Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 22: Giết lên núi Liên Thanh (trung)




Hiện ra trước mặt Trì Dịch là một sơn cốc đầy hoa tươi.

Các hoa nhỏ trong sơn cốc đều mọc trên bãi cỏ màu xanh lục đậm, còn có một dòng sông nhỏ tinh khiết chảy qua bụi hoa, nước sông gợn sóng nhè nhẹ, tầng tầng bọt nước dưới ánh nắng chiếu rọi trở nên tỏa sáng lấp lánh.

“Thật xinh đẹp! Thiếu gia nhìn xem, hiện tại là mùa đông, sao nơi này còn có nhiều hoa cỏ như vậy?” Dĩnh Dung cuối người sờ lên cánh hoa dại nhỏ, vui đến nỗi hai mắt híp lại.

Đúng vậy, tuy rằng khí hậu trấn Vân Tú hợp lòng người, nhưng bốn mùa cũng không rõ ràng, hiện tại đã bắt đầu mùa đông nhưng hoàn toàn không cảm thấy rét lạnh, mà dọc theo con đường đi tới, thì hoa cỏ trong sơn cốc đã khô héo đi, trên nhánh cây đã trụi lủi hết một mảnh, vậy tại sao nơi này vẫn có một vùng sơn cốc nở đầy hoa chứ?

“Ta cũng không rõ lắm, nhưng nơi này ấm áp hơn nhiều so với những nơi khác.” Trì Dịch cũng không rõ là vì sao, nhưng điều đó cũng không làm giảm sự yêu thích của hắn đối với nơi này.

Vị trí nơi này kín đáo, nếu không phải phó thủ lĩnh kia miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, thì cho dù biết có chỗ như thế này cũng không thể tìm được. Hơn nữa hiện tại nhìn nơi này đẹp như vậy, quay đầu đánh giá bốn phía, trong lòng Trì Dịch bỗng nhiên có một suy nghĩ.

Chờ sau khi tiêu diệt xong sơn tặc, bọn họ đến nơi này ở thì thế nào?

Ha ha, càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay.

Trì Dịch tạm thời buông mấy vấn đề này, tiếp tục đi vào trong sơn cốc, vòng qua sườn núi nhỏ qua tới sau núi là chỗ sơn tặc ở.

Sơn trại quả nhiên là sơn trại, Trì Dịch đi đến gần đó nhìn kỹ, thì thấy có bảy, tám căn nhà gỗ xếp hàng. Trước phòng ở có rất nhiều đồ vật linh tinh, thoáng nhìn còn có thể thấy có người đàn ông quần áo xộc xệch đi ra đi vào, thỉnh thoảng có vài tiếng hô quát cười đùa truyền ra ngoài.

Mà bên ngoài phòng được dựng một tấm ván gỗ làm hàng rào, hẳn là cho rằng sẽ không ai tìm tới nơi này, vì thế hàng rào đều dựng rất thấp, lỏng lẻo đứng ở trên mặt đất, thoạt nhìn chỉ là dùng để ngăn trở dã thú, hoàn toàn không có ý phòng bị người.

Trì Dịch dạo quanh sơn trại một vòng, phát hiện không có ai canh gác bên ngoài hết.

“Thật đúng là tự tin.” Nhìn sơn trại trước mắt không hề phù hợp với cảnh núi tươi đẹp này, khiến Trì Dịch có chút không nỡ nhìn thẳng mà dời mắt: “Thật sự là phá hoại phong cảnh.”

Nghe được Trì Dịch cảm thán, Hắc bá, Dĩnh Dung và Chu Thận đồng loạt tán đồng gật đầu, đều là dáng vẻ tràn đầy đồng cảm. Một sơn cốc thanh tú thế này mà để cho sơn tặc ở, thật sự là phá hoại phong cảnh.

Trì Dịch càng nhìn sơn trại này càng không vừa mắt, không muốn nhiều lời, hắn vẫy tay về hướng bọn họ: “Xuất phát! Hắc bá ở bên cạnh tiếp ứng, chú ý đừng để người chạy ra ngoài, A Thận và Dĩnh Dung theo sát ta, chúng ta cùng nhau vọt vào.”

“Đã biết, thiếu gia.” Ba người đồng loạt đáp ứng, Trì Dịch trực tiếp mang theo bọn họ đi qua, một chưởng đập nát cửa gỗ trước mặt, cửa gỗ phát ra một tiếng giòn vang, nứt thành vài miếng ngã trên mặt đất, âm thanh tấm ván gỗ vỡ vụn ngã xuống đất rất vang, nhưng trong trại lại hoàn toàn không có người ra nhìn xem động tĩnh.

Thật sự không có chút cảnh giác.

“Thật là không biết nên nói bọn họ là cái gì mới được.” Trì Dịch cạn lời lắc đầu, chạy bộ đi vào, tùy ý chọn một phòng cạnh cửa, nghe tiếng cười ầm ĩ bên trong, lấy ra tiêu ngọc nắm trên tay, sau đó một chân đá văng cửa phòng.

“Người nào?!” Lúc này, người trong sơn trại mới có phản ứng.

Hành động lần này quả nhiên rất thuận lợi, thậm chí Hắc bá không cần ra tay chiến đấu cũng đã kết thúc.

Những sơn tặc kia cùng lắm chỉ là người thường biết chút võ công thôi, có rất nhiều người cầm cuốc cầm gậy chạy ra ngoài, chỉ có một vị thủ lĩnh là coi được.

Trì Dịch để Dĩnh Dung và Chu Thận đi giải quyết đám người kia, còn hắn cản lại vị thủ lĩnh đang chạy, cũng không nhiều lời lập tức đánh lên. Công pháp vị thủ lĩnh dùng mang tính chất cương mãnh, thoạt nhìn vô cùng uy mãnh, nhưng Trì Dịch luyện Âm Dương gia mang tính chất nhanh nhẹn, phong thái tao nhã, vừa lúc khắc chế được võ công của vị thủ lĩnh, thậm chí còn dễ đối phó hơn so với Nhị đương gia một ít. Chờ đến khi Trì Dịch giải quyết xong thủ lĩnh, hắn lập tức chạy qua phía hai người Dĩnh Dung. Tuy rằng các sơn tặc khác đều có võ công thấp, nhưng hai người kia chưa từng trải qua thực chiến, cho nên Trf Dịch có chút lo lắng.

Nhưng khi Trì Dịch chạy tới, lại phát hiện hai người đã tiến vào trạng thái, đánh đến sảng khoái vui vẻ, hoàn toàn không nhìn ra có gì không thích ứng, Trì Dịch không khỏi có chút kinh ngạc.

Ngày thường Chu Thận trầm mặc ít lời, hiện tại ra tay lại là chuẩn xác tàn nhẫn, mà Dĩnh Dung lúc ban đầu trắng bệch khuôn mặt nhỏ, giống như có chút sợ hãi, nhưng khi ở bên cạnh nhìn Chu Thận động thủ qua một lúc sau, cũng tự phát gia nhập vào.

Nên nói năng lực thích ứng của bọn họ rất cao sao?

Trì Dịch nhìn Chu Thận một phát chưởng bay đối phương rồi chạy tới trước mặt mình, và Dĩnh Dung đi theo ở bên cạnh, thường thường cầm kiếm đâm một nhát. Có đôi khi một chưởng của Chu Thận không chết, thì Dĩnh Dung đâm một nhát, hung ác nghiêm túc nhìn đến nỗi Trì Dịch cảm thấy có chút đau răng. Nhìn xem hai người này, nghĩ lại chính mình lần đầu tiên tiến vào trò chơi run cầm cập, trong lòng Trì Dịch đột nhiên có chút hổ thẹn.

Ngay cả một cô gái yếu mềm còn hung hãn hơn hắn phải làm sao bây giờ?

Nhưng là cẩn thận ngẫm lại cũng không kỳ quái, rốt cuộc Trì Dịch là từ thời đại hòa bình xuyên qua đây, lúc nhỏ đánh nhau đều bị mắng, mà Dĩnh Dung và Chu Thận tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là từ nhỏ đã sinh hoạt trong thế giới võ hiệp, mấy chuyện lung tung rối loạn giết người phóng hỏa quá nhiều, tuy rằng Dĩnh Dung và Chu Thận chưa gặp qua, nhưng từ nhỏ nghe được cũng không ít, tuy rằng lúc chân chính động thủ cũng sẽ sợ hãi, nhưng tâm lý thích ứng cũng mạnh hơn Trì Dịch rất nhiều.

Nhìn bọn họ biểu hiện như vậy, dần dần Trì Dịch cũng an tâm rồi, đi theo bọn họ giết người, dù sao theo theo như lời của phó thủ lĩnh, trong sơn trại này không có người nào sạch sẽ, khi nhìn thấy người thì giết cũng không sợ giết nhầm người vô tội.

Sơn tặc chí có số lượng hơn một trăm người, sức chiến đấu cũng không nhiều lắm, sau khi Trì Dịch giết chết thủ lĩnh, phần lớn sơn tặc đã lập tức giải tán, trốn đông trốn tây.

Có chút sơn tặc hung hãn lại muốn báo thù cho thủ lĩnh, nhưng sau khi thấy bọn họ giết chết mấy người  giống như chém dưa xắt rau, thì cũng run sợ trong lòng, ném vũ khí trên mặt đất, rồi xoay người chạy ra ngoài.

Trì Dịch thấy thế hô một tiếng: "Chặn bọn họ lại, không cho người nào thoát ra ngoài!” Chu Thận và Dĩnh Dung trả lời một tiếng, sau đó một chưởng chưởng bay mấy người sơn tặc định trốn ra ngoài, rồi xoay người căn đường, còn Hắc bá đã chặn cửa từ trước, kiếm thiết trong tay ra khỏi vỏ nhìn chằm chằm bọn hắn. Mấy sơn tặc đang muốn trốn đi thấy thế, trong nháy mắt chân đã mềm, quỳ trên mặt đất bái lạy, kéo quần áo Dĩnh Dung nước mắt nước mũi tùm lum xin tha.

Không thể không nói, bọn họ chọn đúng người rồi, vài người con gái làm nũng Dĩnh Dung hình như nói chuyện dễ nghe nhất.

Mà cô nương như Dĩnh Dung cũng thật sự luống cuống tay chân: "Này... Thật là, các ngươi đừng kéo ta!” Nàng kéo ra góc áo bị người ta nắm, lui ra phía sau vài bước, lại có chút do dự nhìn mấy người quỳ rạp trên mặt đất khóc nước mắt nước mũi chảy ra tùm lum, lại quay đầu nhìn xem Trì Dịch, biểu cảm hình như có chút mềm lòng.

“Dĩnh Dung, ngẫm lại mấy năm nay sơn tặc làm hại tứ phương, hại chết bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình bởi vì bọn họ nhà tan cửa nát, hiện tại chúng ta chỉ là báo thù cho bọn họ mà thôi, những người gây tai họa đó không đáng có được sự đồng tình!” Trì Dịch nói với Dĩnh Dung, tiến lên không màng sơn tặc xin tha, một chưởng chưởng chết một người.

“Thiếu gia làm rất đúng.” Hắc bá nhìn hành vi của Trì Dịch, vui mừng gật đầu.

Chu Thận thấy thế, cũng tiến lên động thủ, Dĩnh Dung nhìn hai người, cắn môi dưới, rốt cuộc cũng chậm rãi rút ra trường kiếm trong tay.

Bốn người quét sạch sơn trại một lần, lục soát ra không ít vàng bạc tài bảo, đối số tiền kia, Trì Dịch cũng không khách khí, trực tiếp đóng gói toàn bộ mang đi, sau khi xác nhận không có cá lọt lưới nữa, mấy người cắt lấy đầu của thủ lĩnh, xuống núi về nhà.

Ngày hôm sau, đầu của thủ lĩnh và phó thủ lĩnh sơn tặc đều bị treo trước cửa quan phủ, còn có một phong thơ, nói cho quan phủ tất cả sơn tặc đã bị tiêu diệt hết.

Trong nháy mắt toàn bộ trấn Vân Tú đều bị oanh động, tin tức này còn oanh động hơn so với Túy Tiên Các khai trương rất nhiều.

Cho dù Túy Tiên Các Liệt Vân Thiêu có thần kỳ hơn nữa, thì cũng chỉ là rượu thôi, hơn nữa giá cả sang quý số lượng thưa thớt, bá tánh tầm thường cũng coi như xem náo nhiệt có thêm kiến thức, nhưng sơn tặc thì khác, sơn tặc đã chiếm cứ Thanh Sơn nhiều năm, chặn đường cướp bóc, bắt cóc làm tiền, khách khứa thương gia ở thành trấn gần đây qua lại cũng gặp tai nạn, đối với người trong giang hồ mà nói, sơn tặc chỉ là con kiến bé nhỏ, nhưng là đối với bá tánh bình thường, sơn tặc đủ để hủy diệt sinh mệnh một nhà bọn họ.

Nhìn bá tánh trên đường đều mừng rỡ như điên, giống như ăn tết chúc mừng rầm rộ, trong lòng Trì Dịch đột nhiên có chút cảm khái, càng cảm thấy trong lòng chính mình nhiều một phần trách nhiệm.

Trong tiểu thuyết võ hiệp miêu tả phần lớn đều là cao thủ võ lâm đi tới đi lui, người trong giang hồ võ công cao cường tất nhiên sống trong thế giới này rất thoải mái, nhưng là đối với bá tánh bình thường không biết võ công mà nói, sinh hoạt ở thế giới võ hiệp chỉ sợ là một ác mộng.

Mạng sống của bọn họ thật sự quá mức yếu ớt, lại quá mức bé nhỏ không đáng kể, hào hiệp giang hồ vết đao liếm huyết cũng không có vài người quan tâm đến mạng sống của bọn họ. Danh môn chính phái những gọi là hành hiệp trượng nghĩa cũng là vì thanh danh thôi, có ai sẽ chân chính coi trọng con kiến trong mắt bọn họ chứ?

Nhưng là Trì Dịch không làm như vậy được, ít nhất hiện tại Trì Dịch còn giữ lại tam quan kiếp trước không làm như vậy được, hắn nhìn bá tánh bên người cao hứng phấn chấn, mỗi một sinh mệnh của bọn họ đều tươi sống lại độc đáo, sao có thể coi như con kiến chứ?

“Trừng ác dương thiện, hành hiệp trượng nghĩa.” Trì Dịch thấp giọng nói một câu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, hắn đột nhiên có loại cảm giác siêu anh hùng của kiếp trước, bảo hộ nhỏ yếu gì đó, đây là trách nhiệm của kẻ mạnh đi? Tập võ, vốn là không phải dùng để khi dễ nhỏ yếu, mà người tự giữ vũ lực coi thường sinh mệnh, từ lúc bắt đầu đã là sai.

Trong lòng Trì Dịch thầm nghĩ, đặt ra mục tiêu và giới hạn cho riêng mình. Sự kiện sơn tặc này cũng khiến hắn gia tăng cảnh giác, cứ việc chính hắn còn cảm thấy võ công của mình thấp kém, nhưng là so sánh với người thường mà nói, hắn đã có cũng đủ lực phá hoại và năng lực thực hiện hành vi, hành động của hắn đã có thể mang đến ảnh hưởng rất lớn cho bọn họ.

Khi hắn làm việc phải cẩn thận hơn mới được, phải luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo, tùy hứng làm bậy chỉ là đánh mất bản thân, dù sao hắn cũng có được hệ thống trò chơi Tần Thời Minh Nguyệt, chỉ cần hắn cẩn thận, thì con đường phía trước nhất định sẽ rất thoải mái. Nếu là tùy hứng làm bậy, dần dần bị lạc mất bản tính, nói không chừng một ngày nào đó hắn cũng sẽ giống như sơn tặc, làm ra chuyện trời giận người oán.

Cho nên hắn nhất định phải đặt ra giới hạn của bản thân, ngăn cản chính mình.

Trì Dịch nghĩ như vậy, xoay người trở về thôn trang, hắn còn phải thương lượng với mấy người Hắc bá, ở nơi sơn tặc trú ngụ, xây dựng căn cứ thế lực của hắn. Một nơi kín đáo lại đẹp đẽ như vậy mà bỏ qua thì quá đáng tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.