Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 16: Chuyện lớn




Trong trang viên, trên sàn tập võ. 

“Thiếu gia, chiêu này nô tỳ luyện thế nào?” Dĩnh Dung dùng bảo kiếm mà mình yêu thích tung ra mấy chiêu soàn soạt liên tiếp, quay đầu vui vẻ đón tiếp Trì Dịch. Nàng mặc y phục luyện võ, thân hình cao ngất cực kì xinh đẹp, cực kì nhanh nhẹn, đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hết sức đáng yêu. 

“Tốt lắm, Dĩnh Dung giỏi nhất.” Trì Dịch buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, dùng khuôn mặt tươi cười để khen ngợi nàng. 

Dĩnh Dung nghe thấy thì lập tức trở nên vui vẻ, tràn trề hăng hái mà cầm lấy kiếm tiếp tục luyện. Trì Dịch mỉm cười nhìn nàng, Chu Thận đứng bên cạnh cũng thường xuyên quay đầu nhìn. 

So với Dĩnh Dung càng ngày càng hoạt bát, thì Chu Thận vẫn không nói câu nào chuyên tâm khoa tay múa chân luyện chưởng pháp. Vì có Luyện Khí Đan trợ giúp, Chu Thận tuy rằng tập võ trễ, nhưng hiện tại cảm thấy hơi thở và võ nghệ đã tiến bộ rất nhiều. 

Hắc bá thì khỏi phải nói, từ nhỏ Hắc bá theo chủ Diệp gia tập võ, tuy rằng tư chất không tốt lắm. Nhưng một tay kiếm thuật cũng có chút cao minh, Trì Dịch cũng sẽ không can thiệp vào võ công của Hắc bá nhiều, sau khi truyền thụ công pháp khinh công xong thì dạy cho Hắc bá luyện nội lực, rồi để Hắc bá tự mình luyện tập. 

Hiện tại võ công của Hắc bá cũng đã vượt xa lúc mới đến, theo như lời ông nói thì hiện tại võ công của ông ở trên giang hồ cũng được coi là cao thủ hạng ba. 

Giờ đây Chu Thận có nhiều thời gian đều đến Túy Tiên Các để giúp đỡ, thời gian ở thôn trang cũng không nhiều lắm, nên mỗi lần trở về đều khẩn trương luyện võ, thoạt nhìn vô cùng liều mạng. 

Chu Thận cũng biết bản thân bắt đầu tập võ khi tuổi đã khá lớn, mà một chút nền tảng cũng không có. Đọc sách, viết chữ các thứ cũng phải bắt đầu học, cho đến Chu Thận đối diện với Dĩnh Dung cũng còn chút tự ti. Chẳng qua Trì Dịch cảm thấy thiên phú của Chu Thận rất tốt, lại rất chịu khó, nên so với Dĩnh Dung muội trước kia đã biết chút võ công, đọc sách viết chữ đều có nền tảng thì Trì Dịch càng xem trọng Chu Thận hơn một chút. 

“Thiếu gia!” Trì Dịch đang nhàn nhã xem bọn họ luyện võ, đột nhiên Hắc bá từ cửa xông tới, quay về phía sàn tập võ gọi Trì Dịch một tiếng. Trì Dịch quay đầu lại nhìn ông, vừa thấy sắc mặt Hắc bá rất khó coi, trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ, biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn, nói với hai người bọn họ để bọn họ tự luyện công xong thì vội vàng đứng dậy theo Hắc bá tiến vào thư phòng. 

Hai người thấy thế cũng ngừng động tác, liếc mắt nhìn nhau, trong nét mặt đều lộ ra một chút lo lắng, nhưng nhìn thấy Trì Dịch vội vàng rời đi, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn không dám nhiều lời. 

Vào phòng, Trì Dịch đóng cửa phòng rồi ngồi xuống ghế, chợt nghe Hắc bá vẻ mặt chăm chú nói: “Lão nô vừa có được tin tức, Nhị thiếu gia bị người của Trùng Minh Giáo bắt đi rồi.”

Trùng Minh Giáo!

Trì Dịch có chút kinh ngạc, trong nguyên văn tiểu thuyết thì Trùng Minh Giáo là Ma giáo, nguyên văn có viết Diệp Trạch nhà tan cửa nát, mà đệ đệ duy nhất cũng có kết cục là chết thảm, mới mất đi lý trí đi tìm Trùng Minh Giáo nhưng như thế nào hắn thì vẫn còn sống rất tốt, mà Diệp Trạch lại bị Trùng Minh Giáo bắt?

Hay đây là quán tính mạnh mẽ của nội dung tiểu thuyết? Nguyên văn là nhân vật phản diện, làm thế nào cũng sẽ trở thành nhân vật phản diện? 

Suy nghĩ trong lòng Trì Dịch cứ rối tung cả lên, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt. Hắn nhìn khuôn mặt Hắc bá đầy đau buồn, biết Hắc bá nghĩ là Trùng Minh Giáo nhất định sẽ hạ độc thủ, cho rằng Diệp Trạch lành ít dữ nhiều. Nhưng hắn cũng không thể nói cho Hắc bá biết, chắc chắn Nhị thiếu gia nhà ngươi không có chuyện gì, dựa vào nguyên văn, có lẽ là hắn có tư chất tốt nên được xem trọng mà mang về để làm đệ tử!

Trì Dịch chớp mắt, đột nhiên bởi vì việc khó khăn này mà hắn nghĩ ra một ý kiến hay. Trì Dịch chuẩn bị một chút, điều chỉnh lại biểu tình của mình, sắc mặt cũng đầy đau buồn mang theo chút không thể tin được lên tiếng: “Trùng Minh Giáo? Sao có thể như thế được! Tại sao Ma giáo lại muốn bắt nhị ca!?”

“Sợ là do chúng ta là người của Diệp gia, nên Ma giáo mới muốn quấy phá! Nhưng Diệp gia của chúng ta sẽ mãi không thể tham dự chuyện trong võ lâm, tại sao Ma giáo lại muốn hại Diệp gia chúng ta chứ!” Hắc bá đập tay lên bàn tức giận nói, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ. Ông tưởng tượng đến Diệp gia hoàn toàn vô tội lại bị âm mưu của Ma giáo khiến cho nhà tan cửa nát, trong lòng hận ý không thể nhịn được phát ra ngoài. 

“Như vậy.” Trì Dịch nghe trong lời Hắc bá nói, vẻ mặt càng thêm đau buồn. Hắn ngơ ngác sửng sốt trong chốc lát: “Vậy, vậy nhị ca chẳng phải là...” Lành ít dữ nhiều. 

Trì Dịch giống như không nói được nữa, đôi mắt sáng ngời trợn to, nước mắt liên tục không nhịn được rơi xuống. 

“Này.” Hắc bá nhìn tiểu thiếu gia lặng im rơi lệ, không biết phải an ủi thế nào, chỉ biết lắc đầu rồi im lặng, thật lâu sau mới lên tiếng. 

“Hiện tại cũng không biết rốt cuộc Ma giáo muốn như thế nào, bắt Nhị thiếu gia để làm gì. Nếu Ma giáo muốn đuổi tận giết tuyệt, vậy không phải chỉ mình Nhị thiếu gia xảy ra chuyện, Tam thiếu gia ngài cũng rất nguy hiểm đó.”

Trì Dịch lau nước mắt, giọng nói còn mang theo nghẹn ngào: “Ta cũng còn tạm đi, dù sao tuổi tác của ta còn nhỏ, ngày thường cũng ở nhà không đi ra đường, người biết bộ dạng của ta trông như thế nào cũng không nhiều. Hơn nữa…” Trì Dịch lại khóc thút thít, tiếp tục nói: “Từ khi dọn đến đây tới nay, cũng không có nô bộc nào đề cập đến tên hay lai lịch của ta, mà Tống chưởng quỹ cũng không biết những gì ta trải qua.”

Hắc bá suy nghĩ, khẽ gật đầu đồng ý: “Nhưng mà chuyện như vậy, cũng không phải là kế lâu dài. Dù sao giấu được nhất thời, cũng không thể giấu được cả đời.”

“Vậy thì đổi tên thôi.” Trì Dịch xoa đôi mắt đỏ bừng, rốt cuộc cũng nói ra những lời này. 

“Từ nay về sau, nếu không thể báo thù, trên đời này sẽ không còn Diệp Lăng nữa. Từ nay về sau ta sẽ gọi là Trì Dịch.”

Hắc bá lại thở dài một hơi, nhìn thấy khuôn mặt của tiểu thiếu gia nhà mình nhỏ nhắn kiên định, trong lòng nói không rõ là tư vị gì, đồng ý với lời của Trì Dịch. 

Trì Dịch không phát hiện ra tâm tư của Hắc bá, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của hắn hiện tại chỉ là ngoài mặt, còn trong lòng thì lại rất vui vẻ. 

Chuyện tốt rồi, sau này có thể đúng lý hợp tình mà dùng tên thật của mình đó mẹ ơi!

Tuổi Trì Dịch còn quá nhỏ, ra ngoài mua đồ đạc này nọ các thứ cũng đều do Hắc bá làm. Người bên ngoài ấn tượng với Trì Dịch cũng chỉ là một thiếu gia suốt ngày chỉ ở trong phòng mà thôi, không ai chú ý tên của hắn là gì. 

Hắc bá dễ dàng tiêu hủy hết dấu vết tồn tại của Diệp Lăng, hiện tại chỉ dùng cái tên “Trì Dịch” này.

Dĩnh Dung cũng hiểu được sự quan trọng của việc này, nên giữ kín miệng, một câu cũng không nói, Hắc bá rất yên tâm đối với nàng. Về phần Chu Thận, cho đến nay cũng hắn không biết nên nói là như thế nào, Chu Thận là do chính tay Hắc bá đưa về, đối với mắt nhìn người của Hắc bá mà nói thì cũng rất tự tin. 

Bởi thế, chuyện này cứ như thế trôi qua. 

Hai ngày sau, mọi chuyện cũng giống như khi trước, bình thường như không hề có chuyện gì xảy ra, cuộc sống như thế nào thì như thế đó. 

So sánh dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Ma giáo trên khắp thiên hạ, bọn họ hiện tại thật sự quá mức nhỏ bé yếu đuối. Ngay cả chỉ là một Thiết Sư Tiêu Cục chiếm cứ trong một châu mà cũng có thể dễ dàng tiêu diệt cả nhà hắn, với Ma giáo trước mắt thì nhóm người của hắn làm gì có đủ năng lực? Trì Dịch tiếp tục lặng yên mà sống, luyện võ công, đám người Hắc bá cũng như trước mà làm việc, chỉ là tất cả mọi người càng thêm cố gắng. 

Nhưng Trì Dịch hiểu, lòng hận thù của Hắc bá và Dĩnh Dung vẫn còn ở đó, thậm chí còn có Diệp Lăng, cũng là chấp niệm hận thù sâu nhất của thân thể này. 

Sức mạnh của nỗi oán hận, vĩnh viễn sẽ kéo dại mạnh mẽ nhất. Trì Dịch nhìn về phía Yến Châu xa xa, trong lòng thầm suy nghĩ. 

Thời gian ba năm, Tiêu Bộ Thanh sẽ gom đủ lực lượng và dồn hết tâm sức để phát triển mà cũng là thời gian Trì Dịch tự định ra để phát triển. 

Ba năm sau, bất kể là hắn chuẩn bị thế nào, đều phải đi tìm Thiết Sư Tiêu Cục, Tiêu Bộ Thanh và cả Trùng Minh Giáo. 

Nhưng mà, ông trời lại không muốn Trì Dịch cứ như vậy bình yên mà phát triển. 

Hôm nay, Trì Dịch đang ở trong phòng đọc sách, đột nhiên nghe người từ Túy Tiên Các truyền tới tin tức, nói là có người tìm tới Túy Tiên Các quậy phá. 

Trì Dịch kinh ngạc, vội vàng đi ra ngoài. 

“Nói cẩn thận xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trì Dịch vừa đi, vừa hỏi tiểu nhị Thẩm Sướng đi bên cạnh vừa gấp gáp trở về báo tin từ Túy Tiên Các.

Trước đó vốn nghĩ tuyển thêm người vào thôn trang, nhưng không nghĩ tới Túy Tiên Các lại bận như vậy, nhân lực không đủ nên Trì Dịch phải đưa toàn bộ người đi theo Hắc bá đến hỗ trợ Túy Tiên Các. Trong thôn trang chỉ để lại hai tiểu nha hoàn. 

Tiểu nhị chính là cứ như thế đi ra ngoài, bởi vì hắn kiên định lại chịu khó làm, nên được Tống chưởng quỹ phái tới, hiện tại trong Túy Tiên Các coi như là được Tống chưởng quỹ rất trọng dụng. 

Thẩm Sướng một bên nhỏ giọng nói với Trì Dịch, một bên bình tĩnh tò mò đánh giá hắn. Người đang đứng trước mặt mình là tiểu thiếu gia, Thẩm Sướng lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn nhìn thiếu gia cắn môi thế mà lại rất chăm chú nghe hắn nói, không khỏi nói thầm trong lòng, nghe đồn tiểu thế gia trong người nhiều bệnh không thể ra khỏi cửa, nhưng vừa thấy mặt thì cảm giác sự việc không phải như vậy. 

Nếu là để cho Trì Dịch biết suy nghĩ trong lòng của tiểu nhị đang cung kính trước mặt, nhất định sẽ cảm thấy dở khóc dở cười, bởi vì Trì Dịch một lòng lao đầu vào tập luyện võ thuật, mỗi ngày không phải ở trong nhà luyện võ thì sẽ đến ngọn núi xanh kia để tu luyện. Lúc khai trương Túy Tiên Các, hắn hầu như không có đi vào thành, hàng xóm xung quanh đó thoạt nhìn đều thấy có vẻ vị thiếu gia này rất ít ra khỏi cửa. 

Nên truyền qua truyền lại biến thành cơ thể hắn yếu đuối nhiều bệnh không thể ra ngoài. 

Trì Dịch nghe Thẩm Sướng nói, tốc độ nói của Thẩm Sướng khá nhanh, nhưng trật tự rõ ràng. Trì Dịch rất nhanh biết rõ nguyên nhân hậu quả sự tình. 

Đơn giản bởi vì mấy ngày nay Túy Tiên Các quá mức đông đúc, cản đường kiếm tiền của người khác dẫn đến chuyện ngày hôm nay. Khi sáng vẫn còn tốt, sau giờ ngọ đột nhiên có người đến trước cửa, nói rượu và thức uống của bọn họ không sạch sẽ, khiến nhiều người ăn xong bị trúng thực, kêu gào muốn kiện Túy Tiên Các, một đám người tranh cãi ầm ĩ không thôi. 

Tổng chưởng quỹ cũng là một lão già có kinh nghiệm, thấy sự tình như thế thì tìm cách ép xuống, muốn giải quyết trong hòa bình, nên đã điều tra ra chân tướng rồi công bố với mọi người. 

Giỏi lắm! Trì Dịch nghĩ thầm. 

Đợi đến lúc Trì Dịch đến Túy Tiên Các, sự tình đã xong xuôi. Trì Dịch nhìn tình cảnh trong đại sảnh hỗn loạn, bàn ghế bị phá, rượu và đồ ăn đổ cùng một chỗ, khách nhân đều đã đi hết, cả đại sảnh đều trống rỗng không một bóng người. 

Thật đúng là loạn, khó trách ngay cả Chu Thận luôn trầm mặc cũng ra tay đánh người. 

Trì Dịch nhíu mày, không nói thêm lời nào đi nhanh đến lầu ba. Tống chưởng quỹ và Hắc bá đều đang ngồi ở lầu ba, nhìn thấy Trì Dịch đến, Tống chưởng quỹ đứng dậy nói lại sự việc cụ thể một lần. 

Trì Dịch nghe Tống chưởng quỹ phân tích tình hình kể lại, trong đầu cũng rất nhanh xoay chuyển, Túy Tiên Các ngay từ đầu định hướng phát triển rất cao sang, chủ yếu chiếm lĩnh thị trường của giới thượng lưu. Có thể bị Túy Tiên Các ảnh hưởng thì cũng chỉ có Vân Tú trong trấn nổi danh là tửu lâu dành cho mấy nhà giàu sang. 

Mấy tửu lâu nhỏ tầm thường cũng sẽ không quản Túy Tiên Các đắt khách hay không, dù sao dân chúng trên phố cũng không uống nổi Liệt Vân Thiêu, mà mấy tửu lâu đánh vào nhóm khách hàng nhà giàu cũng không bị Túy Tiên Các ảnh hưởng đến. 

Như vậy mà loại trừ thì sinh ý vì Túy Tiên Các mà bị ảnh hưởng chỉ có Túy Hoa Lâu của thành Tây và Tụ Phúc Lâu gần đó. 

Mặc dù Túy Hoa Lâu cũng bán rượu nhưng chủ yếu là thức ăn nổi tiếng rất ngon, bị Túy Tiên Các ảnh hưởng không lớn, mà Tụ Phúc Lâu thì nổi danh Lê Hoa Bạch mát lạnh ngon miệng.  

Rất rõ ràng, phía sau màn hạ độc thủ là ai vừa xem đã biết. 

“Tụ Phúc Lâu, Tống chưởng quỹ ông có giải thích với ông chủ của Tụ Phúc Lâu không?” Trì Dịch nghe xong cũng hiểu được ông phân tích rất có đạo lý. 

“Ông chủ của Tụ Phúc Lâu họ Hề, thanh danh của hắn cũng không tốt, nhìn qua ăn ở cũng chẳng tốt lành gì, có thể làm ra chuyện như thế cũng không có gì lạ.” Tống chưởng quỹ rất nhanh trả lời. 

“À, ăn ở không tốt lành sao? Các ngươi nói người ta nhiệt tình tìm đến cửa chúng ta đến vậy, chúng ta có phải cũng nên hồi đáp một chút cho người ta không” Trì Dịch cười lạnh một tiếng. 

“Đúng vậy, bọn họ làm như vậy, cũng không phải dạng người lương thiện gì, bọn họ hỗn láo như thế, không biết sẽ còn bày thêm thủ đoạn gì. Nếu bọn họ đến thêm vài lần, sinh ý của Túy Tiên Các chắc cũng không thể làm nữa.” Hắc bá vẻ mặt bình tĩnh tỏ vẻ đồng ý. 

Bọn họ cứ như vậy bắt đầu thảo luận mà không đề cập đến chuyện này. 

Nhưng Trì Dịch lại không hề nghĩ tới, chuyện ảnh hưởng Túy Tiên Các không chỉ như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.