trách ở bên này, cũng là cơ sở ngầm của Trì Dịch ở trấn Cửu Hà.

Lần này Trì Dịch tìm hắn đến là để dò hỏi tin tức của Dương Nguyên, người đồng hành với hắn lúc nãy. Lời nói lúc trước khi vào thành của Dương Nguyễn đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Trì Dịch. Nếu hắn đã có nhân lực ở nơi này thì đương nhiên là muốn hỏi rõ ràng chuyện của Dương Nguyên.

May mắn là Dương Nguyên là con trai cả của nhà họ Dương, việc của hắn ta cũng coi như là thu hút sự chú ý của người khác, Trì Dịch không tốn chút công sức nào cũng biết được việc mà mình muốn tìm hiểu rõ từ trong miệng cơ sở ngầm.

Hắn xua xua tay bảo người trước mắt đi về rồi lại kêu tiểu nhị thu dọn bát đũa ở trên bàn đi, Trì Dịch cũng mặc kệ Dĩnh Dung ở bên cạnh mà tự mình rơi vào trầm tư.

Không ngoài dự liệu của hắn, mặc dù Dương Nguyên là con dòng chính của nhà họ Dương, thế nhưng địa vị người thừa kế của hắn ra lại không được vững chắc, thậm chí theo việc hắn ta càng lớn tuổi thì tình hình này cũng ngày càng trở nên gay gắt hơn.

Nguyên nhân rất đơn giản, chẳng qua là mẹ ruột của hắn ta qua đời quá sớm, chủ nhân nhà họ Dương lại cưới vợ khác rồi sinh con và mang đến vấn đề mà thôi.

Máu chó lại thêm trạch đấu, dựa theo thông tin lúc nãy mới nhận được thì từ sau khi mẹ mất, cuộc sống của vị đại công tử họ Dương này ở nhà họ Dương vẫn luôn không được như ý. Theo phỏng đoán của Trì Dịch thì nguyên nhân thật sự của lần ra ngoài giải quyết công việc này của Dương Nguyên có khả năng không chỉ đơn giản như vậy.

Từ nhỏ đã sống trong cái hoàn cảnh không được như ý như vậy thì cũng chẳng có gì là lạ khi hắn ta một lòng muốn rời khỏi nhà, khát khao được giống như những đại hiệp ở trong tiểu thuyết tùy ý phóng khoáng mà hành tẩu giang hồ.

Trì Dịch rất không có thành ý mà thay Dương Nguyên bùi ngùi xúc động một phen, sau đó bèn tính toán, dựa theo tình huống khổ ải hiện tại của đại công tử nhà họ Dương thì hắn nhúng tay vào giúp đỡ một chút liệu có thích hợp không nhỉ?

Cũng không phải Trì Dịch hắn có bệnh thánh mẫu, nhìn thấy ai rơi vào cảnh khốn khó cũng đều muốn giúp đỡ một phen, chỉ là sản nghiệp phát triển của hắn đến bây giờ cũng đang phải đối mặt với một chút khốn khó.

Cho dù nói như thế nào đi chăng nữa thì khoảng thời gian Trì Dịch phát triển ở Tề Châu quá mức ngắn ngủi, quầy hàng của hắn thoạt nhìn có vẻ rất lớn nhưng vốn liếng lại vô cùng yếu kém, hắn lại sốt ruột không thể chờ đợi sự phát triển từ từ ổn định vững vàng được, nghĩ như vậy muốn mở rộng tình hình thì chỉ có đi tìm kiếm một đồng minh mà thôi.

Hiện giờ tiền bạc của hắn càng ngày càng dư dả, thứ cần có chỉ là danh tiếng và các mối quan hệ mà thôi, hắn không muốn tìm người buôn bán lớn mà có đức độ và danh tiếng quá cao hoặc người khôn khéo ranh ma như quỷ để hợp tác, những người có thân phận như bọn họ vốn dĩ sẽ không hợp tác với người non nớt như hắn, mà thân phận của Dương đại công tử thì vừa đủ, lại vừa hay là đồng minh hợp tác dễ dàng khống chế được.

Dù sao thì Dương Nguyên cũng là con trai cả của nhà họ Dương, cho dù hiện giờ địa vị người thừa kế của hắn ta có nhiều nguy hiểm thì xuất thân của hắn ta cũng đã quyết định hắn ta mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận thật sự của nhà họ Dương. Trước đó chẳng qua cũng chỉ là bị cha coi thường, mẹ kế thì chèn ép khiến cho hắn ta bơ vơ không nơi nương tựa, thiếu hụt sự giúp đỡ, nếu như Trì Dịch có thể hợp tác cùng với hắn ta thì có sự giúp đỡ của thế lực của Trì Dịch, địa vị của Dương Nguyên rất nhanh sẽ có thể trở nên vững chắc.

Suy cho cùng thì thương nhân đều coi trọng tiền tài, nếu như cậu con trai trưởng Dương Nguyên này có thể mang lại thật nhiều lợi ích cho chủ nhà họ Dương thì chắc chắn là cho dù ông ta có thương yêu vợ kế thì cũng sẽ bắt tay vào nâng đỡ cho Dương Nguyên mà thôi, đến lúc đó, có sự trợ giúp của Dương Nguyên, dựa theo mối quan hệ của nhà họ Dương thì thế lực của Trì Dịch ở Tề Châu nhanh chóng phát triển sẽ không còn là một vấn đề nan giải nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Dịch vừa mới thức giấc thì nghe Dĩnh Dung nói Dương Nguyên tới tìm hắn.

Sớm như vậy sao? Trời vừa mới rạng sáng mà?

Trì Dịch không khỏi nhướng mày kinh ngạc, mặc dù dựa theo việc suốt dọc đường Dương Nguyên đều rất nhiệt tình với bọn họ, hắn có thể nhận định được Dương Nguyên sẽ tới tìm hắn, những hắn cũng không ngờ được là hắn ta lại tích cực như vậy.

Xem ra quả nhiên là Dương Nguyên đã nản lòng thoái chí, một lòng muốn trốn nhà đi lang bạt giang hồ rồi à?

Thật sự là quá ngây thơ rồi, Trì Dịch rũ mắt nhìn Dĩnh Dung giúp hắn chỉnh lại xong vạt áo, trong lòng hờ hững mà nghĩ, trước tiên không nói Dương Nguyên đã ngần này tuổi rồi mới bắt đầu luyện võ thì có thể luyện ra trò trống gì hay không, mà hắn ta vốn là một cậu công tử bột, có thể chịu được nỗi khổ của việc tập võ hay không cơ chứ?

Ở độ tuổi lớn như vậy mà tập võ còn có hiệu quả thì cũng chỉ có một mình Phất Phong nàng ấy mà thôi, suy cho cùng thì tư chất của Phất Phong vô cùng tốt, lại có các loại thuốc khác nhau của Trì Dịch mở rộng đưa vào, cưỡng ép đả thông kinh mạch cho nàng. Còn cộng thêm từ nhỏ nàng đã luyện đàn luyện múa, cơ thể vô cùng dẻo dai, lại có thể chịu được gian khổ, tập võ cũng không tính là cái gì quá khó khăn.

Dương Nguyên lại không hề giống với Phất Phong, Trì Dịch tuyệt đối không thể thu nhận hắn được, Dương đại công tử vẫn nên thành thật làm một vị công tử nhà giàu thì hơn.

“Trì chưởng giáo dậy rồi đấy à?” Giọng nói của Dương Nguyên truyền vào từ ngoài cửa gọi mạch suy nghĩ của Trì Dịch quay trở lại, Trì Dịch thu hồi mớ suy nghĩ lộn xộn trong lòng, hướng về phía cửa nói một câu “Dậy rồi” rồi để Dĩnh Dung đi mở cửa.

Dĩnh Dung đáp lại một tiếng rồi lùi lại vài bước để quan sát quần áo của Trì Dịch một chút, thấy không còn chỗ nào không ổn nữa mới hài lòng mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng đi mở cửa cho Dương Nguyên.

Cửa vừa mở ra, người trong cửa lẫn ngoài cửa đều sửng sốt, hôm nay Dương Nguyên thay một thân quần áo mới, một chiếc áo gấm màu vàng cợt nhả phô trương được bao bọc bên ngoài bởi áo choàng màu trắng, tóc dài được buộc lên cao bởi bạch ngọc quan, thoạt nhìn mặt mày như ngọc, tinh thần phấn chấn, quả thực rất ra dáng một vị công tử nhà giàu.

Trì Dịch nhìn bộ dạng này của hắn, ánh mắt không nhịn được lại lướt về phía Dĩnh Dung.

Hôm nay Dĩnh Dung cũng mặc một bộ áo hai lớp màu vàng, màu vàng nhạt đó và màu áo gấm của Dương Nguyên thoạt nhìn vậy mà lại vô cùng tôn lên lẫn nhau.

Dĩnh Dung để ý thấy ánh mắt của Trì Dịch thì hơi nghi hoặc mà nghiêng đầu một chút rồi quay mặt lại nhìn hắn.

Trì Dịch nhanh chóng xua đi những suy nghĩ rối loạn trong đầu. Sắc mặt hắn không chút thay đổi mà mời Dương Nguyên vào ngồi.

Dương Nguyên đang ăn mặc vô cùng cợt nhả phô trương đứng ngoài cửa cũng phải sửng sốt một chút với cách cải trang ngày hôm nay của Trì Dịch.

Hôm nay Trì Dịch mặc một chiếc áo choàng bằng gấm màu tím, trên trang phục màu thuần không hề tô điểm bất cứ thứ gì, gần như chỉ thêu một chút hoa văn vân mây men theo viền áo bằng sợi tơ cùng màu mà thôi, thoạt nhìn rất khiêm tốn mà lại hào hoa phú quý.

Thật sự rất kì lạ, rõ ràng là Trì Dịch là một thiếu niên tuổi tác không lớn, quần áo mặc vào thì lại đều là loại có kiểu dáng trang trọng quý giá.

Dương Nguyên nghĩ trong lòng, cảm thấy hơi chán nản, vốn dĩ hắn dậy thật sớm, rửa mặt thay quần áo chính là muốn có một cái hình tượng đẹp mắt, nói không chừng Trì chưởng giáo thấy hắn lớn lên đẹp trai bèn thu nhận hắn làm đệ tử thì sao?

Không ngờ được vừa mới vào cửa thì hắn đã bị Trì Dịch làm cho đẹp mặt.

Cho dù là áo choàng màu đen ngày hôm qua hay là bộ quần áo màu tím của ngày hôm nay thì sự hóa trang ung dung phú quý ở trên người thiếu niên đứng trước mắt này không có chút gì là không hài hòa với nơi này cả. Cậu thiếu niên này dường như sinh ra để mặc những bộ quần áo như vậy, ung dung mà lại kiêu ngạo hờ hững nhìn xuống thế gian.

Trong lòng Dương Nguyên như ủ rũ một hồi rồi bước vào trong gian phòng, hắn cũng chẳng dám nói năng lung tung, ngoan ngoãn đi theo Trì Dịch đến bàn rồi ngồi xuống, lại chân chó cầm ấm trà lên châm trà thay cho Trì Dịch.

Thời gian tu luyện pháp thuật Âm Dương càng lâu thì tâm tính của Trì Dịch cũng không tự chủ được mà chịu ảnh hưởng, hắn dần dần trở nên càng ngày càng lãnh đạm, bản thân hắn không cảm nhận được, người của Vân Tiêu Cung cũng không để ý. Nhưng Dương Nguyên lại có thể cảm giác được, mỗi lần hắn ta nhìn vào đôi mắt giống như nước đá Hàn Tuyền kia của Trì Dịch thì lại không khỏi có chút rụt rè.

Dương Nguyên cho rằng thứ cảm giác này thuộc về hơi thở riêng biệt của cao thủ võ lâm.

Lại cộng thêm ngày hôm qua hắn ta còn nhìn thấy võ công cao cường của Trì Dịch, hiện giờ Dương Nguyên quyết chí bám chặt vào cái cột trụ lớn Trì Dịch này.

Trì Dịch dường như lại không có phản ứng nào với hành động lấy lòng của hắn ta, hắn liếc nhìn tách trà ở trước mặt, cầm lên nhấp một ngụm rồi hờ hững nói: “Dương công tử đến thật sớm.”

“Hì hì.” Dương Nguyên có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu một cái rồi không nói gì.

“Dương công tử đã ăn sáng rồi đấy à?” Trì Dịch cũng không để tâm mà tiếp tục nói.

“Vẫn chưa, vẫn chưa ăn.” Ăn rồi cũng phải nói là chưa ăn nha, Dương Nguyên nghĩ.

“Ừm, vậy thì tốt, chúng ta cùng nhau ăn chút gì đi.” Trì Dịch gật đầu, cũng không quan tâm đến lời nói của hắn ta là thật hay là giả, hắn để cho Dĩnh Dung đi xuống gọi một chút đồ ăn sáng mang lên.

Đợi đến khi tiểu nhị mang đồ ăn sáng đến thì Trì Dịch và Dương Nguyên vừa ăn vừa nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.