Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 57: 57: Tặng Đồng Hồ




Còn đám con cháu nhà họ Vương nhìn thấy Ngô Quảng thì đều hồ hởi chào hỏi.

“Anh Ngô, anh thật là, đến thì phải báo trước một tiếng chứ, cả nhà ăn được nửa bữa rồi, ngại quá…”

“Bữa nay không tiếp tên nhà quê nào đó đâu nha, phải là anh Ngô!”

“Anh rể, anh học rộng hiểu nhiều thì lát thử tên kia đi.

Em thấy nó giống lang băm lắm, khéo chẳng biết gì đâu, toàn làm màu thôi”.

“Mọi người đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà mà, đồ ăn vẫn còn nóng đây thây, có gì đâu mà ngại, ha ha…”

Ngô Quảng nhoẻn miệng cười với ánh mắt sáng lấp lánh.

Đám con cháu nhà họ Vương lại hùa theo.

So với thái độ dành cho Tần Khải thì họ đều rất nhiệt tình với Ngô Quảng.

Ngô Quảng mỉm cười đầy thân thiện, nhưng khi đi đến gần bàn thì ánh mắt đã thay đổi.

Vương Tuyết đang ngồi tiếp người ngoài, hắn ta không thể chấp nhận việc này được.

Hơn nữa, bây giờ chỉ còn lại đúng một ghế trống dưới chỗ của chủ nhà, đây mới là vấn đề quan trọng nhất.

Ngô Quảng lúng túng, muốn ngồi không được, đứng cũng chẳng xong.

“Bà ơi, con mới đi công tác bên Thuỵ Sĩ về.

Biết bà thích đồng hồ của bên đó nên con đã mua về biếu bà một cái.

Bà xem có ưng không ạ?”

Ngô Quảng nhanh chóng ché giấu vẻ lúng túng rồi đi tới cạnh Kỳ Mai Hoa để tặng quà, hắn ta lôi một cái hộp từ trong cặp táp ra.

“Phí phạm quá, mấy thứ này đắt lắm”.

Kỳ Mai Hoa bỏ đũa xuống rồi thờ ơ nói.

Khi bà ấy mở chiếc hộp ra thì lập tức mỉm cười.

Vì Ngô Quảng tặng cho bà ấy một chiếc đồng hồ không hề tầm thường chút nào.

Dù bà ấy không thích Ngô Quảng, nhưng hắn ta cũng đã hao tâm tổn trí tìm mua món quà vừa ý bà ấy.

Đồng hồ Rolex rất phổ biến với giới nhà giàu, nhưng loại phiên bản giới hạn thì còn được ưu thích hơn.

Song, với một gia tộc giàu cho như nhà họ Vương mà nói thì nó cũng chỉ là một món đồ bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt cả.

“Chiếc đồng hồ này được bao năm rồi?”

Kỳ Mai Hoa vừa nhìn đã nắm bắt được điểm quan trọng.

Ngô Quảng mỉm cười khiêm tốn, nhưng giọng nói lại có vẻ khoe mữ: “Bà đúng là tinh mắt, vừa nhìn đã biết ngay.

Chiếc đồng hồ này là tác phẩm của Patek Philippe, nghe nói ông ấy là bậc thầy làm đồng hồ vào năm 1872.

Biết bà thích nên cháu đã cố tìm đấy ạ”.

“Đúng là đồng hồ hãng nổi tiếng có khác, đã bao năm trôi qua rồi mà vẫn chạy đúng giờ như vậy.

Cháu cũng có lòng đấy”, Kỳ Mai Hoa vuốt ve chiếc đồng hồ rồi mới đặt chiếc hộp xuống.

Ngô Quảng nghe thấy thế thì càng cười tươi hơn: “Chúng ta là người một nhà mà, chỉ cần bà thích thì trăng trên trời cháu cũng dám hái xuống ạ”.

Ngô Quảng chỉ mải nói mà không để ý thấy Kỳ Mai Hoa đã bắt đầu cau mày.

Người ta sẽ nhìn ra nhân phẩm của một người trong các chi tiết nhỏ, Kỳ Mai Hoa không ưa Ngô Quảng cũng là có lý do.

Nhưng chuyện đính hôn thì bà ấy không thể can thiệp, vì đây là quyết định của ông cụ.

Tuy Kỳ Mai Hoa không vui, nhưng cũng không tỏ rõ thái độ ra ngoài.

Tần Khải ngồi một bên quan sát, đương nhiên đã phát hiện ra thái độ của Kỳ Mai Hoa.

Nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ Vương, anh chỉ là người ngoài nên không tiện nhúng tay vào.

“Ngồi xuống cùng ăn đi.

Đồ ăn vẫn nóng, nếu cháu không chê thì để bà sai người chuẩn bị tiếp”, Kỳ Mai Hoa xua tay, giọng nói vẫn thờ ơ như trước.

Ngô Quảng ngẩn ra, thật lòng hắn ta thấy không vui nhưng cố giấu đi.

“Cháu không chê đâu được, có gì đâu, chúng ta là người một nhà mà, bà đừng khách sáo với cháu, ha ha…”

“Này anh đứng dậy đổi chỗ cho tôi đi, tôi với Tuyết Nhi lâu rồi không gặp, có nhiều chuyện cần nói lắm”.

Ngô Quảng liếc nhìn các chỗ ngồi rồi chỉ vào Tần Khải, sau đó nói như ra lệnh.

Hắn ta chẳng những không để ý lời nói mà anh mắt cũng chứa vẻ coi thường.

Vừa nói, hắn ta vừa cởi áo vest ra, sau đó định vắt lên lưng ghế của Tần Khải.

Hắn ta chẳng để ý đến suy nghĩ của Tần Khải chút nào.

Thấy thế, Tần Khải không đứng dậy, sau đó còn ngả người ra sau.

Cánh tay đang giơ ra của Ngô Quảng lập tức cứng đờ.

Tần Khải làm như không nghe thấy, anh mỉm cười rồi tiện tay gắp ít thức ăn vào đĩa của Vương Tuyết, chẳng hề chú ý đến cảm nhận của Ngô Quảng.

Ngô Quảng cau mày, bắt đầu nổi giận.

Nếu không nể mặt Kỳ Mai Hoa thì Ngô Quảng đã tát lật mặt Tần Khải rồi.

“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh bị câm hay điếc à? Có nghe hiểu tiếng người không?’

Tần Khải đã định cho qua rồi, nhưng người này không biết điều.

Nếu thế thì đừng trách anh là ác.

“Này, ra anh vẫn biết tôi là người à? Tôi còn tưởng anh là con lừa cơ, lớn thế rồi mà vô văn hoá quá, bố mẹ anh không dạy anh à?”

“Phụt…”

Vương Dao ngồi cạnh Tần Khải không nhịn được mà suýt phun cả rượu ra.

Anh đúng là đồ độc mồm độc miệng.

“Mẹ kiếp… anh nói ai thế hả?”

Ngô Quảng tức điên người, suýt nữa là nổ như bom.

Hắn ta đường đường là cậu chủ nhà họ Ngô, người kế nhiệm tương lai của gia tộc.

Tuy nhà họ Ngô là kém nhất trong bốn gia tộc lớn, nhưng lừa gầu vẫn to hơn con ngựa nhé.

Bất kể là nhân vật lớn nào ở Trung Hải gặp hắn ta cũng phải kính nể phần nào.

Thế mà Tần Khải này dám không nể mặt hắn ta.

Sao Ngô Quảng có thể nuốt trôi cục tức này đây?

“Anh nghĩ tôi đang nói ai? Thế mà cũng phải hỏi à? Ai vô văn hoá chẳng rõ quá rồi à?”, Tần Khải nuốt nốt miếng thịt rồi cười nói.

Ngô Quảng đã không thể kiềm chế cơn giận được nữa rồi.

Thấy thế, Vương Dao chỉ biết tròn mắt ra nhìn.

Cô ta không thích Tần Khải, nhưng cũng chẳng ưa Ngô Quảng.

Cô ta chống mắt lên coi vợ kịch hay sắp tới.

“Anh rể cũng bớt lời đi, hắn ta là khách quý do bà mời đến đó”, Vương Dao đổ thêm dầu vào lửa.

Cô ta cố ý nhấn mạnh vào chữ khách quý, như sợ Ngô Quảng không nghe thấy.

“Anh Tần đúng là khách của bà nên anh đừng bắt người ta đổi chỗ, làm thế rất mất lịch sự.

Anh bớt giận đi, hay ngồi chỗ em đây này”, cuối cùng vẫn là Vương Tuyết hoà giải.

Nhưng Vương Dao thì ngược lại.

Cô ta ấn chị mình xuống rồi đứng dậy nói: “Chị cứ ngồi đấy, anh rể, hay anh ngồi chỗ em nhé?”

“Anh…”

Ngô Quảng há miệng nhưng không nói gì, chỉ thấy rất bực mình.

Chỗ của Vương Dao vẫn là bên cạnh Tần Khải, đã thế còn cạnh Kỳ Mai Hoa.

Bảo hắn ta ngồi vào giữa hai người không ưa mình ư? Hắn ta đâu có điên!

“Thôi… người một nhà thì ngồi đâu chẳng được”.

Ngô Quảng lườm Tần Khải một cái rồi đi sang chỗ khác.

Hắn ta vắt áo lên lưng ghế rồi hậm hực ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Vương Dao thấy Ngô Quảng chịu nhún nhường như thế, lẽ nào hắn ta định bỏ qua cho Tần Khải?

Cô Vương còn nghi lẽ nào mặt trời mọc đằng Tây rồi?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.