Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 121




Chương 121

Biết rõ Tần Khải đang đùa, nhưng cô ta vẫn xấu hổ.

“Không được thì thôi, thật ra tôi cũng không muốn xem lắm đâu, chào nhé”, Tần Khải xua tay rồi cất bước định bỏ đi.

“Đứng lại, anh đứng lại ngay cho tôi! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được chưa?”, Vương Dao cuống lên rồi chọn thoả hiệp.

Nhưng ánh mắt của cô ta thì như muốn giết người và ăn tươi nuốt sống Tần Khải.

“Chẳng phải cũng vậy sao”.

Tần Khải hoàn toàn không muốn đi, quay người, mỉm cười như gió xuân.

Anh vươn tay kéo cửa xe, bước vào chiếc xe Maserati của Vương Dao, trực tiếp ngồi ghế sau.

Vương Dao cắn răng, lúc này cô ta mới phản ứng lại, vừa nãy Tần Khải cố tình khiến cô ta thành trò cười.

Tên khốn!

Tôi nhịn!

Sợ Tần Khải không vui thì sẽ không đi nữa, Vương Dao chỉ có thể kiềm chế cơn giận.

Nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt tiểu thư nhà họ Vương như muốn giết người, Tần Khải lại vui vẻ trong lòng.

Vừa nãy Vương Dao lái xe đụng anh, giờ xem như huề rồi.

Tuy Vương Dao trông không tệ, nhưng tính cách như vậy quá nóng nảy, người bình thường thật sự không thể chịu nổi.

Tần Khải thầm tính toán trong lòng, sau này không có chuyện gì thì nên tránh xa con hổ nhỏ này chút.

Nếu không ngày nào đó tâm trạng cô ta không tốt thì mình phải nằm dưới bánh xe mất.

Trên xe.

Tần Khải dựa người vào ghế sau, giọng điệu nhàn nhạt: “Lái chậm chút, đúng rồi, Trung Hải có chỗ bán quần áo không, hay là dẫn tôi đi dạo trước?”

Đã mấy lần rồi, bị người ta chỉ vào mũi mắng đồ nhà quê, Tần Khải quyết định thay đổi quần áo và kiểu tóc, làm lại hình tượng của bản thân.

Trung Hải dù sao cũng không ở bên trong núi, có vài phương diện cũng phải nhập gia tùy tục.

Quan trọng là hiện tại đã có sẵn tài xế, còn có thể tiết kiệm được chút tiền này, há chẳng phải đáng mừng rồi sao.

“Anh không đến nhà chúng tôi sao? Còn mua quần áo nữa à, anh xem tiểu thư tôi đây là tài xế của anh sao!”

Vương Dao siết chặt tay lái trong tay, lại nghiến chặt răng.

Vẻ mặt tức giận nhìn Tần Khải.

“Khụ khụ… Đến nhà cô không cần phải chỉn chu chút sao? Tôi đây cũng là muốn tốt cho cô, vả lại, chuyện này cũng thuận đường, không phải rất đơn giản sao?”

Tần Khải giang tay, cố gắng nói lý.

Vương Dao trừng mắt, tức như muốn ngất đi, hoàn toàn không muốn nói thêm một câu nào với Tần Khải nữa.

Đương nhiên, không phải cô ta không nói lại được Tần Khải, mà cô ta đường đường là đại tiểu thư, không muốn so đo với hạng tiểu nhân như Tần Khải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.