Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 24: Đầu độc




Trong thời gian hơn nửa tháng, kết cấu cơ bản của Âm Dương Cốc đều đã được xây dựng xong, hai người Dĩnh Dung và Chu Thận cũng lần lượt đưa đến mười mấy đứa trẻ, đều là những đứa trẻ có tư chất thuật Âm Dương. Không thể không nói, mặc dù thế giới này không tồn tại thuật Âm Dương nhưng người có tư chất thuật Âm Dương lại không ít.

Người bên cạnh Trì Dịch không nói đến tư chất thuật Âm Dương rất xuất chúng của Chu Thận, Trì Dịch phát hiện Hắc bá cũng có, nhưng Hắc bá đã lớn tuổi rồi, đã không còn thích hợp bắt đầu học từ đầu nữa, quả thật đáng tiếc. Còn về Dĩnh Dung, Trì Dịch đã chết tâm với nàng ấy rồi, nàng ấy vẫn là nên chuyên tâm luyện kiếm đi.

Những đứa trẻ mới được đưa đến Trì Dịch vốn không lập tức bắt đầu huấn luyện bọn chúng, cũng giống như đối đãi với Chu Thận lúc ban đầu vậy, sắp xếp phòng nghỉ, cho bọn chúng ăn ngon uống ngon nuôi dưỡng một thời gian, quan sát tư chất và phẩm tính của bọn nó. Trải qua khoảng thời gian sàng lọc, có bốn năm đứa trẻ tâm tính không tốt hoặc là tư chất quá kém đều sẽ bị Trì Dịch đưa ra ngoài. Những đứa trẻ còn lại Trì Dịch sẽ bắt đầu dạy cách nhận biết mặt chữ và đọc sách, để bọn chúng học làm những thứ bùa chú đơn giản.

Sau một khoảng thời gian học như vậy, Trì Dịch phát hiện có hai đứa trẻ trong số đó có tư chất xuất chúng.

Một đứa là bé gái mười tuổi, tên là Hạ Nhạc Lam. Vốn dĩ Hạ Nhạc Lam cũng là đại tiểu thư của một gia đình có hoàn cảnh giàu có, nhưng phụ mẫu người nhà đều bị Thanh Phỉ hại chết, chỉ có cô bé được mẫu thân liều chết giấu đi mới có thể thoát chết, nhưng chỉ có thể trở thành cô nhi lang thang khắp nơi, mấy ngày trước suýt chút nữa bị người ta bắt đem đi, may mà được Dĩnh Dung phát hiện cứu lại dẫn về đây.

Sau khi Hạ Nhạc Lam biết Thanh Phỉ bị Trì Dịch bọn họ diệt sạch thì quyết một lòng với Trì Dịch, lúc luyện công cũng rất nghiêm túc. Không chỉ như vậy Trì Dịch còn phát hiện đứa trẻ này còn có thiên phú y học rất rất cao.

Thiên phú y học mạnh, còn có thiên phú thuật Âm Dương, đây là tiết tấu của Cao Nguyệt Nhi.

Đứa bé trai còn lại tên là Thôi Liên Vân, mười một tuổi, tên trước đó của Thôi Liên Vân là Thôi Thiết Trụ, nhưng Trì Dịch cảm thấy cái tên đó không phù hợp với cảnh tượng mây xanh trời cao nên đã đích thân làm chủ đổi tên cho cậu bé, gọi là Thôi Liên Vân. Thôi Liên Vân được sinh ra trong gia đình săn bắt ở dưới chân núi Liên Thanh, từ nhỏ đã thích đi theo cha múa thương, cũng có chút võ công bên người.

Cậu bé và Dĩnh Dung cũng gần như nhau, thiên phú thuật Âm Dương chả ra làm sao cả nhưng năng lực lĩnh ngộ võ công kiếm pháp lại cực kỳ tốt, với lại có thể là do trước đó đã trải qua chuyện không dám nhớ lại nên tính cách trầm tĩnh ít nói, mỗi ngày đều chỉ biết cố gắng học tập, xem ra còn cực đoan hơn cả Chu Thận, đều không sống chung được với những đứa trẻ khác, tuổi mới còn nhỏ mà cả người đã lộ ra một luồng khí tức lợi hại.

Sau khi Trì Dịch hỏi qua cậu bé mới biết cả nhà Thôi Liên Vân cũng là bị Thanh Phỉ sát hại mới trở thành cô nhi, không thể không nói Thanh Phỉ đúng là giết người không ít, sau đó Trì Dịch tìm hiểu hết tình hình của những đứa trẻ này một lần phát hiện hơn nửa số trẻ ở đây đều bị Thanh Phỉ hại.

Trì Dịch ở trong sơn cốc hơn nữa tháng, sau khi biết rõ về ký ức của hồn phách Cao Nguyệt thì rời khỏi sơn cốc, luôn ở trong núi cũng không tốt, hiện tại Âm Dương Cốc vẫn chưa xây xong, mỗi ngày đều nhìn thấy mấy tảng đá tấm bảng lộn xộn hắn cũng phiền muốn chết rồi. Nên hắn có suy nghĩ muốn xuống núi, sau khi nói với đám người làm việc ở trong cốc một tiếng, lại nhờ Hạ Nhạc Lam và Thôi Liên Vân bọn họ trông coi Âm Dương Cốc bản thân cố gắng học tập không được làm biếng, thì hắn yên tâm xuống núi dạo rồi.

Lúc Trì Dịch chỉ huy xây dựng Âm Dương Cốc là xây trận pháp ở bên ngoài cốc trước, chỗ rẽ ở phía trước sơn cốc được Trì Dịch trồng tám cây liễu tạo thành một mê trận cùng với những tảng đá xung quanh và sông ngòi hợp thành. Đây là trận pháp độc môn của Âm Dương gia, bây giờ chỉ có một mình Trì Dịch là biết được sự huyền bí bên trong nó, nếu như không có Trì Dịch dẫn dắt người bên trong sẽ không ra ngoài được. Người bên ngoài cũng đừng hòng vào trong, cho nên Trì Dịch rất yên tâm về đại bản doanh của mình.

Trì Dịch xuống núi vốn không trở về thôn trang mà đi đến trấn Vân Tú, đi dạo vài vòng ở trên phố trấn Vân Tú, mua chút đồ ăn lót dạ, sau đó muốn đến Túy Tiên Các xem một chút.

Hôm nay vừa hay là mùng một tháng mười một, mà ngày bán đấu giá Liệt Vân Thiêu náo nhiệt hằng tháng, lúc Trì Dịch đến cửa ra vào của Túy Tiên Các đã kín người, ồn ào náo nhiệt ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng bán đấu giá bên trong đại sảnh. Hắc bá đang chỉ trì hội bán đấu giá bên trong đại sảnh, Chu Thận và Dĩnh Dung ở bên cạnh lại vội vội vàng vàng giúp đỡ, Trì Dịch có chút khổ não sờ đầu mình, may mà chưa làm phiền bọn họ, hắn quay người đi vào bằng cửa sau.

Nhưng khi Trì Dịch vừa vào trong đã phát hiện chuyện có chút không đúng.

Khuôn mặt Trì Dịch trầm xuống kéo một tiểu nhị đi qua bên mình, cầm rượu bên trên chiếc khay hắn ta đang nâng ngửi kỹ một lượt. Lúc này hắn không thể so sánh được niềm vui bản thân đã dung hợp được hồn phách của Cao Nguyệt, Nguyệt Nhi đi theo Đoan Mộc Dung học tập y thuật nhiều năm, trong ký ức của muội ấy có nhận thức về y dược rất phong phú, mặc dù vì sự khác biệt của thế giới có một số dược vật không thể so sánh được, nhưng luôn thông suốt về dược lý.

Vừa nãy Trì Dịch đi vào từ cửa sau vừa hay đụng phải hắn ta đang nâng khay đầy ly rượu đi ra từ nhà bếp, bởi vì hội bán đấu giá Liệt Vân Thiêu cần tuyên truyền nên sau mỗi lần bán đấu giá đều khó tránh đưa cho mỗi khách nhân tham gia bán đấu giá một ly Liệt Vân Thiêu cho mọi người thưởng thức, bây giờ rõ ràng tiểu nhị này đang nâng Liệt Vân Thiêu đến phía trước.

Nhưng lúc Trì Dịch và hắn ta lướt qua vai nhau lại phát hiện mùi vị Liệt Vân Thiêu trên tay hắn ta có chút không đúng, Trì Dịch lập tức nâng cao cảnh giác, gọi tiểu nhị lại đưa rượu trong khay cho hắn xem. Tiểu nhị này rõ ràng cũng biết Trì Dịch, sau khi nghe thấy lời nói của Trì Dịch mặc dù có chút không hiểu nhưng hắn ta vẫn dừng bước chân, đặt khay rượu trước mặt Trì Dịch.

Trì Dịch ngửi không sai, Liệt Vân Thiêu trong mỗi một ly rượu ở trong khay đều đã bị hạ độc, với lại còn là loại độc mạnh, nếu như nâng lên trước cho người ta uống e là không đến nữa canh giờ, tất cả người phía trước đại sảnh đều sẽ chết!

Đây là ai hạ độc vậy! Đúng là kẻ điên! Trì Dịch lập tức đổ mồ hôi, sắc mặt thay đổi vô cùng khó coi: “Còn có bao nhiêu rượu như vậy! Trước đó các ngươi đã nâng lên rồi sao, có ai uống chưa?” Tiểu nhị bị sắc mặt khó coi của Trì Dịch dọa đến sợ, vội vàng mở miệng: “Bẩm thiếu gia, hết rồi. Hội bán đấu giá phía trước vẫn chưa kết thúc, tiểu nhân là đang muốn nâng qua đó để chuẩn bị.”

“Vậy thì tốt.” Trì Dịch thở phào nhẹ nhõm, kéo tiểu nhị quay lại: “Ngươi rót Liệt Vân Thiêu này ở đâu ra, dẫn ta đi xem xem.” Tiểu nhị thấy vậy cũng biết được phân nửa là rượu có vấn đề, sắc mặt hắn ta trắng bệch dẫn Trì Dịch đi vào nhà bếp, cầm Liệt Vân Thiêu đã rót ra đưa cho hắn xem, Trì Dịch mở Liệt Vân Thiêu ra, phát hiện quả nhiên bên trong Liệt Vân Thiêu này đã bị hạ độc: “Những cái khác đâu, lấy toàn bộ những thứ còn lại ra đây cho ta!”

“Vâng, thiếu gia.” Tiểu nhị lau mồ hôi lạnh đang chảy ra ở trên trán, toàn bộ từng vò từng vò Liệt Vân Thiêu đều được chuyển ra. Vì hội bán đấu giá Liệt Vân Thiêu mùng một hằng tháng. Lúc cuối tháng Trì Dịch sẽ lấy ra mười hai vò Liệt Vân Thiêu rơi trong hệ thống đưa cho Hắc bá, mười vò dùng để bán đấu giá, hai vò còn lại giữ lại để dự trữ, mà hiện tại Trì Dịch phát hiện có một nửa trong số mười hai vò Liệt Vân Thiêu đã bị hạ độc.

“Đây là do ai làm! Người phụ trách nhà bếp là ai! Liệt Vân Thiêu là do ai trông coi, chẳng phải ta đã nói Liệt Vân Thiêu rất quý giá nhất định phải trông coi cẩn thận sao?” Trì Dịch đứng thẳng người, cảm giác không thể giận hơn: “Ngươi đến phía trước gọi Hắc bá bọn họ qua đây!”

“Liệt Vân Thiêu luôn do Thẩm Sướng quản, hôm nay đã không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Sướng từ lúc bắt đầu bán đấu giá rồi, Hắc bá vẫn đang chủ trì bán đấu giá ở phía trước…” Mồ hôi lạnh trên trán tiểu nhị không ngừng tuôn ra, hắn ta không dám lau nữa, nhỏ giọng giải thích với Trì Dịch. “Bán đấu giá, trong Liệt Vân Thiêu đã bị hạ độc rồi còn bán đấu giá cái gì nữa! Bán cho ai uống, phái người đi tìm Thẩm Sướng, ngươi mau đi gọi Hắc bá qua đây cho ta!” Trì Dịch nói xong vỗ mạnh lên một vò Liệt Vân Thiêu bị hạ độc trước mặt rồi lạnh lùng nói.

“A, đây, là, tiểu nhân đi ngay đây.” Tiểu nhị bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng ra khỏi nhà bếp chạy đến đại sảnh.

Cơn giận trong lòng Trì Dịch không cách nào nguôi lại được, việc làm ăn của Túy Tiên Các càng ngày càng tốt, người nhìn chằm rất nhiều nhưng hắn lại không biết, nhưng không nghĩ đến lại có người dùng thủ đoạn hạ độc tàn nhẫn này hại hắn. Nếu như không phải hôm nay hắn đến kịp thời thì những ly Liệt Vân Thiêu bị hạ độc mạnh này bị người ta uống được, thì không chỉ Túy Tiên Các bị hủy mà Trì Dịch bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan.  

Huống hồ những người có thể đến mua đấu giá Liệt Vân Thiêu đều là quyền quý gần đây, nếu như những người đó đều bị độc chết ở Túy Tiên Các, vậy hậu quả…

Thủ đoạn này đúng là điên cuồng! Trì Dịch cắn răng suy nghĩ, cho dù là ai hạ độc thì Trì Dịch hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn ta!

Tiểu nhị vội vàng chạy vào đại sảnh, không màng đến ánh mắt nghi hoặc của những người xung quanh, nắm lấy tay áo của Hắc bá xông đến bên tai ông nói vài câu, Hắc bá nghe thấy lời của tiểu nhị, ban đầu có chút khiếp sợ, sau đó sắc mặt thay đổi, nói xin lỗi với quan khách bên dưới, sau khi bảo Dĩnh Dung và Chu Thận giúp đỡ tiếp đón vài phút thì vội vàng đi đến nhà bếp với tiểu nhị.

“Thiếu gia, lão nô làm việc không chu đáo suýt nữa xảy ra chuyện lớn, xin thiếu gia trách tội.” Vừa vào cửa Hắc bá đã thỉnh tội với Trì Dịch, suốt dọc đường đã bảo tiểu nhị kể lại chi tiết tình hình cho Hắc bá hiểu rõ, mặc dù tiểu nhị biết không nhiều nhưng cũng đủ khiến Hắc bá hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, sau khi biết rõ Hắc bá lập tức khiếp sợ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sau đó cảm thấy rất áy náy. Ông ấy được Trì Dịch tin tưởng giao quản lý Túy Tiên Các, kết quả lại xảy ra sai sót lớn như vậy mà không hề hay biết, may mà thiếu gia mới xuống núi vô tình phát hiện được, nếu không thật không dám tưởng tượng đến hậu quả.

“Hiện tại đừng nói những lời này, Thẩm Sướng đâu, tìm thấy chưa?” Trì Dịch xua tay chặn lại lời nói muốn thỉnh tội của Hắc bá rồi hỏi.

“Vẫn chưa, tiểu nhân bảo người đi tìm rồi, đều nói là chưa tìm thấy.” Tiểu nhị nói nhỏ nhẹ.

Trì Dịch chau mày nhìn Hắc bá: “Hội bán đấu giá phía trước vẫn chưa kết thúc, ông đừng ở đây quá lâu, bảo Dĩnh Dung qua đây dẫn ta đi kiểm tra tất cả rượu thức ăn trong các một lượt, để ta xem xem có nơi nào bị động tay động chân đến hay không. Bây giờ ngừng đưa tất cả rượu thức ăn lên trước đi. Ngoài ra sáu vò Liệt Vân Thiêu này không độc ông đích thân mang nó lên trước đi, chút nữa ta sẽ đưa thêm mấy vò qua đó cho ông, ứng phó cho qua lần bán đấu giá này rồi hẵng nói, nhất định phải trông coi cho kỹ đừng để xảy ra vấn đề.”

“Vâng, lão nô hiểu rồi.” Hắc bá khom người nghe rất tỉ mỉ.

“Tiếp tục đi tìm Thẩm Sướng, ngoài ra lúc nãy ta có xem qua loại độc này rồi, có lẽ là bỏ vào cách đây không lâu. Trước đó đã có ai từng đến nhà bếp đều tìm đến đây cho ta.” Trì Dịch tiếp tục dặn dò.

“Vâng.” Hắc bá đáp rồi vội vàng ra ngoài sắp xếp, không bao lâu Dĩnh Dung qua đó, đều lấy rượu thức ăn phía trước cho Trì Dịch kiểm tra rồi lại kiểm tra khắp cả nhà bếp với hắn một lượt, sau khi kiểm tra không có vấn đề mới dám đưa lên phía trước.

Nhưng sau khi toàn bộ đã được kiểm tra Trì Dịch phát hiện chỉ có sáu vò rượu bị hạ độc. Khoảng thời gian bắt đầu bán đấu giá người ra vào nhà bếp cũng đã tìm đến đây, chỉ có Thẩm Sướng là không thấy tung tích.

“Có người nhìn thấy hắn ta ra ngoài không?” Trì Dịch hỏi người trước mặt, tất cả bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau sau đó lắc đầu.

“Tiếp tục đi tìm…”

Trì Dịch vẫn chưa nói xong đã nghe tiếng bước chân của Dĩnh Dung chạy vào: “Thiếu gia! Tìm thấy Thẩm Sướng rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.