Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 29: Sự trả thù của Trì Dịch (tiếp)




Trì Dịch nhìn đầy người nằm dưới đất kêu gào lăn lộn, bình tĩnh vỗ tay thu hồi Tiêu Ngọc trong tay, sau đó đi về phía trước túm Tôn Nhị Cẩu đang hôn mê bất tỉnh lên, rồi trực tiếp dùng thuật thôi miên.

Tên Tôn Nhị Cẩu này cũng không khác Lý Đại Tráng lúc trước lắm, hắn không cần tốn nhiều sức lực thì hắn ta đã bắt đầu ngoan ngoãn nói ra. Trì Dịch thẩm vấn đại khái một phen, phát hiện quả nhiên giống như Tương Cầm nói, những người này đến đây bắt hắn là do phụng lệnh của Hề Đắc Vượng, dùng hắn làm con tin để đổi lấy công thức rượu Liệt Vân Thiêu.

Hừ, Hề Đắc Vượng nghĩ hay quá, chắc là cướp công thức rượu quen tay rồi chứ gì? Công thức rượu Liệt Vân Thiêu gì đó ngay cả bản thân hắn còn không có mà. Trì Dịch bĩu môi, đang muốn dẫn theo Tôn Nhị Cẩu chạy đi thì đột nhiên trầm ngâm nhìn cánh tay phải đang đổ máu của hắn ta.

Lúc nãy khi đánh ngất Tôn Nhị Cẩu hắn đã phát hiện, cánh tay phải của người này hình như có thương tích chưa lành, hiện tại lại tiếp tục trải qua một phen lăn lộn, miệng vết thương vỡ ra dẫn đến chảy máu. Trì Dịch lại đánh giá người trước mặt một chút, hắn bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ của người hạ độc trong Liệt Vân Thiêu do Thẩm Sướng miêu tả.

Vóc dáng không cao, dáng người gầy, còn bị thương cánh tay phải?

Người này nhìn qua rất phù hợp, Trì Dịch nhướng mày, kéo hắn ta tiếp tục hỏi: “Người lúc trước đến Túy Tiên Các hạ độc có phải ngươi hay không?”

“Đúng vậy.” Tôn Nhị Cẩu ngốc ngốc gật đầu.

Thật đúng là vừa lúc, Trì Dịch nheo mắt lại, xách hắn ta đi.

Nhưng khi vừa mới đi hai bước, hắn lại gãi gãi đầu cảm giác như vậy không tốt lắm.

Những người hôn mê đầy đất ở nơi này không có một ai là tốt, dựa vào biểu hiện trước kia của bọn họ, nếu như thật sự là một đứa trẻ không biết võ công bị bọn họ bắt được, thì chắc chắn kết cục sẽ rất bi thảm.

Vì thế nếu tha cho bọn họ dễ dàng như vậy, Trì Dịch cũng có chút không cam lòng. Hắn nhìn người trên mặt đất, tự hỏi một chút rồi hỏi Tôn Nhị Cẩu vị trí chính xác của nơi này. Sau khi biết được nơi này ở gần thôn trang ngoại thành, hắn lập tức rút hết đai lưng của bọn họ rồi cột tất cả mọi người lại với nhau, sau đó tự mình dùng khinh công quay trở về kêu người mang bọn họ đi.

Mấy ngày sau.

Lại có người tới quan phủ tố cáo Tụ Phúc Lâu cấu kết với đạo tặc sát hại mạng người, lần này còn có chứng cứ vô cùng xác thực việc Hề Đắc Vượng tự mình tham gia, khiến trấn Vân Tú vừa bình tĩnh trở lại đã tiếp tục sôi trào.

Lần này khác với lần trước, bởi vì đã có chứng cứ xác thực về hành vi của Hề Đắc Vượng, vì thế quan phủ không thể không điều tra Hề Đắc Vượng. Về phía Hề Đắc Vượng, sau khi biết việc này, lửa giận còn chưa tắt hết lại tăng cao một lần nữa.

“Chuyện này rốt cuộc là sao! Là ai đang hại ta, rốt cuộc là ai?!” Trong Hề phủ, Hề Đắc Vượng giống như một con trâu đực gấp gáp đến đỏ mắt, đi qua đi lại liên tục ở trong phòng, không ngừng nổi giận gầm lên một tiếng.

Còn Hề phu nhân Trương thị nhìn chồng của mình đi tới đi lui, khuôn mặt bảo dưỡng cực tốt kia cũng hiện ra một tia u sầu, nàng ta thử thăm dò mở miệng: “Có phải là Túy Tiên Các làm ra hay không?”

“Túy Tiên Các? Không thể nào, bọn họ chỉ mới đến trấn Vân Tú có một năm, sao có bản lĩnh này được.” Hề Đắc Vượng bực bội nói ra.

Mới đến thì sao chứ, bọn họ có một vật lợi hại như Liệt Vân Thiêu, làm sao có thể xem nhẹ được. Nhưng khi Trương thị nhìn Hề Đắc Vượng giống như sắp điên lên, thì yên lặng nuốt xuống những lời này.

“Lão gia! Lão gia! Lão gia không xong rồi!” Ngay lúc trong phòng lâm vào không khí trầm mặc, có một tên gia đinh thở hổn hển vừa chạy vừa kêu. Hề Đắc Vượng vốn dĩ đã bực bội lại nghe âm thanh quát lên kia càng cảm thấy bực bội hơn, trên huyệt Thái Dương đều đang căng lên.

“Câm miệng! Ồn ào cái gì! Sao lại không xong được, lão gia ta vẫn còn khỏe đây!” Hề Đắc Vượng đang bực bội đột nhiên vung tay áo, chén trà đầy nước trên bàn lập tức bay ra ngoài, lúc này gia đinh vừa đi tới, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nước trà nóng tát ướt mặt, hắn ta hô nhỏ một tiếng, rồi cúi đầu không dám nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Trương thị thấy thế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt chồng của mình, sau đó nhỏ nhẹ dò hỏi, gia đinh cảm kích nhìn Trương thị một cái, gục đầu xuống nhanh chóng trả lời: “Bẩm phu nhân, nô tài vừa mới nghe nói, người của Túy Tiên Các mới vừa rồi cũng đến quan phủ, nói là muốn tố cáo lão gia có ý đồ hạ độc hại người, còn phái người bắt cóc chủ nhân của Túy Tiên Các.”

“Cái gì?” Hề Đắc Vượng kinh ngạc, lập tức bất chấp lửa giận của bản thân, đi nhanh vài bước túm chặt cổ áo của gia đinh: “Sao lại thế này, nói rõ ràng cho ta!”

“Dạ dạ, bẩm lão gia, mới vừa rồi tiểu nhân nghe người ta nói, người của Túy Tiên Các đến quan phủ ồn ào, nói muốn tố cáo lão gia, nghe nói còn mang theo vài người làm chứng, nói là đã bắt được kẻ hạ độc vào thức ăn và rượu của Túy Tiên Các, còn nói muốn tố cáo lão gia phái người bắt cóc chủ nhân của bọn họ có ý đồ xảo trá muốn làm tiền.”

“Bắt được nhân chứng?” Sắc mặt của Hề Đắc Vượng trong nháy mắt trở nên trắng bệch: “Tại sao lại như vậy?” Bàn tay vốn dĩ đang nắm lấy cổ áo của gia đinh buông lỏng ra, phảng phất giống như mất đi sức lực lui ra phía sau vài bước, hốt hoảng ngồi trên chiếc ghế vừa rộng vừa cao ở phía sau.

Gần đây đám người của Tôn Nhị Cẩu bỏ đi không hề trở lại, hắn ta đã có dự cảm không tốt, nhưng là hắn ta nghĩ, chẳng qua chỉ muốn bọn họ đi bắt cóc một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, đã nhiều năm làm như vậy vẫn chưa có chuyện gì, lần này là như thế nào chứ?

Hắn ta vẫn ôm may mắn chờ đợi tin tức của Tôn Nhị Cẩu, không chừng bọn họ chỉ là trốn đi ra ngoài để lười biếng, có lẽ qua mấy ngày sẽ trở về. Không nghĩ tới, bọn họ đã rơi xuống trong tay của Túy Tiên Các.

Tại sao lại như vậy! Chỉ là đám người mới đến mà thôi, rõ ràng đã điều tra trước rồi, chỉ có một đứa trẻ mang theo một nô lệ già và vài nha hoàn mà thôi, tại sao bọn họ lại thất thủ!

“Vô dụng, tất cả đều là thứ vô dụng!” Hề Đắc Vượng đột nhiên giống như phát cuồng nhảy lên từ trên ghế, đẩy tất cả đồ vật trước mặt xuống mặt đất.

Trương thị và gia đinh đều bị dáng vẻ điên cuồng hiện tại của Hề Đắc Vượng dọa sợ, liên tục lui về phía sau vài bước, trầm mặc không lên tiếng nhìn Hề Đắc Vượng phát tiết cầm bình sứ chén trà đập xuống mặt đất cho tới khi bình tĩnh trở lại.

Thật lâu sau Hề Đắc Vượng mới thở hổn hển ngừng lại, hắn ta nhìn một vòng, trong phòng đã bị mình đập đồ đến nỗi mặt đất đã thay đổi, sau đó nghẹn ngào mở miệng: “Đi, đi hỏi rõ ràng Túy Tiên Các đã lấy ra chứng cứ gì, ngoài ra, phu nhân ngươi đi lấy hộp hạt châu lần trước ta vừa thu được tới đây.”

“Lão gia, đó chính là Đông Châu!” Trương thị che miệng thở nhẹ ra, trên mặt có chút tiếc nuối, Hề Đắc Vượng không kiên nhẫn nhìn nàng ta một cái: “Đông Châu thì sao, nếu không qua được cửa ải này, cho dù là đồ vật tốt hơn cũng không phải là của chúng ta!”

Hắn ta rất rõ ràng khi Tôn Nhị Cẩu bị bắt đi sẽ có hậu quả như thế nào.

Tôn Nhị Cẩu là cái tên khi hắn ta vừa mới lập nghiệp đã bắt đầu qua lại, có thể nói tất cả chuyện xấu hắn ta làm đều có Tôn Nhị Cẩu tham gia.

Hiện tại Hề Đắc Vượng chỉ có thể cầu nguyện những người bị bắt kia không có Tôn Nhị Cẩu, nếu không một khi Tôn Nhị Cẩu không chịu nổi nói hết ra, vậy Hề Đắc Vượng hắn sẽ tiêu đời.

Hề Đắc Vượng nâng hộp gỗ trong tay lên, bên trong là mười mấy viên Đông Châu tròn trịa hắn ta hao tổn rất nhiều tâm sức mới có được, hắn ta nhìn mấy viên Đông Châu mà trong lòng không ngừng nhỏ máu.

Đây chính là bảo bối khó có được chân chính, Trương thị đau lòng, sao hắn ta lại không đau lòng, nhưng hiện tại hắn ta còn có cách khác sao? Chỉ có thể hy vọng bảo bối này có thể trợ giúp hắn ta vượt qua cửa ải khó khăn này.

Không nói đến bên Hề Đắc Vượng lo lắng chết đi sống lại như thế nào, bên này Trì Dịch lại khoan thai ngồi trong phòng trên lầu ba của Túy Tiên Các, ăn điểm tâm cười tủm tỉm nhìn Hắc bá và Chu Thận từ bên ngoài đi vào.

“Sao rồi? Tình huống hiện tại như thế nào?”

“Không ngoài dự đoán của thiếu gia, hiện tại nha môn đã bắt đầu tiến hành điều tra, bọn người Tôn Nhị Cẩu cũng nói thật, không chỉ như thế, bọn họ còn nói ra không ít chuyện ác trước kia Hề Đắc Vượng làm, hiện tại cảm xúc của quần chúng trấn Vân Tú vô cùng tức giận, không ai bảo vệ được cho Hề gia!” Hắc bá mỉm cười trả lời, Dĩnh Dung đi tới rót cho Trì Dịch một ly trái cây, Trì Dịch vừa ăn điểm tâm thơm ngọt mềm mại, vừa bưng nước trái cây uống một hớp lớn, hạnh phúc đến nỗi hai mắt híp lại.

Thật sự quá vui vẻ! Nước trái cây được ép ra từ trái cây ở thời đại này, thật sự ngon hơn các loại nước thời hiện đại rất nhiều!

Trì Dịch lại uống một mồm to xuống bụng, nuốt trọn ba cái bánh ngọt hoa hồng, cầm lấy cái ly trống rỗng đưa cho Dĩnh Dung, ánh mắt trông mong nhìn nàng.

“Không thể uống nữa.” Dĩnh Dung biết ý của hắn, kiên quyết lắc lắc đầu: “Thiếu gia không được dùng quá nhiều điểm tâm và nước trái cây, chút nữa còn phải ăn cơm chiều.”

“Ta nuốt trôi! Ta còn đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày cần phải ăn nhiều một chút.” Trì Dịch không cam lòng cãi cọ, muốn lấy lại một miếng bánh khoai lang tím, lại bị Dĩnh Dung gần đây tập võ thân mình trở nên nhanh nhẹn tránh thoát.

Không ăn thì không ăn, Trì Dịch căm giận quay đầu không nhìn bị cái mâm bị Dĩnh Dung mang đi, bắt đầu kỹ càng tỉ mỉ hỏi hai người Hắc bá tình huống phía quan phủ.

Về phía Hắc bá sau sự kiện không bảo vệ tốt Liệt Vân Thiêu, thiếu chút nữa gây thành đại họa mà rút kinh nghiệm, vì thế hành sự càng thêm cẩn thận. Vốn dĩ ông là gã sai vặt bên người Diệp Đức Hải, cha của Diệp Lăng, tuy rằng ông có chút kinh nghiệm xử lý sự vụ khi phò tá Diệp Dức Hải, nhưng chưa từng chân chính đích thân xử lý sự vụ, vì thế khi bắt đầu có chút lạ lẫm.

Hiện tại ông có được bài học hành sự càng thêm cẩn thận nghiêm túc, Trì Dịch rất là yên tâm.

Nghe xong Hắc bá hội báo, Trì Dịch cũng rất bình tĩnh: “Không sao, chứng cứ Tương Cầm cô nương thu thập vẫn chưa hết, cứ xem xét giao một số chứng cứ cho quan phủ trước đi, nhân chứng vật chứng đều có rồi, lần này ta không tin sẽ có người đồng ý bảo vệ Hề Đắc Vượng.”

Cấu kết đạo tặc mưu hại mạng người, bắt cóc làm tiền gì đó, ảnh hưởng của những việc này thật sự quá ác liệt, không bại lộ thì thôi, hiện tại dưới sự kích động của Trì Dịch, chuyện của Hề gia đã truyền khắp bốn phía, thanh danh Hề gia hỗn độn, lại có chứng cứ xác thực không thể chối cãi, những người cùng phe và hậu thuẫn do Hề Đắc Vượng dùng bạc hối lộ sẽ không đồng ý giúp hắn nữa.

“Chú ý tra điều một chút, muội muội của Tương Cầm cô nương thế nào, theo như lời của Tương Cầm cô nương, muội muội của nàng hẳn là được Hề gia mua về huấn luyện ca múa, khế ước bán mình còn nằm trên tay Hề gia. Chờ đến khi Hề gia suy tàn, chúng ta sẽ đi mua muội muội của nàng mua ra ngoài.” Trì Dịch suy nghĩ một chút, rồi dặn dò Hắc bá.

“Đã biết, thiếu gia.” Hắc bá gật đầu, lại không nhịn được nhìn về phía Trì Dịch, muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Trì Dịch đứng dậy đi bộ một vòng trong phòng, có chút nghi hoặc mà nhìn Hắc bá, Hắc bá chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Hình như thiếu gia rất để ý Tương Cầm cô nương…”

Trì Dịch ngẩn ngơ, nhưng khi nhìn sắc mặt Hắc bá có chút quái dị, hắn lập tức hiểu ra, ngay sau đó cảm giác có chút dở khóc dở cười: “Hắc bá ông nghĩ cái gì vậy, ta chỉ cảm giác Tương Cầm cô nương rất thích hợp với một bộ công pháp mà sư phụ để lại cho ta, cho nên mới chú ý nàng chút thôi. Rốt cuộc, công pháp kia thật sự tu hành không dễ, người có thể luyện rất ít.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.