Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 77: 77: Lão Hổ Không Phát Uy Thì Tưởng Là Mèo Con Sao




Hai vợ chồng chân trước vừa đi, thì chân sau Tần Khải đã đi vào biệt thự.

Cũng may Tần Khải đã ăn cơm bên ngoài, nên đến sau một chút.

Nếu như gặp phải, còn chưa biết sẽ loạn đến thế nào nữa!

“Vợ? Dậy làm việc thôi!”

Hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành, Tần Khải vừa bị chuông đồng hồ đánh thức, dụi đôi mắt lim dim, mơ màng đi đến ngoài cửa phòng ngủ Triệu Băng Linh.

Đưa tay gõ cửa một cái, không ngờ cửa lại không khóa, thoáng chốc đã đẩy vào.

“Chết tiệt, phóng khoáng vậy sao!”

Tần Khải ngửi thấy hương thơm, thò đầu đang định nhìn vào trong.

Đầu bên kia hành lang bỗng vang lên tiếng ho khan nặng nề.

Tần Khải vừa chui đầu vào một nữa thì vội nghiêm mặt quay đầu lại.

Thì ra là ông Triệu vừa xuống cầu thang, vẻ mặt vui vẻ nhìn anh.

Tần Khải xấu hổ gãi đầu, cười cười rồi tiến lên chào, cũng không biết ông cụ đã nhìn bao lâu rồi.

“Băng Băng sáng sớm đã đi rồi, đứa nhỏ này cứ nói công ty bận, ngày nào cũng sớm đi tối về cả, ây da! Tiểu Khải Khải, cháu đã là rể nhà chúng ta rồi, cũng phải giúp đỡ Băng Băng chia sẻ bớt áp lực, sau này ông đi rồi, công ty này vẫn phải dựa vào hai vợ chồng cháu đấy!”.

Ông cụ nhìn Tần Khải nói nghiêm túc, giọng điệu có chút bùi ngùi.

Ánh mắt đó khiến Tần Khải có chút mất tự nhiên.

Tuy đã anh từng muốn hủy hôn với Triệu Băng Linh vài lần, nhưng chuyện như vậy cũng không tiện nói trước mặt ông cụ.

Tần Khải chỉ đành cười ha ha để qua loa lấy lệ.

Từ chối lời mời ăn sáng với ông cụ, Tần Khải lập tức chạy vội đến công ty.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, vì để sớm hủy hôn, nhưng không thể lại bị cô gái kia nắm được điểm yếu.

Biết rõ sự lợi hại của cô Triệu, Tần Khải cũng cẩn thận hơn nhiều.

Chẳng mấy chốc đã đến công ty, Tần Khải đi thẳng đến phòng làm việc của Triệu Băng Linh.

Không ngờ, anh vừa ra khỏi thang máy thì từ phía xa đã nghe thấy, giống như tiếng tranh cãi dữ dội truyền ra từ bên trong.

“Có trò hay à?”

Tần Khải nheo mắt, cẩn thận nghiêng đầu qua.

“Nhân viên công ty bắt buộc phải tuân theo sắp xếp của cấp trên, chuyện đi cửa sau thế này, anh nghĩ cũng đừng có nghĩ đến, không qua ải tôi được đâu!”

“Chuyện ông nội sắp xếp, sao lại thành ra đi cửa sau.

Công ty cũng là của nhà chúng ta, ưu tiên người nhà mình chút thì có gì? Lại nói, tôi cũng là anh họ của cô không phải sao?”

“Không được là không được! Tôi nói rồi, công ty không có quy tắc này, tôi không thể tạo ra tiền lệ như vậy!”

Giọng cô gái trước đó rõ ràng rất tức giận, chính là Triệu Băng Linh.

Còn giọng còn lại, giống như của đàn ông, nghe có vẻ rất trẻ.

Nghe thấy lời này, có vẻ như quan hệ gia đình đụng phải nữ cường nhân rồi?

Chậc chậc, vậy thì có trò hay xem rồi.

Nghĩ đến đây, Tần Khải khẽ nhếch miệng cười, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc!

“Ai dô, mới sáng sớm đã ồn ào vậy rồi, đang nói gì vậy?”

Tần Khải giả vờ không biết gì, đứng trước cửa, mỉm cười nhìn tình hình bên trong.

Triệu Băng Linh vốn tâm trạng không tốt, vừa thấy gương mặt Tần Khải, lập tức trở nên tức giận hơn.

“Không liên quan đến anh, anh tránh qua một bên trước đi”.

“Được thôi”.

Tần Khải khẽ cười, không vội không hoảng, đứng chung chỗ với người trẻ tuổi đang cãi nhau quyết liệt với Triệu Băng Linh.

Nhân cơ hội liếc nhìn mặt, Tần Khải lập tức cảm thấy người này khá quen mắt.

Nghĩ kỹ lại thì anh mới có chút ấn tượng.

Người trẻ tuổi này hình như từng xuất hiện một lần ở bữa tiệc tại nhà họ Triệu.

Hình như là… Con trai của Triệu Hoành Quang, lúc đó thái độ của anh ta đối với Tần Khải cũng rất khó chịu.

Tần Khải mất chút thời gian mới nhận ra người này.

Nhưng Triệu Tiểu Mao chỉ liếc mắt đã nhận ra Tần Khải.

“Chuyện nhà chúng tôi, không cần người ngoài như anh nhúng tay nhúng chân vào! Nhà họ Triệu không chấp nhận anh làm rể đâu, cút sang một bên đi!”.

Tâm trạng Triệu Tiểu Mao không tốt, vốn đã thấy Tần Khải không thuận mắt, lúc này đụng mặt Tần Khải, anh ta lập tức mắng một trận.

Còn Triệu Băng Linh cũng không có ý giúp gì Tần Khải, xụ mặt ngồi ở bàn làm việc.

“Triệu Tiểu Mao, muốn làm ồn thì hai người ra ngoài mà ồn ào, ở đây là công ty, không phải nhà anh!”

Triệu Tiểu Mao đen mặt, nhìn thẳng mặt nói: “Còn cãi rắm gì, cô nói đi cô có sắp xếp hay không, nói một câu đi!”

“Tôi nói rồi, trong bộ phận quản lý của công ty, có ai không phải leo lên từng bước, dựa vào thành tích mà leo lên chứ? Muốn có đãi ngộ, thì anh đi từ tầng thấp nhất mà lên, làm không được thì cuốn gói khỏi đây cho tôi!”

Triệu Băng Linh cầm giấy tờ trong tay ném lên bàn, ánh mắt như bừng lửa.

Sắp xếp tên ăn chơi trác táng này vào công ty, Triệu Băng Linh đã không đồng ý mấy lần rồi, lần này cũng không lay chuyển được ông nội, nên mới bất đắc dĩ gật đầu.

Nhưng Triệu Băng Linh không ngờ, Triệu Tiểu Mao vốn không học vấn không kinh nghiệm, có bát cơm là tốt lắm rồi.

Nhưng không ngờ mới vào công ty, đã vô liêm sỉ muốn làm trưởng phòng rồi, còn muốn ngồi cùng cấp với tổng giám đốc cô đây nữa?

Triệu Băng Linh sao nhịn nổi cơn giận này, không nói hai lời lập tức từ chối, lúc này mới làm ầm ĩ trong văn phòng với Triệu Tiểu Mao.

“Vậy sao? Vậy ý cô là lời của ông nội, cô cũng không nghe! Triệu Băng Linh cô được lắm, cũng chỉ là giám đốc thôi mà, xem cô làm được gì.

Hôm nay tôi không tin, ông đây cứ muốn làm trưởng phòng đấy, nếu không tôi cứ ở đây! Chúng ta cứ dây dưa như vậy, tôi xem xem ai thắng được ai, dù sao ông đây cũng rảnh rỗi!”

Triệu Tiểu Mao cười lạnh, bản tính vô lại lộ rõ.

“Tần Khải, anh còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau ném anh ta ra ngoài cho tôi!”

Triệu Băng Linh tức giận cả người run rẩy, nhưng lại không có cách gì xử lý tên vô lại như Triệu Tiểu Mao cả.

Trực tiếp quát một tiếng với Tần Khải.

“Động đến tôi? Mẹ nó cô động đến tôi thử xem, dám động đến tôi, ông đây nằm ra đây không đi nữa, tôi ép cô tức chết!”.

Thế nhưng, Triệu Tiểu Mao càng lúc càng vô lại, thuận thế ngồi xuống đất, vỗ xuống đất rống gào.

Tần Khải cười tủm tỉm, ở bên cạnh xem kịch hay.

Triệu Tiểu Mao này, quả không hổ là con trai ruột Lưu Hiểu Vi, học chiêu trò lăn lộn la lối ý hệt mẹ mình.

Gặp phải loại vô lại lợn chết không sợ nước sôi này, người bình thường chỉ sợ sẽ đau đầu thôi.

Triệu Băng Linh tức giận đỏ ửng cả mặt, nhưng lại không làm gì được Triệu Tiểu Mao.

Tần Khải nhếch miệng, lại xua tay, chậm rãi nói: “Vợ à, em biết đấy, anh cũng không có tiền, còn phải tống tiền nữa, chẳng phải phải vào ăn cơm tù sao?”

“Anh…”

Triệu Băng Linh càng tức giận hơn, bực bội đập bàn, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Tuy cô là cô gái mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu nổi loại người vô lại không cần mặt mũi như vậy.

Thấy Tần Khải còn làm giảng hòa, Triệu Băng Linh chỉ hận muốn tát một cái thôi.

“Mẹ nó anh bớt nhúng tay vào chuyện gia đình tôi đi! Hôm qua ức hiếp bố mẹ tôi, ông đây vẫn chưa xong nợ với anh đây, đừng nghĩ sống an ổn!”

Triệu Tiểu Mao ngồi dưới đất, vênh mặt hất hàm trừng mắt Tần Khải, đầy vẻ uy hiếp.

Vẻ mặt Tần Khải vô tội buông tay, khẽ nhíu mày theo bản năng.

Hai anh em này vốn còn đang cãi nhau, sao anh vừa vào cửa thì đều chuyển mục tiêu cả vậy.

Triệu Băng Linh thì thôi vậy, trên danh nghĩa cũng xem như là vợ của Tần Khải.

Nhưng Triệu Tiểu Mao này, Tần Khải vẫn không nhìn ra, anh ta có tư cách gì mà ngông cuồng trước mặt anh chứ.

Hổ không phát uy, anh xem tôi là mèo con sao?

“Hừ, vị trí trưởng phòng à, hôm nay ông đây chắc chắn phải làm! Quá lắm thì tôi cứ nằm trước cửa các người, ai vào thì tôi mắng, khiến cô không làm được, ông đây ép chết cô!”

Triệu Tiểu Mao di chuyển qua bên cửa, trực tiếp nằm ngang, chắn hoàn toàn trước cửa phòng làm việc.

Sau đó lấy điện thoại, xem video, cười tục tĩu,

Mắt thấy tên vô lại này muốn chơi kế lâu dài, Triệu Băng Linh tức giận ngực phập phòng, giẫm chân mấy cái.

Không cách gì trị được Triệu Tiểu Mao cả..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.