Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 51: 51: Đã Lâu Không Gặp




“Thần y Tần, em của tôi...!thật sự không sao rồi chứ?”, Đinh Kim Phúc có chút không yên tâm, cẩn thận hỏi.

“Không sao rồi, tí nữa uống thuốc, chiều là tỉnh lại thôi.

Nếu không phải do các người tìm người chữa bậy chữa bạ thì chút bệnh kia cũng không phải loại nan y khó chữa gì đâu.

Hiện tại chỉ có thể từ từ dưỡng lại thôi”.

Tần Khải nhận lấy ly nước do Từ Vọng Đức đưa, anh nhấp một ngụm rồi mới nói.

“Phiền cậu quá thần y Tần!”, Đinh Kim Phúc khách sáo nói.

Sau đó ông ấy quay sang nhìn Hồ Tiểu Chiêu đang đứng bên ngoài, mặt lạnh tanh.

Nếu phải do Hồ Tiểu Chiêu thích thể hiện thì em trai ông ấy hoàn toàn không cần phải chịu khổ như thế.

Tới giờ thì em trai ông ấy vẫn phải nằm trên giường, ốm đau không dậy nổi, món nợ này thì ông ấy phải tính hết lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.

Mà Hồ Tiểu Chiêu ở cửa cũng nhận thấy ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt khó coi quay đầu lại.

Ánh mắt hai bên đụng nhau, cơn giận của Đinh Kim Phúc vọt thẳng lên đầu, không thể đè ép được nữa.

“Ranh con, chẳng phải cậu nên giải thích về chuyện em trai tôi sao?”

Đinh Kim Phúc lạnh lùng mở miệng, mặt ngoài cười nhưng ánh mắt không mấy vui vẻ.

Người nhà họ Đinh cũng xông tới như thể sợ Hồ Tiểu Chiêu chạy trốn vậy.

Tâm trạng của đám đông đang kích động khiến Hồ Tiểu Chiêu sợ tới mức run như cầy sấy.

Anh ta lùi hai bước, đụng vào góc tường, không thể lui được nữa.

Hồ Tiểu Chiêu cố nặn ra nụ cười gượng gạo trông còn xấu hơn khóc: “Đinh...!ông chủ Đinh, ông nghe tôi giải thích, đây chỉ là hiểu lầm thôi”.

“Hiểu lầm cái beep! Mày là thằng lang băm hại người!”

Đinh Quốc Cường cầm túi thuốc đi vào nghe thấy mấy lời này của Hồ Tiểu Chiêu thì không nhịn được, cơn giận lập tức bùng nổ.

Đặt túi thuốc lên mặt sàn, Đinh Quốc Cường vén tay áo, nhào tới chỗ Hồ Tiểu Chiêu.

Anh ta túm lấy cổ áo Hồ Tiểu Chiêu, nắm đấm giáng xuống.

Hồ Tiểu Chiêu không kịp né, bị một quyền trúng mũi.

Tiếng hét thê lương vang lên, mặt Hồ Tiểu Chiêu như bình nước bị mở nắp, máu mũi tuôn như suối.

Đinh Quốc Cường cũng không nương tay.

Nếu không phải tại tên này, anh ta cần gì phải chịu tình chịu tội như vậy?

Dù bị đánh chết thì cũng đáng đời.

Hồ Tiểu Chiêu không hề có năng lực phản kháng, đau tới mức quỳ mọp trên đất, vừa hay tạo cơ hội cho Đinh Quốc Cường tung quyền tung cước.

Khi người nhà họ Đinh kéo được Đinh Quốc Cường ra thì Hồ Tiểu Chiêu đã nằm bẹp, tay ôm bụng rên rỉ không ngừng.

“Ui cha, cậu Đinh, đừng...!đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

“Đánh nữa thì sẽ đánh chết người đó!”

Đinh Quốc Cường bị cậu và mẹ túm lại nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự giận dữ.

Anh ta chỉ hận không thể đánh chết Hồ Tiểu Chiêu thôi.

Đinh Kim Phúc ở cạnh thờ ơ, không hề định nhúng tay vào.

Trình độ Hồ Tiểu Chiêu không ra gì, suýt tiễn em trai ông ấy xuống gặp tổ tiên, dù Đinh Kim Phúc biết về thân phận của Hồ Tiểu Chiêu nhưng hiện tại trong lòng vẫn đang điên máu tên này dữ lắm.

Nếu không phải kiêng dè gia thế của Hồ Tiểu Chiêu, với những gì Hồ Tiểu Chiêu gây ra hôm nay, anh ta có giữ được mạng hay không thì khó mà nói.

Tần Khải khoanh tay đứng một bên hóng chuyện.

Hồ Tiểu Chiêu kiêu căng ngạo mạn, trình độ không đến đâu lại dám coi mạng người như cỏ rác.

Loại người này bị nhà họ Đinh dạy một bài học thì cũng do chính anh ta gieo gió gặt bão thôi.

“Thần y Tần, ngại quá, làm cậu chê cười rồi”.

Vừa xử lý Hồ Tiểu Chiêu xong, Đinh Quốc Cường tới trước mặt Tần Khải, kính cẩn cảm ơn anh, sau đó anh ta luôn miệng xin lỗi, thái độ tôn trọng vô cùng.

Thấy Tần Khải gật đầu rồi Đinh Quốc Cường mới hỏi han về việc uống thuốc.

Không chỉ Đinh Quốc Cường, người nhà họ Đinh Quốc Cường cũng rất khách sáo với Tần Khải.

Mọi người vây quanh Tần Khải, nịnh nọt tâng bốc anh, chỉ hận không thể cung phụng Tần Khải như tổ tiên nhà mình nữa thôi.

Cậu của Đinh Quốc Cường vung tay vung chân nói: “Mọi người không thấy sự thuần thục của thần y Tần khi châm cứu đâu, giỏi hơn thứ lang băm kia nhiều”.

“Đúng đó, lần này phải làm phiền thần y Tần rồi, nếu không chắc chồng em cũng không sống nổi mất!”

Mẹ của Đinh Quốc Cường giơ một tay bụm ngực nói, dáng vẻ như thể còn sợ hãi lắm.

Người khác của nhà họ Đinh đều gật đầu, vô cùng cảm kích Tần Khải.

Ngay cả Vương Dao luôn không coi Tần Khải ra gì cũng chớp đôi mắt to, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Tần Khải.

Nếu không phải do người nhà họ Đinh miêu tả quá rõ ràng, Vương Dao cũng sẽ nghi ngờ là Tần Khải và người nhà họ Đinh cấu kết diễn kịch để lừa gạt cô chiêu nhà họ Vương là cô ta mất.

Mà lúc này, người khổ sở nhất chính là Hồ Tiểu Chiêu.

Người nhà họ Đinh khen ngợi Tần Khải có đôi tay thần kỳ mà cũng chẳng quên xỉa xói, đổ cái danh lang băm lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.

Trước mắt Tần Khải, người nhà họ Đinh nhiệt tình vỗ tay, mà với Hồ Tiểu Chiêu thì chỉ có tay đấm chân đá của Đinh Quốc Cường và sự lạnh lẽo của sàn nhà.

Nhìn Tần Khải được người người ngưỡng mộ, đôi mắt Hồ Tiểu Chiêu đỏ như máu, anh ta chật vật lau đi máu mũi, cố sức đứng lên.

Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Tần Khải đã bị Hồ Tiểu Chiêu giết trăm nghìn lần rồi.

Ghen ghét, phẫn nộ...

Đủ loại cảm xúc chồng chất lên nhau, Hồ Tiểu Chiêu siết chặt nắm tay, trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Như cảm giác được ánh mắt của Hồ Tiểu Chiêu, Tần Khải quay đầu, ánh mắt hai bên va chạm.

Hồ Tiểu Chiêu biến sắc, nghiêng đầu đi.

Thấy Hồ Tiểu Chiêu đã sợ hãi, Tần Khải mới cong môi, không định đuổi tận giết tuyệt đối phương.

Anh không hơi sức đâu mà làm thế!

Mà người nhà họ Đinh nhìn theo ánh mắt của Tần Khải, đồng loạt ngó sang Hồ Tiểu Chiêu.

“Bác cả, xử lý thằng lang băm này thế nào đây ạ?”, Đinh Quốc Cường cắn răng hỏi.

Đinh Kim Phúc còn chưa nói gì, người nhà họ Đinh đã bắt đầu mắng mỏ.

“Kiện nó đi! Kiện thấy bà nó luôn, loại người này thì không thể tha được!”

“Đúng đó, cậu nói có lý, không thể để tên lang băm này hại người thêm nữa!”

“Không thì đánh chết đi! Dám lừa người nhà họ Đinh chúng ta, đúng là chán sống”.

Trong tiếng mắng chửi của nhà họ Đinh, sắc mặt Hồ Tiểu Chiêu càng khó nhìn, chỉ muốn tìm một lỗ để chui vào thôi.

Đặc biệt là khi trong đám đông, Tần Khải còn đang đứng cười tủm tỉm nhìn mình, Hồ Tiểu Chiêu nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt như sắp nứt ra.

“Chuyện này...”

Đinh Kim Phúc bị họ hàng nhìn chằm chằm, khi mở miệng thì bỗng dưng nghẹn lại.

Nếu người thường thì thôi, quan trọng là thân phận của Hồ Tiểu Chiêu khiến cho ông ấy có chút kiêng kỵ.

Lỡ dồn ép quá mức, làm người nhà họ Đổng ra mặt cũng không phải chuyện tốt!

“Ôi, ông chủ Đinh, mọi người, đã lâu không gặp, ha ha...”

Một tiếng cười lanh lảnh truyền tới từ phía thang máy, thu hút ánh mắt mọi người.

Tần Khải nghe tiếng, quay đầu nhìn.

Một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn, choàng khăn quàng đỏ thẫm đang chậm rãi đi tới....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.