Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 116




Chương 116

“Bác ơi, cháu…”, Đinh Quốc Cường lắp bắp định giải thích.

Song Đinh Kim Phúc đang giận tới mức lửa bốc lên đầu nên lập tức bước tới rồi giáng cho anh ta một cái bạt tai đau điếng, sau đó mắng: “Thằng nghịch tử, mày định hại chết bố mày hả? Hãy xem mày đã làm gì đi, còn cậu nữa. Hôm nay, em trai tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần đền mạng đi”.

Đinh Quốc Cường bị mắng tới mức ù tai, không dám nhúc nhích.

Sau đó Đinh Kim Phúc quay lại rồi mắng Hồ Tiểu Chiêu.

Những người khác của nhà họ Đinh lúc này đều dạt sang một bên quan sát tình hình, ai cũng im như thóc, không dám chen lời vào một câu vì sợ bị liên luỵ.

Còn Hồ Tiểu Chiêu thì vừa lo vừa sợ.

Nếu Đinh Kim Lộc có mệnh hệ gì, sợ là gia tộc nhà anh ta cũng không bảo vệ anh ta được mất.

“Vô dụng, rặt một lũ ăn hại! Chỉ giỏi ăn tài phá hại thôi!”

“Các người còn ngây ra đấy à? Mau đi mời thần y Tần vào đây mau!”

Thấy Đinh Kim Phúc tiếp tục nổi cáu, người nhà họ Đinh không dám nói gì mà tản ra ngay.

Nhìn ai trai mình thoi thóp nằm trên giường bệnh, Đinh Kim Phúc vô lực ngồi cạnh giường, rõ ràng hiện giờ ông ấy đang vô cùng tức giận.

Đinh Quốc Cường thoáng do dự rồi cũng không dám tiến lên.

Nếu ngay từ đầu anh ta biết Tần Khải là thần y thì đâu ra nông nỗi này, đánh chết anh ta cũng không dám làm chuyện ngu xuẩn đó.

Đinh Kim Phúc chạm vào tay Đinh Kim Lộc để cảm nhận nhiệt độ của em trai mình, bấy giờ mới dịu cơn tức đi phần nào.

Đinh Kim Lộc lúc này đang ở trạng thái nguy hiểm, đã phải thở máy, thậm chí có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào.

“Bác sĩ, em trai tôi còn cứu được nữa không?”, Đinh Kim Phúc điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới chật vật ngẩng đầu lên hỏi Từ Vọng Đức.

Nghe thấy thế, Từ Vọng Đức thở dài nói: “Khó lắm, ngay khi phát hiện ra tình trạng của bệnh nhân, bệnh viện chúng tôi đã lập tức đề nghị mời thần y Tần đến chữa trị rồi. Nhưng tiếc là… trừ khi cậu ấy chịu giúp, không thì bệnh nhân khó mà qua khỏi”.

Đinh Kim Phúc cau mày, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.

Tuy Từ Vọng Đức không nói thẳng ra, nhưng Đinh Kim Phúc hiểu nếu Tần Khải không giúp thì Đinh Kim Lộc chết là cái chắc.

Bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên trùng xuống.

Không lâu sau, người nhà họ Đinh ùa đi tìm Tần Khải đã lục đục trở về.

Đinh Kim Phúc hỏi từng người một, nhưng ai cũng chỉ cúi đầu.

Ban nãy, bọn họ gần như đã lục tung cả bệnh viện lên rồi.

Tiếc là vẫn không thấy bóng dáng của Tần Khải đâu.

Đinh Quốc Cường thấy tình hình không ổn nên càng sợ hãi hơn.

Anh ta co rúm người lại, sau đó định lẩn đi theo bản năng.

“Tất cả là tại thằng ngu xuẩn này, mày còn định trốn à?”

Đinh Kim Phúc thấy thế thì tức phát điên, sau đó lôi Đinh Quốc Cường ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.