Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 42: Mọi người xuống núi




Tuy rằng nói xuống núi tìm hiểu tình báo, nhưng Trì Dịch thực sự không thể đi xuống với mắt tối sầm lại như thế này.

Sản nghiệp trong tay Trì Dịch đã tăng lên rất nhiều, hắn cũng dần bắt đầu hình thành mạng lưới tình báo riêng ở Tề Châu. Ít nhất là xung quanh ở trấn Vân Tú, sản nghiệp Trì Dịch đã đặt chân tới các loại từng ngành sản xuất như tửu lầu quán trà khách điếm cửa hàng.

Những ngành sản xuất tiếp xúc các loại người muôn hình muôn vẻ, muốn tìm hiểu tin tức gì cũng vô cùng thuận tiện.

Từ lúc bắt đầu, Trì Dịch đã cố tình bồi dưỡng nhân lực trong các sản nghiệp này để liên lạc với nhau, hình thành mạng lưới tình báo của riêng mình.

Ví dụ như Túy Tiên Các trong trấn Vân Tú, Thẩm Sướng chính là một trong số đó, từ sau khi Trì Dịch cứu được Thẩm Sướng, Thẩm Sướng đã vô cùng cảm kích đối với Trì Dịch. Hơn nữa hắn cũng được xem như một người kiên định nỗ lực, Trì Dịch bắt đầu cố ý bồi dưỡng hắn, để hắn đi theo bên người Tống chưởng quầy để dạy hắn xem sổ sách quản sự, sau khi học được một thời gian, Trì Dịch đã giao chuyện liên lạc tình báo cho hắn.

Hiện tại cách bảy ngày, Thẩm Sướng đều sẽ đưa một phần tình báo lên cho Trì Dịch, bên trong tin tức gì cũng có, chỉ cần Thẩm Sướng cho rằng có ích đều sẽ viết lên.

Trì Dịch đã quyết định ra ngoài, sau khi thông báo cho sáu người Chu Thận, Hắc bá để họ đi xuống và chuẩn bị đi ra ngoài, hắn trở về phòng và lấy ra tất cả tình báo do Thẩm Sướng gửi đến và bắt đầu phân loại tình hình hiện tại trên giang hồ ở Tề Châu.

Võ lâm Tề Châu chủ yếu là sơn phỉ và thương bang là chính, không có bang phái lớn vô cùng nổi danh, khắp nơi đều là các bang phỉ thất linh bát lạc, hình thành cục diện cắt cứ xưng hùng xưng bá.

Trì Dịch lật ra một đống giấy tờ ra xem, sau khi tổng hợp lại, hắn phát hiện cách gần hắn có ba thế lực chủ yếu.

Thứ nhất là Thanh Thủy Thương Hội, nghe tên biết là phú thương của huyện Thanh Thủy làm chủ hình thành nên thương hội. Ở trong thế giới võ hiệp muốn làm buôn bán hiển nhiên không tránh được việc giao tiếp với người trong giang hồ, một vài thương nhân khôn khéo vì phòng ngừa bị giết người không chớp mắt, bị người trong giang hồ ức hiếp nên đã tự tổ chức một thương hội, dùng giá cao thuê người trong giang hồ hộ tống bọn họ, dần dần cũng hình thành nên từng thế lực trong giang hồ. Thanh Thủy Thương Hội chính là như thế, mục đích chính là bảo vệ các thương nhân bản địa quanh phụ cận huyện Thanh Thủy không bị ức hiếp. Sau khi Túy Tiên Các đứng vững chân tại huyện Thanh Thủy, Thanh Thủy Thương Hội đã từng tới mời bọn hắn nhập hội, Trì Dịch cũng để cho chưởng quầy bên kia tham gia.

Ngoài ra còn có Thanh Xà Bang, lần đầu Trì Dịch nghe thấy cái này tên quả thực vô lực muốn ói. Có Thanh Xà Bang gần đây thì còn có Bạch Xà Bang hay không? Loại tên này nảy sinh quả thực quá có lệ, có thể không đơn giản thô bạo như vậy được không.

Thanh Xà Bang gì đó nghe giống như xã hội đen, mà người ta cũng thật sự làm nghề nghiệp này.

Bang chủ Thanh Xà Bang xuất thân lưu manh, nghe nói thời kỳ thiếu niên từng có được cơ duyên, lấy được một quyển Thanh Xà quyền pháp từ trên người một người chế, tự mình mày mò nhưng cũng luyện ra một thân võ nghệ, sau đó thành lập Thanh Xà Bang, ngày thường thu phí bảo hộ và cho vay nặng lãi, còn có mở Thanh Lâu linh tinh ở gần đây, cũng coi như là bá chủ một phương.

Nhắc đến Thanh Xà Bang còn không tính là kẻ bị người hận nhất, kẻ cuối cùng mới là kiêu ngạo nhất. Thế lực cuối cùng là Cửu Hà Sơn Phỉ.

Cửu Hà Sơn Phỉ cũng giống như Thanh Phỉ, đều cùng một loại người, nhưng Sơn Phỉ này không giống như Thanh Phỉ nhát gan vẫn luôn ẩn nấp ở trên núi làm người tìm không thấy như vậy. Bọn chúng không chỉ trắng trợn táo bạo chiếm núi làm vua, còn không chế con đường liên lạc chính giữa Cửu Hà và Thanh Thủy, vơ vét tài sản của những hành khách có tiền, gặp được nữ nhân nào thì lập tức mạnh mẽ kéo lên núi, tính tình cực kỳ kiêu ngạo.

Lúc trước cũng có giang hồ hào kiệt trừ hại vì dân, nhưng không nghĩ đến bốn vị thủ lĩnh Cửu Hà Sơn Phỉ này có võ công vô cùng cao cường. Giang hồ hào kiệt trừ hại không thành ngược lại chôn vùi mạng sống của mình, dần dần cũng không ai dám tới, Cửu Hà Sơn Phỉ càng thêm liều lĩnh thành bá chủ một phương.

Phú thương quyền quý đều sẽ tìm người hộ tống, nhưng nếu là bá tánh bình thường cũng chỉ có thể dựa vào thiên xem mệnh.

Trì Dịch lật xem tài liệu trong tay, thầm nghĩ, Cửu Hà Sơn Phỉ này là một lựa chọn không tồi, nếu thể diệt Sơn Phỉ này thì tên tuổi Vân Tiêu Cung của Trì Dịch tất nhiên sẽ được võ lâm Tề Châu nhớ kỹ.

Tuy nhiên, theo thông tin tình báo thì xem ra đại thủ lĩnh  của Cửu Hà Sơn Phỉ, Vương Sơn Hổ là nhị lưu cao thủ, ba thủ lĩnh còn lại cũng là tam lưu cao thủ, không biết chúng ta có thể đánh thắng được không? Trì Dịch nghĩ, có chút không khẳng định. Sau khi xuống núi hắn vẫn nên tìm cơ hội kiểm tra võ công của mình một chút, xem rốt cuộc mình có thể sắp xếp trình độ nào ở trên giang hồ trước khi đi hành hiệp trượng nghĩa.

Dù sao dọc theo đường đi từ Thanh Thủy đến Cửu Hà đều là đường núi, trong lúc trộm cướp tất nhiên rất nhiều, có thể lấy bọn họ thử xem trước, nếu đánh không lại thì lui về là được, đừng để đến trước mặt mới phát hiện đánh không lại, mất mặt là chuyện nhỏ, lỡ mất mạng là chết oan.

Dù sao chuyến này chỉ là thử nghiệm, hành sự phải cẩn thận mới tốt, Trì Dịch không có áp lực khi nghĩ đến.

Ngày thứ hai mọi người đều đã thu thập ổn thỏa, Trì Dịch triệu tập đệ tử còn thừa trong cốc lại, thông báo cho họ biết rằng tất cả các cao thủ đã được phái đi, để họ yên tâm tu luyện trong cốc.

Chúng đệ tử nghe vậy thì trong đôi mắt nhỏ đều ai oán.

Đệ tử Giáp: Đi ra ngoài chơi đều không mang theo chúng ta QAQ

Đệ tử Ất: Ta cũng muốn đi ra ngoài QAQ

Trì Dịch hiểu được ánh mắt của họ, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

Hắn ho khan một tiếng, cho mọi người: "Yên tâm, về sau còn nhiều cơ hội đi ra ngoài, chờ các ngươi luyện võ công thật tốt, các ngươi có thể tùy ý đi ra ngoài chơi."

Sau khi dụ dỗ các đệ tử đang ngoan ngoãn tu luyện ở trong Âm Dương Cốc, Trì Dịch dẫn vài người ra khỏi cốc, đi một mạch xuống núi.

Mỗi người Hắc bá đều chỉ cầm một cái gói nhỏ, quần áo đồ dùng khác đều bị Trì Dịch thu vào trong hệ thống, bản thân Trì Dịch cũng không cầm thứ gì, tay áo bồng bềnh mà đi đầu đi lên phía trước.

Cho nên nói không gian hệ thống gì đó đúng là đồ vật lữ hành cần thiết√.

Tất cả bọn họ đều có võ công, tốc độ xuống núi rất nhanh, chỉ tốn chừng nửa canh giờ, bọn họ đã tiến vào trấn Vân Tú.

Không thể không nói, bảy người Trì Dịch bọn họ cùng nhau đi là cực kỳ làm người khác chú ý, ngoại trừ Hắc bá thì bọn họ đều là niên thiếu trẻ tuổi, cùng thống nhất mặc trang phục Vân Tiêu Cung, Trì Dịch mặc áo khoác màu đen, tay áo rộng, phía trên vẽ hoa văn Âm Dương Ngư, mấy người khác là trang phục hoa văn Âm Dương Ngư màu trắng.

Hơn nữa tam nữ Dĩnh Dung, Phất Phong, Hạ Nhạc Lam đều là mỹ nữ xuất chúng, Trì Dịch, Chu Thận và mấy nam hài cũng có tướng mạo không tầm thường. Sau khi vào thành, người đi đường trên đường đi đều vụng trộm đánh giá bọn họ. Nếu không phải vì mấy người Hắc bá, Thôi Liên Vân cầm kiếm, nhìn có dáng vẻ giang hồ nhân sĩ thì có lẽ bọn họ sẽ càng nhìn rõ hơn.

Trì Dịch hoàn toàn không thèm để ý đến những ánh mắt này, kiếp trước hắn cũng là người thích Hán phục, hắn thường xuyên mặc Hán phục ra đường và bị người ta nhìn thấy rất nhiều, ánh mắt này hoàn toàn không gây áp lực.

Nhưng hắn quay đầu nhìn lại thấy Dĩnh Dung và Hạ Nhạc Lam bộ dạng có vẻ hơi ngượng ngùng. Hắn không khỏi tăng tốc bước chân hơn chút.

Đối với ánh mắt đánh giá của đám người qua lại, hắn thấy không sao cả, nhưng hai tiểu cô nương này quả thực rất ngượng ngùng.

Ngược lại Phất Phong rất bình tĩnh, lúc trước khi sống trong Xuân Phong Lâu, đối với đủ loại ánh mắt này, nàng đã sớm tập thành thói quen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.