Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 18: Chu Thận bị bắt




Nhưng khi Trì Dịch và Hắc bá tìm thấy nơi mà Lý Đại Tráng đề cập, thì nơi đó đã không có một bóng người.

Nhìn căn phòng trống trải trước mặt, hỏi chủ quán rượu rằng họ đã đến chưa, chỉ là sau khi trước đó không lâu đã vội vàng rời đi, hai người đều có vẻ hơi thất vọng.

“Khá thông minh, chạy cũng nhanh thật.” Trì Dịch rời khỏi quán rượu, nhìn đường phố đông đúc cười lạnh một tiếng.

“Thiếu gia không cần lo lắng, bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ, chúng ta cứ việc chờ bọn họ giao tới cửa.” Hắc bá thấy vậy, sợ Trì Dịch cảm thấy thất vọng, nhanh chóng lên tiếng an ủi hắn.

Trì Dịch nghe vậy gật đầu, cũng không nhiều lời xoay người trở về.

“Thiếu gia, Lý Đại Tráng kia thì sao?” Hắc bá theo Trì Dịch trở về thôn, vừa bước vào cửa liền nhớ tới còn có một con tép riu còn chưa xử lý.

“Thả đi, dù sao hắn cũng chỉ là một viên bia đỡ đạn mà thôi, thả cũng không có vấn đề gì.” Trì Dịch cũng không để ý.

Hắc bá nghe vậy cũng không có nhiều lời, quả thực đúng như lời Trì Dịch nói, hắn chỉ là một tên, côn đồ mà thôi, hắc bá cũng không để vào mắt.

Nghe thấy Trì Dịch yêu cầu hắn thả người, Hắc bá xách Lý Đại Tráng, trực tiếp ném ra khỏi cửa.

Lý Đại Tráng bị ném ra ngoài lăn một vòng trên mặt đất, sau khi nằm trên mặt đất cũng không quan tâm đến đau đớn trên người, bò dậy bỏ chạy.

Trong ánh mắt hắn tràn đầy sợ hãi, cũng không quay đầu lại mà chỉ lo nhìn phía trước chạy như điên, trong lòng chỉ có một ý niệm, rời khỏi chỗ này!

Nhất định phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, người ở đây đều là yêu thuật!

Yêu quái, mọi người trong gia đình này đều là yêu quái!

Lý Đại Tráng chạy vội, chạy thật xa khỏi thôn trang, nỗi sợ hãi trong lòng hắn mới dần dần giảm bớt, trở nên bình tĩnh. Chờ đến khi thần trí của hắn khôi phục, sau khi bình tĩnh trở lại, hắn đột nhiên dừng lại, có chút nghi hoặc gãi đầu: "Bọn họ làm sao vậy? Tại sao ta phải chạy chứ? Hừ, tại sao lại không nhớ ra chứ?"

Trì Dịch trực tiếp để chuyện của Lý Đại Tráng ném ra sau đầu, thôi miên là thứ mà mọi người ngày nay rất dễ liên quan đến chuyện thần thần quỷ quỷ, vì vậy vẫn tương đối cấm kỵ.

Nếu hắn làm ra loại chuyện này có thể khiến người khác không phát hiện được, vẫn là nên cố gắng không để lộ ra ngoài, nhưng nếu muốn hắn diệt khẩu Lý Đại Tráng, Trì Dịch cảm thấy mình không làm được.

Lý Đại Tráng chỉ là thu tiền của những người đó để giúp theo dõi hắn mà thôi, bản thân hắn cũng chỉ là một tên lưu manh nhát gan sợ phiền phức, không sai.

Muốn trừng phạt hắn chỉ cần một hình phạt nhỏ là đủ, giết người thì quá đáng quá, cho nên Trì Dịch đã dùng thuật thôi miên thôi miên hắn quên hết chuyện của mình.

Trì Dịch ở bên này đã trở về nghỉ ngơi, nhưng Nhị đương gia lại ảo não không thôi.

Bọn họ tìm được một quán trọ để ở tạm, Nhị đương gia bắt đầu chửi bới một trận té tát lão Ngô trước mặt rằng: "Ngươi là đồ ngốc sao! Đều đã nói đứa nhỏ này võ công cao cường, ngươi lại phái mấy tên lưu manh không biết võ công đi theo sao? Không bị phát hiện ta theo họ ngươi!”

Lão Ngô cúi đầu không nói gì, mặc cho hắn mắng.

"Có phải việc ngươi mổ cừu béo làm thuận tay rồi phải không, còn tưởng rằng đây là con tin ngồi không mà hưởng tùy ngươi đùa nghịch à, óc heo!" Nhị đương gia ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn lão Ngô một cái, lòng đầy khó chịu: "Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ nhất định có cảnh giác, e rằng muốn bí mật xuống tay cũng khó làm được. "

Nhị đương gia bực mình lưu chuyển vài vòng trong phòng, cầm cái chén trên bàn rót nước uống, lại nhịn không được tức giận đập cái chén xuống đất.

Lão Ngô nghe thấy tiếng cốc vỡ co rụt đầu lại, lén lút liếc nhìn Nhị đương gia, cẩn thận làm ra một chủ ý: "Nếu không, chúng ta trực tiếp xuống tay..."

“Ngu xuẩn! Có thể trực tiếp xuống tay sao, ta còn tốn công sức này để ngươi tìm hiểu làm gì!" Nhị đương gia thô bại mà ngắt lời hắn.

“Không không không, ý tiểu nhân là, người lớn tuổi có cảnh giác khó đối phó, đứa nhỏ dù cảnh giác cỡ nào cũng chỉ là một đứa nhóc.” Lão Ngô trộm trợn mắt, tràn đầy xảo trá.

Nhị đương gia nghe vậy dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lại dần dần sáng lên.

“Không sai, còn có tiểu hài tử.”

Chiều ngày hôm sau, Trì Dịch lại đến Túy Tiên Các, mới vào cửa, đã nghe thấy Thẩm Sướng nói rằng Chu Thận không thấy đâu nữa.

Trì Dịch tức khắc sửng sốt: " Không thấy? Chuyện xảy ra khi nào?"

“Vừa rồi có người tới cửa nói tìm hắn, trong nháy mắt người đã không thấy tăm hơi.” Thẩm Sướng sắc mặt tái nhợt: "Tất cả đều là lỗi của ta, nếu như ta đi cùng với A Thận thì tốt rồi."

Xuống tay thật nhanh. 

Trì Dịch đương nhiên hiểu rằng chính những người đó đã động thủ, sau khi an ủi Thần Sướng vài câu, Trì Dịch vội vã bước đến cửa tửu lầu, mặc kệ ánh mắt kì lạ của những người xung quanh, nhắm mắt lại bắt đầu cảm nhận vị trí của Chu Thận.

Lúc này Trì Dịch có chút cảm kích bản thân vì mấy ngày nay đã cho bọn họ uống đan dược, hiện tại trong vòng mấy trăm dặm có thể cảm nhận được vị trí của Chu Thận.

Hy vọng bọn họ không chạy quá nhanh, Trì Dịch thầm nghĩ, bắt đầu toàn lực triển khai cảm ứng.

Cũng may, không bao lâu đã phát hiện vị trí của Chu Thận, cách đó không xa có thể đang nhanh chóng rời khỏi về phía ngoài thành. Nhìn dáng vẻ có lẽ mục tiêu là núi Liên Thanh, Trì Dịch cảm nhận một lúc thì phát hiện nội lực trong cơ thể của Chu Thận vẫn hoạt động bình thường cũng không bị tổn hại gì, hắn thả lỏng người mở mắt đem tin tức này xuống lầu nói với Hắc bá: "Ông ở lại đây, ta đi tìm A Thận." 

“Không được, quá nguy hiểm, vẫn là để lão nô đi cùng.” Hắc bá nôn nóng muốn ngăn hắn lại: "Ta biết A Thận ở nơi nào, yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì. Nếu có nguy hiểm, ta tự nhiên sẽ trở về tìm ông, hiện tại còn không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào, vạn nhất nếu là kế điệu hổ ly sơn, Hắc bá, tốt hơn là ông nên ở lại đây.”

Xem ra cũng có lý, Hắc bá do dự một hồi, cũng thường xuyên cùng Trì Dịch bàn bạc, biết võ công của Trì Dịch ở đây vẫn rất tốt, để ý xíu sẽ không có nguy hiểm gì nên hắn đành miễn cưỡng gật đầu. 

“Thiếu gia nhất định phải cẩn thận.” Hắc bá không yên tâm dặn dò.

Trì Dịch đáp ứng rồi một tiếng rồi đuổi theo vị trí của Chu Thận, thật ra hắn không ngại nguy hiểm mai phục, dù thật sự xảy ra chuyện gì thì trong tay vẫn có Hồi Xuân Phù, chỉ cần còn hơi thở thì dùng hai huyết phù là máu sẽ tràn đầy trở lại. Hắn sợ cái gì chứ?

Trì Dịch đuổi theo đến tận chân núi núi Liên Thanh cuối cùng mới ngăn được họ.

Nhị đương gia chỉ nghe bên tai tiếng gió vừa động, một bóng trắng từ bên người lướt qua. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy một bạch y thiếu niên nhẹ nhàng dừng ở trước mặt bọn họ, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng, trên khuôn mặt trắng trẻo có chút mập mạp, thiếu niên lộ ta một gương mặt tươi cười, thoạt nhìn trong hết sức dễ thương đáng yêu, nhưng Nhị đương gia hiện tại hoàn toàn không muốn nhìn thấy hắn.

“U, lại gặp lại thư sinh rồi, thương thế của ngươi tốt không?” Trì Dịch cười hì hì chào hỏi với Nhị đương gia.

“Ngươi, ngươi đuổi theo như thế nào.” Nhị đương gia nhìn đứa nhỏ trước mặt có chút khiếp sợ.

“Ngươi đoán xem?” Trì Dịch nhìn thiếu niên hôn mê không tỉnh bị lão Ngô ôm vào trong ngực, hơi yên lòng, tiếp tục cười hì hì nói. 

“Hừ, ta mặc kệ ngươi đuổi theo như thế nào, nếu tới, thì lưu lại nơi này đi.” Nhị đương gia nhìn gương mặt tươi cười của Trì Dịch có chút tức giận, ra hiệu cho lão Ngô tránh ra một chút, hắn cười lạnh rút quạt xếp của mình ra.

“Ha, hóa ra những lời nói vết sẹo tốt quên đau là thật nha, đại thúc, thúc còn nhớ người chạy băng qua núi lần trước bị ta đuổi là ai không?"

“Câm miệng!” Nhị đương gia bị Trì Dịch trước mặt thủ hạ nói lời gièm pha, thẹn quá hóa giận, cũng không rảnh lo quản lão Ngô bên cạnh, cây quạt trong tay mở ra chiếu trên đầu Trì Dịch gọt bỏ.  

Tới rồi.

Trì Dịch lùi về phía sau, tránh khỏi chiêu này của Nhị đương gia, quay người khua tay cũng tấn công hắn, lão Ngô thấy hai người đánh nhau, hắn chỉ biết hai tay công phu thô thiển, tuổi lớn chân cẳng cũng không tốt, cũng không muốn tại thời điểm này làm vướng chân vướng tay, lặng lẽ tránh ra một bên nhìn hai người đánh nhau.

Trì Dịch một bên cùng Nhị đương gia so chiêu, một bên lại bất động thanh sắc chú ý hành động của lão Ngô, thấy hắn thối lui sang một bên, rút ra một chưởng trên không bức lui Nhị đương gia, Nhị đương gia theo bản năng lui sang một bên, Trì Dịch nhân cơ hội này nhảy vọt lên, xông tới giả bộ không tồn tại đến bên cạnh lão Ngô, thân pháp của Âm Dương gia hết sức uyển chuyển nhẹ nhàng mau lẹ, Nhị đương gia nhìn thấy Trì Dịch trách ra thì biết không ổn, cơ hội đầu tiên đã bị mất, trong lúc nhất thời hắn không thể ngăn chặn được.

Lão Ngô còn chưa kịp phản ứng đã bị một chưởng của Trì Dịch đánh vào trước ngực, hắn phun ra một ngụm máu sau đó thân thể bị bắn bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không biết sống chết.

“Lão Ngô!”

Sau khi Trì Dịch đánh một chưởng về phía lão Ngô, không xem thêm, thay vào đó túm lấy Chu Thận đang hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.