Tình Yêu Như Thủy Triều Dâng

Chương 2: Phan Văn Trí Khoa x Phan Ngọc Trâm Anh [P.2]




Vậy là cậu nhẹ nhàng cởi áo của Trâm Anh ra, rồi cả cái áo vú cũng bị tuột ra. Cậu hoa mắt ra nhìn cặp vú dễ thương của Trâm Anh. Cậu cầm lòng không được, lại nghĩ: “Thôi thì sẵn dịp lén nhìn âm hộ của chị luôn thể…”

Thế là cậu thận trọng tuột quần của Trâm Anh ra, rồi cả cái quần lót… Khi Trâm Anh đã trần trụi rồi thì Trí Khoa ngây người ra nuốt nước miếng… Mu âm hộ chị Trâm Anh thật là đẹp không thể nào tả cho hết, lông nàng chỉ lún phún thôi, không che kín được khe âm đạo… thật là một tuyệt phẩm của Tạo Hóa… cậu nhớ lại hồi cậu đâu chừng mười tuổi, có một dịp duy nhất cậu được lén nhìn chị mình thay đồ, cậu nhớ là lúc đó chị cậu khẳng khiu như khúc gỗ mặc dù chị đã hơn mười lăm tuổi rồi, ngực chị lúc đó còn xẹp lép và mu âm hộ của chị thì trơn tru như âm hộ con nít. Vậy mà bây giờ, mười năm sau, Chị Trâm Anh thật là đẹp với hai bầu vú vun đầy và mu âm hộ với chùm lông đen phất phơ…

Phần Trâm Anh thì khi Trí Khoa cởi áo của nàng thì Trâm Anh đã cảm nhận được ngay, nàng định vùng dậy để quát cậu em trai đã xúc phạm đến mình, nhưng không hiểu sao người nàng như nhũn ra, có lẽ vì ảnh hưởng của chai bia. Ðầu óc của Trâm Anh vẫn suy nghĩ được, nhưng tay chân nàng thì như bị tê liệt, không cách gì mà động đậy được. Nàng hốt hoảng thất kinh khi Trí Khoa tuột quần nàng ra, Trâm Anh xấu hổ tận cùng khi hé mắt thấy Trí Khoa đứng trố mắt ra nhìn thân thể trần trụi của mình đang nằm trên giường.

Nàng chỉ muốn đưa hai bàn tay ra che vú và che mu âm hộ nhưng cả người nàng như tê cứng! Trâm Anh không khỏi tự giận mình. Nhưng cùng lúc nàng lại cảm thấy kích thích lạ kỳ khi được nằm lõa lồ như vậy cho Trí Khoa chiêm ngưỡng, một cảm giác tội lỗi nhưng lại thật thú vị. Trâm Anh nghĩ có lẽ vì Trí Khoa là người con trai gần gũi nàng nhất, đứa em trai mà nàng thương yêu thật sâu đậm…

Trí Khoa không cầm lòng được nữa, cậu cũng bị hơi men đang làm cậu không còn biết phải trái gì nữa, cậu cởi nhanh quần áo rồi tắt đèn trèo lên giường… Cậu thầm thì vào tai Trâm Anh: “Chị Trâm Anh ơi, em chịu không được nữa, em thèm được chơi chị quá đây!”

Ðến lúc đó Trâm Anh mới hoảng hồn thức tỉnh! Tình huống đang bị đẩy vào một hướng đi đầy kinh hoàng, Trâm Anh cuống cuồng cố thu hết sức lực để ngồi dậy, rồi nàng loạng choạng chạy ra cửa, Trí Khoa phóng người theo ôm chầm lấy Trâm Anh, cậu chỉ muốn đè chị mình ra mà chịch. Cậu hôn tới tấp vào cổ của Trâm Anh. Trâm Anh đưa tay ra tát vào mặt Trí Khoa làm cậu tá hỏa tam tinh nhưng cậu bất cần, cơn lửa tình dục đang âm ỉ trong cậu, cậu ôm chặt Trâm Anh kéo nàng về lại giường.

Trâm Anh cố vùng vẫy nhưng Trí Khoa đưa tay phải của cậu ghì hai tay của Trâm Anh vào nhau. Cậu ngồi lên bụng của nàng. Trâm Anh cảm nhận rõ ràng côn thịt của Trí Khoa đang ấn lên bụng, Trâm Anh mắc cỡ quá định la ầm lên nhưng không hiểu sao, cổ nàng như cứng nghẹn, không một âm thanh nào thoát ra được, chỉ phát ra những tiếng ấp úng, ú ớ vô nghĩa. Nàng chỉ còn biết nhắm nghiền mặt lại, không dám nhìn vào mặt Trí Khoa.

Trí Khoa hấp táp cậu nhỏ vào tai chị cậu: “Chị Trâm Anh, em xin lỗi chị nghe, nhưng em phải chơi chị mà thôi.”

Cậu trườn người xuống, Trâm Anh cố kẹp cứng hai đùi lại nhưng Trí Khoa dùng tay còn lại để vạch hai đùi nàng ra. Trâm Anh kêu lên một tiếng nức nở rồi để Trí Khoa nằm vào giữa hai đùi nàng. Nàng cảm nhận côn thịt cương cứng đang áp vào mu âm hộ nàng, Trâm Anh thấy xấu hổ quá nhưng cả người nàng lại tê tê dễ chịu, Trâm Anh lại tự trách mình sao lại mâu thuẫn như vậy. Lúc này là lúc phải hét lên sự căm phẫn của nàng để Trí Khoa dừng lại, vậy mà nàng lại nằm yên thụ động…

Tay phải Trí Khoa vẫn giữ chặt hai cổ tay của Trâm Anh khóa chéo trên đầu nàng, tay kia cậu nắm côn thịt vụng về tìm lỗ âm đạo của chị. Khi Trâm Anh nhắm mắt kêu lên một tiếng nhỏ thì Trí Khoa biết là mình đã đặt đúng mục tiêu. Cậu lim dim mắt bắt đầu đẩy côn thịt vào khe âm đạo của chị mình. Trâm Anh nhăn mặt vì âm đạo đang bị nong ra tối đa… nàng cố vùng vẫy nhưng không được vì bị cậu em trai ghì chặt, hơn nữa côn thịt đã vào được gần phân nửa nên Khoa đâu có dễ gì chịu bỏ cuộc!

Trí Khoa sướng điên lên, tuy đã đi chơi đĩ một lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu được chơi một đứa con gái nhà lành. Tình huống đưa đẩy đã làm cho đứa con gái đó là chị cậu nhưng cậu bất cần, cậu đang cần chịch, sau đó sẽ xin lỗi chị cậu, nếu chị cậu có đập cậu tan xác cậu cũng sẽ chịu tội, bây giờ cậu khẩn cấp cần được chịch để giải tỏa những áp lực mạnh mẽ đang dằn vặt cậu.

Khi côn thịt cậu chạm vào màng trinh của Trâm Anh thì tuy thiếu kinh nghiệm nhưng cậu cũng đoán được lờ mờ là cậu sắp sửa phá trinh chị cậu. Trí Khoa khẩn khoản cậu vào tai Trâm Anh: “Chị Trâm Anh, một lần nữa em xin lỗi chị nghe, em có tội lắm nhưng em lấy trinh chị đây!”

Rồi cậu mạnh dạn ấn côn thịt vào… Trâm Anh oằn oại, nàng đau quá, kêu lên mấy tiếng thảm thiết, lợi dụng một giây sơ hở của Trí Khoa, nàng rút được hai tay ra cố đẩy Trí Khoa ra nhưng cậu nặng quá, nàng chỉ còn biết đập mạnh lên lưng em trai. Trâm Anh cố nhoài người ra khỏi giường nhưng đã trễ rồi, côn thịt căng cứng đã chui lọt vào tận đáy âm đạo.

Trâm Anh như cá bị cắn câu, móc câu đã nằm tuốt trong âm đạo nàng, dù có cựa quậy cách mấy cũng không thể thoát được. Trâm Anh sàng qua bên trái thì Trí Khoa cũng sàng qua bên trái, nàng sàng qua bên phải thì Trí Khoa cũng sàng theo bên đó, côn thịt của cậu vẫn ghim sâu trong âm đạo đỏ hỏn của Trâm Anh. Trâm Anh cúi đầu nhìn xuống, kinh hãi thấy côn thịt to đùng nằm tuốt trong âm hộ nàng, lông côn thịt ép sát vào lông âm hộ của nàng. Trâm Anh đau quá kêu thảm thiết: “Ui da, đau quá, Trí Khoa ơi… đau chị quá… ui… ui…”

Nàng đập một cách tuyệt vọng vào lưng em trai.

Mặc cho Trâm Anh vừa đánh vừa cào cấu vào lưng cậu đến rướm máu, Trí Khoa tiếp tục chịch chị cậu như điên, cậu nhấp mạnh côn thịt, mỗi lần như vậy Trâm Anh lại cất tiếng kêu đau đớn. Sau một lúc, nàng không còn sức nữa, đành nằm yên chịu trận đến khi Trí Khoa gầm lên một tiếng rồi bắn khí xối xả vào trong âm đạo chị cậu. Cậu bất tỉnh nằm lăn qua bên…

Khi cậu tỉnh dậy thì cậu thấy Trâm Anh đang khóc thút thít bên cạnh. Bây giờ Trí Khoa mời đo được tầm quan trọng kinh người của việc làm của cậu. Cậu vừa phá trinh người chị yêu mến của cậu, một việc tày trời. Cậu tỉnh rượu, lạnh cả người, cậu lắp bắp: “Chị Trâm Anh, em đã làm gì vậy? Chết em rồi.”

Trâm Anh càng tủi thân khóc lớn hơn…

Trí Khoa đứng phắt dậy: “Em biết lỗi của em rồi, chị Trâm Anh, em chỉ còn nước bỏ nhà ra đi để chị không bao giờ gặp lại em nữa, chị tha lỗi cho em.”

Cậu đã quyết định như vậy rồi, nên bỏ về phòng mình. Cậu hùng hục sửa soạn vali, nghĩ đến chuyện phải bỏ nhà ra đi, không gặp lại cha mẹ và chị Trâm Anh, Trí Khoa không cầm được nước mắt ứa ra.​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.