Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 34: Tiếp theo của việc chữa bệnh (hạ)




Sau khi hoàn thành điều trị ngày hôm nay, Trì Dịch ngăn Tương Cầm đang chuẩn bị dẫn theo muội muội đi.

“Trì công tử còn có việc sao?” Tương Cầm dừng việc động tác chuẩn bị xoay người, nhìn Trì Dịch đang do dự.

“Khụ, Tương Cầm cô nương, không biết sau này cô nương có tính toán gì không?” Trì Dịch nhịn lâu như vậy, vẫn không nhịn được hỏi ra.

Nếu đã nói ra miệng, câu hỏi kế tiếp của Trì Dịch trót lọt hơn nhiều: “Mạo muội hỏi một câu, qua hai ngày nữa thân thể lệnh muội có thể khỏi hẳn. Nếu cô nương vẫn phải ở lại Xuân Phong Lâu, không biết cô nương tính toán thu xếp lệnh muội như thế nào?”

Tương Cầm nghe vậy im lặng một lúc: “Ta đã chuẩn bị thay mình chuộc thân, đợi đến khi thân thể Nhị Nha khôi phục, ta sẽ dẫn nàng rời đi, đổi chỗ ở khác.”

May mắn hỏi kịp thời, qua hai ngày nữa người ta sẽ rời đi, Trì Dịch thở phào nhẹ nhõm.

“Tại hạ nơi này còn có một lựa chọn khác, không biết ý của cô nương như thế nào?” Trì Dịch nói xong, kể chuyện hắn thành lập môn phái trong sơn cốc ở núi Liên Thanh, chuyện dạy võ học toàn bộ nói ra, sau đó giải thích nguyên nhân mình tìm tới nàng cho nàng rõ.

Tương Cầm ngồi xuống với Nhị Nha và yên lặng lắng nghe.

“Ý của công tử là, tư chất của ta rất thích hợp để tu luyện môn công pháp kia, vô cùng khó có được?” Ánh mắt của nàng rất đỗi ngạc nhiên, không ngờ rằng nàng còn có tư chất tu luyện võ công. Nghe Trì Dịch nói, trong lòng Tương Cầm nhất thời bối rối, lại có loại cảm giác hưng phấn.

“Không sai, thế nhưng bây giờ ta không hiểu rõ tường tận công pháp kia, không biết có thể có tác dụng phụ gì hay không. Theo ta được biết, người trước đây tu luyện nó, hai tay đỏ như máu với hoa văn màu bạc, trông vô cùng quỷ dị.”

Trì Dịch nghiêm túc nhìn nàng: “Ta không muốn lừa gạt ngươi về việc này. Dù sao hai tay vô cùng quan trọng đối với nữ tử, kính xin cô nương thận trọng cân nhắc. Nếu như cô nương không muốn, tại hạ có thể hiểu được.”

“Môn công pháp này, tên là gì, lợi hại không?” Tương Cầm nghe vậy, cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn mềm mại như ống hành lá, im lặng một lúc mới hỏi vấn đề này.

Trì Dịch ngẩn ra, nghĩ đến cảnh tượng ba người Đại Tư Mệnh, Thiếu Tư Mệnh và Tinh Hồn vây công Cái Nhiếp, Thiếu Vũ và Thiên Minh, không khỏi gật đầu: “Nó gọi là Khô Lâu Huyết Thủ Ấn, uy lực vô cùng cường đại.”

“Khô Lâu Huyết Thủ Ấn?” Tương Cầm nghe xong giật mình một chút.

Cái tên này quá đẫm máu rồi. Trì Dịch từ biểu cảm của nàng đọc ra những lời này.

“Cô nương yên tâm, tại hạ có thể cam đoan với ngươi, đây tuyệt đối không phải là công phu tà ma ngoại đạo gì.” Trì Dịch cảm thấy lòng rất mệt mỏi, ngươi nói xem, game mobile tại sao cứ phải nhất định phải thiết lập kỹ năng của Đại Tư Mệnh thành Khô Lâu Huyết Thủ Ấn, Âm Dương Hợp Thủ Ấn không tốt sao! Lục Hồn Khủng Chú không tốt sao!

Cái nào tiếng tăm đều tốt hơn Khô Lâu Huyết Thủ Ấn!

Hơn nữa nghe có vẻ không rõ ràng, thật tốt.

Trì Dịch cảm thấy với cái tên hung tàn Khô Lâu Huyết Thủ Ấn này thì khả năng bắt cóc Tương Cầm không lớn.

Lặng lẽ rơi nước mắt.

“Được, cần bái sư sao?”

Ôi chao ôi chao?

Muội tử, muội tử cứ đồng ý như vậy sao? Trì Dịch lập tức hơi phản ứng không kịp.

“Ngươi không cần suy nghĩ một chút?” Muội tử dễ lừa gạt như vậy thật sự không sao?

“Không cần.” Tương Cầm lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Trì Dịch.

“Đã như vậy, ta trực tiếp làm chủ thu ngươi vào trong Vân Tiêu Cung, đợi đến khi trở về Âm Dương Cốc thì truyền thụ võ học Âm Dương gia ta, không cần bái cái gì sư, tất cả xưng hô đều như cũ là được.”

Trì Dịch nhìn bộ dáng tâm ý đã quyết của nàng, suy nghĩ một chút lần nữa mở miệng: “Vừa mới nhập môn ta sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ cơ sở công pháp, cơ sở công pháp sau khi nhập môn mới có thể chính thức tiếp xúc Khô Lâu Huyết Thủ Ấn, trước khi chính thức tu luyện nó, ngươi tùy thời đều có thể đổi ý, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc.”

Tương Cầm gật đầu, không nói gì.

Thật ra nàng không quan tâm hai tay mình có thể biến thành máu đỏ như máu hay không. Bị hủy cũng tốt, hai tay đỏ như máu gì đó, ra ngoài sẽ không bị người ta dùng ánh mắt đánh giá.

Trong lòng nàng rất rõ ràng hình tượng của mình trong mắt người khác là gì.

Có đôi khi nàng sẽ hận thấu bộ dáng này của mình, trời sinh một đôi mắt đào hoa đa tình, khiến nàng ngay cả những hành vi bình thường nhất đều giống như âm thầm quyến rũ. Giống như lời Liên Oanh và Sí Yên nói, hình như nàng trời sinh chính là hồ ly tinh thanh tao quyến rũ.

Tương Cầm chán ghét bộ dáng này của mình, đặc biệt ở cùng một chỗ với muội muội, muội muội ngốc của nàng chỉ nhảy nhót một đoạn thì tự ti như thế, vậy nàng thì sao?

Nàng muốn mình xuất hiện sạch sẽ trước mặt muội muội mình.

Nhưng nàng không biết sau khi chuộc thân nàng có thể làm gì, ngồi không thì ăn núi cũng lở. Mấy thứ nàng học ở trong Xuân Phong Lâu thì nàng không muốn đụng vào nữa. Sau khi rời đi, nàng không biết nên sống như thế nào mới tốt.

Tương Cầm muốn đi tìm Trì Dịch cầu được một phần công việc an thân, nhưng trong lòng mơ hồ tự ti lại làm cho nàng không dám tới cửa.

Trì công tử đã giúp các nàng rất nhiều rồi, nàng làm sao có thể đi làm phiền hắn, người giống như nàng, lại có thể làm cái gì cho Trì công tử?

Cho nên Trì Dịch vừa mở miệng, Tương Cầm lập tức cảm động một chút. Gia nhập Vân Tiêu Cung tập võ, về sau có thể trợ giúp Trì công tử, báo đáp ân tình cứu trợ Nhị Nha.

Hơn nữa, sống trong sơn cốc, đổi tên đổi họ ẩn cư tu luyện còn có thể từ bỏ quá khứ mà bắt đầu một cuộc sống mới, coi như phù hợp với nguyện vọng trong lòng nàng. Về phần nhược điểm của công pháp, nàng không để ý.

“Tương Cầm còn có một nghi vấn, nếu ta vào Vân Tiêu Cung thì công tử tính toán thu xếp cho Nhị Nha như thế nào?”

Tuy rằng nói xưng hô vẫn như cũ, Tương Cầm vẫn bỏ đi chữ “Trì”, trực tiếp xưng hô Trì Dịch là công tử. Trì Dịch nghe thì có chú ý tới, không từ chối, cúi đầu nhìn bé loli vẫn yên lặng nghe và nói: “Ta sẽ phân chia phòng ốc cho các ngươi ở trong Âm Dương Cốc, Nhị Nha sẽ sinh hoạt một chỗ với ngươi là được rồi.”

Bé loli này có một ít thiên phú võ học, nhưng không có tư chất thuật Âm Dương. Điều này làm cho Trì Dịch vô cùng tiếc nuối, vốn tưởng rằng có thể biến bé con này thành Thiếu Tư Mệnh, gom đủ Tư Mệnh của đại thiếu gia.

Nhưng mà bây giờ không sao, bé loli đáng yêu như vậy, cho dù cái gì đều không biết, chỉ nuôi dưỡng ở trong sơn cốc để dưỡng mắt cũng rất tốt.

“Đa tạ công tử, Tương Cầm còn có một thỉnh cầu nữa.”

Tương Cầm mừng rỡ, nhìn tiểu la lỵ bên cạnh suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói với Trì Dịch.

“Ừ?” Trì Dịch giương mắt nhìn cô.

“Ta thỉnh cầu công tử đặt tên cho hai người chúng ta.” Tương Cầm khẩn thiết nhìn Trì Dịch. Trì Dịch nghe xong hiểu được ý tứ của Tương Cầm, nàng đây là vì muội muội kéo gần quan hệ với Trì Dịch.

Bây giờ các nàng đều vào môn phái của Trì Dịch, về sau đều thuộc về Trì Dịch quản lý. Tương Cầm làm muội khống đương nhiên phải lo lắng cho muội muội mềm mại nhà mình. Trì Dịch nếu đã rõ ràng ý nghĩ của Tương Cầm thì không từ chối, nhìn đôi mắt to màu lam của tiểu la lỵ, ma xui quỷ khiến nói một cái tên: “Vậy gọi là Tô Tuyết đi.”

“Đa tạ công tử ban danh.” Tương Cầm nghe xong vô cùng cao hứng, vội vàng lôi kéo Tô Tuyết nói cảm ơn Trì Dịch.

Bé loli thông suốt mà tạ lễ với Trì Dịch: “Tô Tuyết đa tạ công tử ban danh.”

“Không cần đa lễ.” Trì Dịch mỉm cười, xem xong bé con Tô Tuyết, lại đảo mắt nhìn Tương Cầm bên cạnh cô bé, đột nhiên hắn hình như nghĩ tới cái gì đó, ngược lại nói với nàng: “Tương Cầm cô nương sắp tự do, ngày sau này phải khôi phục tên thật đi, về sau lại không thể gọi Tương Cầm cô nương nữa.”

Không nghĩ tới Tương Cầm nghe xong lời của hắn thì sững sờ, rũ mi mắt xuống. Khôi phục tên thật, thân thể tàn hoa bại liễu như mình còn có thể khôi phục tên thật sao?

“Ta không cần khôi phục tên thật. Tô Cầm đã sớm không còn, sau này không còn Tương Cầm nữa, công tử gọi ta Phất Phong đi.”

Phất Phong, phất sạch ý tứ phong trần sao?

“Được, Phất Phong cô nương.” Trong lòng Trì Dịch cảm thán, bật cười một câu. Sau đó hắn nhìn thấy trên mặt Phất Phong lộ ra nụ cười.

Ngày hôm sau, Phất Phong rút về viện cũ ở phía nam thành phố, để bé loli Tô Tuyết ở trong thôn trang của Trì Dịch. Hai ngày sau, việc chữa bệnh của Tô Tuyết đã hoàn thành, Trì Dịch cẩn thận kiểm tra từ đầu đến cuối một lần, thì tuyên bố bé loli hoàn toàn khỏi hẳn. Phất Phong ôm muội muội khóc một hồi mới trở về Xuân Phong Lâu.

Nàng lấy ra một ít ngân phiếu ngày thường lưu lại ở trong phòng, còn những châu báu trang sức khác đều lưu lại cho tiểu nha hoàn hầu hạ mình, rồi tìm tú bà thay mình chuộc thân. Tuy rằng tú bà cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng không làm khó nàng, thu tiền lập tức để cho nàng rời đi. Thể xác và tinh thần Phất Phong thoải mái lần cuối cùng đi ra Xuân Phong Lâu này.

Đi vài bước, Phất Phong quay đầu nhìn tòa nơi chịu đựng gút mắc yêu hận hơn mười năm của mình. Trong lầu còn chưa đến thời gian đón khách, các cô nương lúc này còn đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Xuân Phong Lâu ồn ào phồn hoa chính là hiếm khi được yên tĩnh.

Nàng đứng ở cửa, dường như còn có thể ngửi được mùi hun hương khói trong phòng Xuân Phong Lâu, mỗi ngày đêm đều có quần áo và châu báu lấp lánh, cười đùa huyên náo ngợp trong vàng son như ở trước mắt.

Từ nay về sau, không còn Tương Cầm nữa. Trong lòng Phất Phong một mảnh an bình, sau một câu nói thầm trong lòng thì mỉm cười xoay người lại, không còn nhìn phía sau nữa, nàng bước đi nhanh chóng không dừng lại.

“Cô nương!” Tiểu nha hoàn phía sau vội vàng đuổi theo, đứng ở cửa hô gọi Phất Phong. Phất Phong bước đi dừng lại, nhưng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu nha hoàn nhìn bóng lưng nàng, trong mắt mờ mịt luống cuống.

Sau khi rời đi, Phất Phong do dự một lát, vẫn đi tới đại lao quan phủ một lần.

Cởi vòng ngọc trong suốt trên tay xuống, Phất Phong đi theo người cai tù khuôn vui vẻ thì nhìn thấy Hề Đắc Vượng cuộn mình ở góc nhà tù mờ mịt.

Phất Phong nhìn quanh một vòng phòng giam mang theo mùi hôi thối nồng nặc, nhìn chằm chằm đánh giá một lát Hề Đắc Vượng đầu bù tóc rối. Nàng ngồi xổm xuống, tâm tình phức tạp một chút nhìn thẳng người trước mắt nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hề lão bản.”

Chỉ thấy thân thể Hề Đắc Vượng chấn động, chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Ngươi là, Tương Cầm?” Hai mắt hắc ám đã hơi mơ hồ, Hề Đắc Vượng chậm chạp nhận ra người trước mặt, nhìn dung nhan như cũ xinh đẹp của nữ tử, hắn chậm rãi thở dài một tiếng.

“Không nghĩ tới, Hề Đắc Vượng lưu lạc đến đây, người duy nhất đến thăm ta, lại là ngươi.”

Phất Phong nghe vậy mở ra một con mắt khác, trong lòng không thể nói là tư vị gì: “Hề lão bản hiểu lầm rồi. Hôm nay ta tới đây chỉ muốn nói cho ngươi biết.”

Phất Phong dừng lại một chút, nhìn thẳng hắn ta: “Ngươi rơi vào kết quả như thế, thật ra do ta thúc đẩy.” Hề Đắc Vượng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn chằm chằm nàng. Phất Phong không để ý hành động của hắn tiếp tục nói: “Những chứng cứ khiến ngươi không thể nào cãi lại, là ta lấy ra. Sở dĩ Tôn Nhị Cẩu bị bắt, đều là do ta nói cho Túy Tiên Các rằng ngươi sẽ xuống tay với bọn họ, để cho bọn họ sớm phòng bị. Nhớ lúc trước lần đầu tiên gặp mặt ngươi, chính là cố ý tiếp cận ngươi. Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn ở trong lời nói của ngươi thu thập những chứng cứ ngươi làm bậy.”

Hề Đắc Vượng nghe, đột nhiên cúi đầu bật cười: “Tại sao ngươi lại làm như vậy?”

“Bởi vì ta hận ngươi.” Phất Phong nhìn thủ phạm hại nhà mình tan cửa nát nhà trước mặt, khiến cho cha mẹ chết thảm, chính mình và muội muội thân ở tiện tịch lưu lạc phong trần, tâm tình lại ngoài ý muốn bình tĩnh.

Hết thảy đều phải kết thúc, sau hôm nay, nàng sẽ triệt để chặt đứt hết thảy trước kia, bắt đầu thuộc về cuộc sống mới của mình, đúng, còn có muội muội.

Phất Phong nhìn Hề Đắc Vượng một thân chật vật, chậm rãi đứng dậy hỏi hắn: “Ta tên thật là Tô Cầm. Hề Đắc Vượng, ngươi còn nhớ rõ phương pháp Lê Hoa Bạch Tửu của ngươi từ đâu tới không?”

“Tô Cầm, ngươi họ Tô.” Hề Đến Vượng mơ mơ màng màng từ sâu trong đầu lấy ra ký ức bụi bặm đã lâu của hắn: “Tô Bình là gì của ngươi?”

“Là cha ta.”

“Cha, ha ha, thì ra là như thế.” Hề Đắc Vượng đột nhiên che mặt nở nụ cười, không để ý Phất Phong, quay đầu tự mình lẩm bẩm nói chuyện. Phất Phong nghe không rõ hắn đang nói cái gì.

Phất Phong nhìn Hề Đắc Vượng như vậy, không tiếp tục ở lại mà xoay người ra khỏi phòng giam.

Trước khi đi, đột nhiên nghe âm thanh Hề Đắc Vượng phía sau cười khàn khàn, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác: “Đây là báo ứng sao, báo ứng của ta tới, báo ứng, báo ứng của ta...”

Phất Phong đi ra khỏi đại lao, tạm biệt cai tù, híp mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ trên bầu trời, cảm giác một thân bụi bặm tối tăm đều được rửa sạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.