Tiên Đài Có Cây

Chương 84: Xóa Tên Khỏi Tây Sơn




Nghe được lời này nét mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, đặc biệt là Tô Dịch Thủy và Tiết Nhiễm Nhiễm, cả hai đều không hẹn mà cũng nghĩ tới cái đầu còn chưa đốt sạch của ma vương. Cho đến thời điểm này thì hình như vẫn luôn có một bàn tay ở sau lưng thao túng mọi chuyện, im lìm dẫn đường cho họ vào âm giới, sau đó tìm được xương cốt của ma vương. Tuy rằng sau tất cả vẫn chưa nhìn thấy ác ý gì quá lớn, thế nhưng cái loại cảm giác bị người ta đặt trong lòng bàn tay mà đùa giỡn thật quá mức không thoải mái.

Vậy rốt cục kẻ đã giả mạo ra ngần ấy người như thế là ai?

Tô Dịch Thủy nói:

"Đi nhanh, lập tức rời khỏi núi Xích Diễm!"

Nơi đây quá gần địa bàn của Ngụy Củ, không nên ở lâu, hơn nữa kẻ đứng sau không rõ thân phận lại có thể biến ảo thành hình không dễ phát hiện, vậy nên thượng sách trước mắt là phải trở về lãnh địa của mình phòng bị thật tốt.

Quãng đường trở về đám người cũng nghe được một ít chuyện xảy ra tiếp đó ở Xích Diễm Sơn, nghe đâu sau khi Ngụy Củ lấy được lửa luyện kim bèn lập tức nhẹ nhàng bắt chẹt đám trưởng lão ba môn phái. Tô Vực cũng phái người ban thánh chỉ khen Ngụy Củ vì lê dân thiên hạ, không tiếc trăm cay ngàn đắng đoạt được lửa luyện kim, rất có khí thế của một danh môn chính phái.

Trước đây Ngụy Củ từng cứu Tô Vực, hắn làm thế xem như ban phát chút tình nghĩa của hoàng gia. Lần này những dị nhân Tô Vực phái đi lâm trận gần như toàn quân bị diệt, giờ ma vật không ngừng tràn ra, nhu cầu cấp bách là phải có người giúp hắn đi dập lửa, đương nhiên phải nịnh nọt Ngụy Củ một chút. Hơn nữa Tô Vực vẫn luôn kiêng kị danh vọng của đám danh môn, sợ họ làm khuấy động thiên hạ của hắn, nếu như cất nhắc Xích môn thì có thể chống chọi được với ba môn phái đã tới hồi suy tàn.

Hiện tại Ngụy Củ dẫn đám Xích môn rời núi, sửa lửa luyện kim thành lửa thánh Xích môn, một đường diệt yêu trừ ma phá hủy ma vật, danh vọng đã đạt tới đỉnh cao. Có lẽ không tới vài ngày Ngụy Củ sẽ kế thừa chức vị của Chiến nương nương Mộc Thanh Ca năm đó, trở thành một thế hệ quốc sư mới chạm vào là phỏng tay.

Về phần lão tiên rượu tạm thời cũng không thể quay về núi Thúy Vi mà theo đám người về Tây sơn ở tạm. Sau khi lão tỉnh táo đã nói thật rõ ràng mọi sự, bùa Tẩy hồn tuy không có bùa giải nhưng nếu người dính bùa lại lần nữa yêu sâu nặng đối phương thì hiệu lực của nó cũng xem như vô ích. Nói đến đây lão ta còn ra sức giải thích:

"Cái gọi là yêu sâu nặng chính là cùng sinh cùng tử, có thể vì đối phương mà chết. Lần sau nếu Nhiễm Nhiễm gặp nguy hiểm thì ngươi cứ dùng ngực thay nàng chịu kiếm là được, nếu may mắn còn sống thì trí nhớ của ngươi sẽ hồi phục thôi!"

Lúc lão nói lời này thì khuôn mặt Tô Dịch Thủy giống như đóng một tầng băng mỏng, ngay cả việc có thể mình từng yêu Mộc Thanh Ca mà hắn còn không chấp nhận được thì kiểu gì có thể lần nữa yêu nàng? Lại còn muốn hắn thay nàng chắn đao mà chết, thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Tiết Nhiễm Nhiễm nghe xong cũng bất lực cười khổ, nàng cảm thấy việc kiếp trước Tô Dịch Thủy vì Mộc Thanh Ca mà hiến đi nửa tu vi của mình thì đáng tin đó, thế nhưng giờ nàng không phải Mộc Thanh Ca mà chỉ là một trái cây rơi, vỏ quả lại là Tiết Nhiễm Nhiễm. Bị ký ức sinh ly tử biệt kia tác động, Tô Dịch Thủy vì nội tâm dằn vặt có lẽ từng thích qua nàng, vậy nên khi bị suối linh ảnh hưởng hắn liền trở nên tùy tiện. Chỉ là khi đó ký ức có đẹp đẽ bao nhiêu thì giờ nhớ tới lại càng chua xót bấy nhiêu.

Bây giờ thứ Tô Dịch Thủy thiếu chính là những ký ức khắc cốt ghi tâm ấy, vậy nên trong lòng hắn nào có nàng? Nàng thậm chí không thể chất vấn kẻ phụ bạc có từng yêu mình hay không, giờ đây hắn không thể nhớ bất cứ thứ gì, không hề bận tâm mà có thể nói thật lòng yêu ghét bao nhiêu, không cần phải âu lo thấp thỏm vì tâm trạng của nàng, trực tiếp đến mức khiến người ta không thể chống đỡ.

Nghe lão tiên rượu nói hết Nhiễm Nhiễm lại tìm một chỗ yên tĩnh bên sườn núi ngẩn người, lẳng lặng nhìn trăng sáng trên ngọn cây giải đi âu sầu phiền muộn. Chốc lát bên cạnh đã có ai đó ngồi xuống, chất giọng lạnh lẽo của nam nhân lại vang lên:

"Ngươi cũng nghe rồi đó, giờ nếu muốn ta nhớ lại thì bản thân phải chủ động lên, trước đây mê hoặc ta thế nào thì giờ làm thế ấy." =))))

Nghe bài tập mà đồ đệ yêu giao cho, cựu sư tôn Tây sơn cảm thấy có hơi quá mức tưởng tượng, nàng kinh ngạc quay đầu nhẹ giọng nói:

"Này, lời này của ngài là ám chỉ ta dụ dỗ ngài ý hả?"

Tô Dịch Thủy cũng không cảm thấy lời mình có gì quá đáng, vẫn giữ nguyên thái độ nói:

"Chẳng lẽ không phải sao, kiếp trước ngươi thích đàn ông vừa trẻ vừa đẹp, dùng vài ba câu giả dối là có thể khiến người ta vui vẻ. Tuy ta không phải loại người tâm trí không kiên định nhưng nói không chừng về sau ngươi đã dùng qua thủ đoạn phi thường gì đó rồi mê hoặc được thiếu niên vô tri như ta, đã vậy cứ làm theo y hệt là được rồi!"

Nhiễm Nhiễm há miệng định nói lại thôi, cẩn thận nghĩ lại thì ký ức về sư phụ trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh về một kẻ chuyên dùng nam sắc của hắn mê hoặc thiếu nữ vô tri như nàng, theo nàng thấy thì hồ ly tinh vẫn còn một con, đáng tiếc lại là một con hồ ly đực!

Vậy nên nàng không khách khí nói:

"Sư phụ, ta dám dùng hồn thề khẳng định chưa từng dụ dỗ ngài! Hơn nữa theo lời ngài nói thì bùa Tẩy hồn cũng không ảnh hưởng gì lắm, không bằng...chúng ta không giải nữa?"

Tô Dịch Thủy cho rằng lần này mình đến đây đã là nhượng bộ rất lớn, nào có ngờ được nhóc quỷ này không những không biết ơn mà còn ám chỉ chính hắn mới là kẻ theo đuổi nàng. Sau khi hắn tiếp thu được mối nghiệt duyên giữa mình và Mộc Thanh Ca thì giờ đến lượt con nhóc này chối đây đẩy, lại còn ám chỉ rõ ràng rắng hắn mới là kẻ lì lợm la liếm hết lòng vì Mộc Thanh Ca, nhớ nhung Mộc Thanh Ca! Chẳng lẽ thật sự trước đây thật sự là mình chủ động theo đuổi nàng ta? Nhưng việc hoang đường như vậy cho dù nằm mơ hắn cũng sẽ không dám nghĩ tới.

"Tiết Nhiễm Nhiễm, đừng được voi đòi tiên! Cố hết sức để chiếm thế thượng phong trong loại chuyện này thì vinh dự lắm nhỉ?"

Nói đến đoạn chuyện này thì tình thầy trò sâu đậm cũng phải tạm thời gác lại sang bên. Tiết Nhiễm Nhiễm xoắn ống tay phân tích cho Tô Dịch Thủy:

"Không, bây giờ bỏ qua chuyện kiếp này đi, chúng ta nói tới Mộc Thanh Ca kiếp trước. Sư phụ hẳn cũng nghe nhị sư thúc nói qua việc Tô Vực vì đổi được nụ cười của giai nhân mà phải dùng ngàn vàn xây nên phòng ốc hoa lệ trên Tây sơn, về phần ma quân Ngụy Củ cũng là một kỳ nhân hiếm gặp. Sư phụ nghĩ xem, lúc ấy ngài ngoài cái mã đẹp trai ra thì có gì hơn ai? Ta không nhớ rõ kiếp trước, thế nhưng nghĩ đơn giản cũng có thể tưởng tượng được bên người mình thiếu niên như trăm hoa đua nở, nếu lúc đó người không cố gắng thì ước chừng cũng chẳng có cửa đâu..."

Lúc nói câu cuối cùng, nhìn thấy ánh mắt như dao sắc của Tô Dịch Thủy Nhiễm Nhiễm cũng tự hạ xuống âm thanh.

"Làm sao, ngươi rất tự hào khi kiếp trước mê hoặc được nhiều đàn ông như vậy?"

Nhiễm Nhiễm bị nói đến muốn câm lặng:

"Ta đã bảo kiếp trước không liên quan đến hiện tại. Bây giờ cho dù ta có muốn lấy chồng thì cũng phải đợi mẹ ta làm mai."

Bởi vì phạm trù kiếp trước là ai dụ dỗ ai mà hai người cứ chia tay một cách không vui dưới ánh trăng như vậy, những ngày sau đó cũng mạnh ai nấy bước, không ai quan tâm ai. Ngay cả lão tiên rượu nhìn thấy hai kẻ đang chiến tranh lạnh kia cũng cười hắc hắc:

"Thấy chưa, bùa tẩy hồn cũng là bùa thử vàng, tình cảm có sâu đậm bao nhiêu cũng chỉ là nhu cầu nhất thời, nếu dễ dàng quên đi như vậy thì thôi chia tay sớm bớt đau khổ."

Nghe vậy Tô Dịch Thủy nâng mắt liếc ông già, sau đó ngón tay dài búng một cái làm bình rượu Nhiễm Nhiễm cho lão văng đổ xuống gốc cây. Lão tiên rượu giậm chân, mắng to Tô Dịch Thủy không phải người!

Sau trận ác đấu ở núi Xích Diễm, kỳ thực ai nấy cũng đều rất mỏi mệt, sau khi ra khỏi lãnh địa Xích môn thì Tô Dịch Thủy bèn sai Vũ Thần đi mua một chiếc xe ngựa cho Nhạc Thắng đi.

Nhiễm Nhiễm nói mọi người thay đồ đạc, sau đó đi giặt sạch bên bờ suối. Khâu Hỉ Nhi thấy Nhiễm Nhiễm thất thần nhìn đống đồ trong tay, nhịn không được chọt nàng một cái, lại dùng ánh mắt ý bảo sư phụ đang ở bờ suối bên kia nhìn nàng. Chiến tranh lạnh đã được mấy hôm, mặt Tô Dịch Thủy càng ngày càng thối, đáng sợ tới mức sư thúc và các sư huynh đệ đều không dám thở mạnh. Đáng nói là cái kẻ hay dỗ ngọt Nhiễm Nhiễm lần này lại giống như bị mỡ heo che mắt, không thấy nàng đi lấy lòng sư phụ, nếu một đường trở về mà cứ thế này thì có lẽ Tây sơn sẽ thật sự trình diễn một màn thảm kịch giết đồ để chứng đạo của đời người.

Có lẽ cảm giác mấy hôm nay mình cũng hơi quá đáng, Nhiễm Nhiễm chậm rãi mang giày, sau đó nhẹ nhàng nhảy vọt qua dòng suối nhỏ tới trước mặt Tô Dịch Thủy.

Khâu Hỉ Nhi nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu không khí kỳ diệu giữa cả hai, thay Nhiễm Nhiễm lau mồ hôi một cái. Kỳ thực nàng cũng chẳng nghe hai người kia nói gì, cổ họng bọn họ chỉ hơi lên xuống một lát thì bắt đầu một trước một sau đến bìa rừng phía trước. Khâu Hỉ Nhi cũng đoán được bọn họ đang bí mật truyền âm, người khác không thể nghe được nội tình, bèn thở dài một hơi nói:

"Làm sao bây giờ, sư muội lại trở thành sư tổ nhập ma, sư phụ sẽ không ăn hiếp sư phụ của sư phụ chứ?"

Cao Thương đang giúp nàng thoa xà phòng mỡ lợn bên cạnh, nghe được lời ai oán của sư muội liền khờ khạo nói:

"Tiểu sư muội đáng yêu như vậy sao sư phụ có thể nhẫn tâm mà mắng muội ấy được?"

Chỉ trong chốc lát, Tô Dịch Thủy và Nhiễm Nhiễm đã trở lại. Có lẽ hiểu lầm đã được khai thông, cục diện bế tắc từ đó cũng dần tốt đẹp lên một ít.

Hai ngày sau Nhạc Thắng miễn cưỡng đã có thể khỏe lên chút. Nhiễm Nhiễm nhờ Thẩm Khoát và Khâu Hỉ Nhi lấy ít nước suối về, sau đó nàng vừa thay thuốc cho Nhạc Thắng vừa lơ đãng hỏi:

"Lúc bọn ta đi núi Xích Diễm, Thẩm Khoát sư đệ thật sự một bước không rời mà chăm sóc ngươi?"

Nhạc Thắng ngẫm nghĩ:

"Lúc đó vết thương của đệ quá đau, sư huynh nói có thuốc an thần nên sau khi uống xong thì đệ đi ngủ, sau khi tỉnh lại thì sư phụ và mọi người cũng đã trở về. Đời này của đệ xem như hoàn toàn vô dụng, mọi người thật ra không cần phải cứu đệ, cứ để đệ chết cho rồi!"

Nhiễm Nhiễm nói:

"Nếu ngươi thật là kẻ thấy chết không sờn thì lúc đối mặt với Ngũ sát trận đã không bỏ lại chúng ta mà vội vàng đi cùng lão Phùng âm dương đó, vào trận là một ván cược, đánh cược là phải chịu thắng thua. Giờ ngươi có thể sống ta được bên ngoài đã là trời cao chiếu cố, há có thể trách chúng ta cứu ngươi?"

Nếu là Nhạc Thắng kiêu ngạo của trước kia nghe xong lời này thì đã sớm không phục giậm chân, thế nhưng giờ nghe xong hắn lại thấy xấu hổ, khi đó nếu mình tin tưởng sư phụ vào cửa bắc hung hiểm nhất thì sao có thể rơi vào kết cục này? Nghĩ vậy thiếu niên lại nhìn cánh tay đã cụt của mình mà khóc rống, sau lại thều thào nói:

"Sư tỷ, đệ giờ đã bị hỏng cả gương mặt, trở nên tàn phế, có phải tỷ sẽ không thích đệ nữa?"

Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu:

"Cho dù ngươi không bị hỏng mặt thì ta cũng sẽ không thích ngươi. Sau khi trở về ta sẽ nhờ Thập tứ thúc làm cho ngươi một cái tay giả, để xem ngươi có thể dùng được hay không. Bản chất của việc tu chân là muốn phi thăng vứt bỏ đi thân thể, nếu chỉ là một cái túi da thì ngươi quan tâm nó mới cũ tốt xấu làm gì? Chỉ cần ngươi còn sống, còn một hơi thở biết hướng về tương lai thì vẫn sẽ giữ được cuộc sống của riêng mình, nếu ngươi thấy được đôi tay tàn phế của Thập tứ thúc thì người sẽ tự ngộ ra được cái gì gọi là người tàn không quan trọng, thứ vĩnh viễn không thể cứu được chính là tâm đã tàn."

Trước giờ Nhiễm Nhiễm nói chuyện vẫn luôn dịu dàng mà kiên định, Nhạc Thắng nghe vào tai thì tinh thần suy sụp không phấn chấn của thiếu niên trở nên an ổn bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí hôm sau lên đường thì kẻ vẫn luôn nằm liệt trên xe ngựa muốn chết lại bò dậy muốn dùng một tay dắt ngựa khuân đồ thay Khâu Hỉ Nhi.

Dọc đường đi Vũ Đồng vẫn luôn lo lắng đề phòng, ánh mắt của nàng và ca ca không tự giác vẫn luôn đánh giá trên người Tiết Nhiễm Nhiễm.

Nhìn kỹ lại thì thật có cảm giác như trong mộng sực tỉnh, nàng nghi ngờ mình có phải trước đây bị mù hay không, rõ ràng Tiết Nhiễm Nhiễm này tuy dung mạo quá khác biệt so với trước kia nhưng ánh mắt lại cực kỳ giống. Hơn nữa cái loại thong dong bĩnh tĩnh như gần như xa này lại hoàn toàn giống nhau, đến tài ăn nói thuyết phục người ta cũng được kế thừa toàn bộ từ kiếp trước. Đặc biệt là bộ dáng lười biếng, thích nằm ở trên tảng đá lớn ăn vặt chính là hình ảnh quen thuộc của Mộc Thanh Ca.

Hiện giờ Vũ Đồng không tài nào có thể tự nhiên nói chuyện với Nhiễm Nhiễm, không phải cố tình lạnh nhạt mà là không biết nói gì mới tốt. Thứ cảm giác kỳ cục này chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, cũng vì thế mà Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình không nên về lại Tây sơn.

Vậy nên sau khi toàn bộ đã trở về, trong thời gian nghỉ giữa giờ khi làm bài tập thì Nhiễm Nhiễm bèn khéo léo nói ra ý nghĩ của mình, nàng muốn trở về sống với cha mẹ quãng đời còn lại. Bọn họ không con cái gì, chỉ có một đứa con nuôi, vậy nên nàng muốn ở cạnh chăm sóc họ thật tốt.

Tô Dịch Thủy nghe loại di ngôn từ biệt này của nàng thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Hắn cũng không nhìn tới cô nhóc đang đứng cạnh án thư, vừa sửa sang lại kệ sách vừa nói:

"Nếu ngươi là Mộc Thanh Ca thì ta cũng không nên lại nhận ngươi làm đồ đệ, ngay hôm nay ta sẽ xóa tên ngươi khỏi Tây sơn."

Nhiễm Nhiễm vốn chỉ muốn chào tạm biệt, cố gắng quý trọng thời gian cuối cùng này, ai ngờ Tô Dịch Thủy lại tuyệt tình muốn xóa tên nàng khỏi Tây sơn. Nói cách khác thì Tô Dịch Thủy mở núi nhận đồ đệ lâu vậy, đồ đệ đầu tiên hắn bỏ lại là Tiết Nhiễm Nhiễm nàng.

Nhiễm Nhiễm nghe xong liền liếc nhanh về phía hắn:

"Thời gian của ta cũng không còn bao lâu nữa, để lại tên ta ở Tây sơn thì đã làm sao, sao cứ phải một hai phải xóa tên mới được?"

Tô Dịch Thủy dùng chổi lông gà phẩy phẩy trên cái kệ sách không có lấy một hạt bụi, lạnh lùng nói:

"Ngươi coi nhẹ chuyện sống chết như thế thì để ý chút hư danh ở Tây sơn này làm gì?"

Nhiễm Nhiễm cảm thấy Tô Dịch Thủy nói không sai, người dù sớm dù muộn cũng phải chết, đúng thật là không cần cái nhơ danh của một tên phản đồ. Nhiễm Nhiễm thở dài, nói sâu xa thì nàng có lẽ chính là kẻ duy nhất trên đời bị đồ đệ cũ của mình đuổi khỏi sư môn.

Đang chuẩn bị trở về thu dọn hành lý thì Tô Dịch Thủy lại hỏi:

"Đi đâu đó?"

Nhiễm Nhiễm phiền muộn đáp:

"Không còn là đồ đệ Tây sơn nữa sao dám ăn cơm của ngươi, ta thu dọn hành lý chạy lấy người trước."

Tô Dịch Thủy ngồi lại trên ghế:

"Định đi đâu?"

Nhiễm Nhiễm nhìn ra cửa sổ, nói:

"Đương nhiên là về tìm cha mẹ, lúc này gạo nếp ở Giang Nam có mùi vị ngon nhất, làm bánh chưng thì tuyệt vời, ta sẽ tìm một con thuyền xuôi dòng về phương nam, ban ngày sẽ dạo phố, tối mới lên thuyền."

Nàng nghĩ rất chu đáo, một đường vừa dạo vừa ăn, quang cảnh thật tươi đẹp. Đúng là tốn công ngày ấy còn hết lời cổ vũ Nhạc Thắng lần nữa vực dậy tinh thần, đến lượt mình thì lại sa ngã chỉ một lòng muốn chết. Tô Dịch Thủy không nói tiếp, chỉ lạnh giọng bảo nàng ra ngoài.

Âm thanh cãi vã của cả hai từ thư phòng truyền tới khiến đám đồ đệ đang luyện võ bốn mắt nhìn nhau, sau đó lũ lượt nhìn về phía bên này.

Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn nam nhân lạnh lùng như băng giá, từ biệt lần này hẳn về sau sẽ không thể gặp nhau. Đây đâu phải nàng nản lòng muốn chết, chỉ là nàng nhìn tới thân thể như cái động không đáy của mình, chỉ e sẽ liên lụy đến hắn. Bây giờ có người âm mưu sau lưng hắn, nếu như không nguyên vẹn mà chuẩn bị thật tốt thì chỉ sợ sẽ bị nàng kéo chân.

Vậy nên Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình chủ động rời đi là lựa chọn tốt nhất, mà có vẻ hắn cũng rõ ràng điều này, sau khi biết nàng là Mộc Thanh Ca thì hắn cũng sẽ ghét nàng không chịu được. Tô Dịch Thủy đuổi nàng ra ngoài mà không đòi lại kết đan hẳn cũng trọn tình vẹn nghĩa rồi.

Nhiễm Nhiễm cẩn thận suy nghĩ, cho rằng đây là lựa chọn tốt nhất nên cũng không chút do dự mà dọn đồ. Chỉ là khi trở về đột nhiên phát hiện cái cây luân hồi đã bị người ta đào mất, hỏi Khâu Hỉ Nhi mới biết là sư phụ sai đại sư thúc đào đi rồi, còn đào đi đâu thì nàng cũng không biết.

Nếu không có cái cây này thì Nhiễm Nhiễm lại càng không trụ được bao lâu, nhưng nếu Tô Dịch Thủy không cho thì nàng cũng không thể đòi, may là trong phòng nàng còn có hai cái rễ cây, ngâm làm nước uống miễn cưỡng có thể chống chọi trở về gặp cha mẹ...Vì thế sau khi thu dọn xong hành lý nàng bèn để lại một bức thư từ biệt cho các sư huynh tỷ, sau đó xuống núi.

Thời điểm nàng đi Tô Dịch Thủy cũng tuyên bố bế quan rồi bày kết giới trên đỉnh núi, ngay cả Vũ Đồng cũng không thể lại gần, vậy nên nàng cũng không cần phải đi từ biệt sư phụ. Nhiễm Nhiễm không định làm bộ dạng sinh ly tử biệt nên chỉ một mình lặng lẽ xuống núi, lúc ra khỏi cửa Tây sơn thì phía sau lại có người kêu:

"Sư tỷ xin dừng bước!"

Nhiễm Nhiễm quay đầu lại thì thấy sư đệ Thẩm Khoát không biết đã xuống núi cùng nàng tự lúc nào.

"Sư tỷ sao lại đeo hành lý, tỷ đi đâu?"

Nhiễm Nhiễm hơi mỉm cười:

"Cơm chiều hôm qua không phải nhị sư thúc truyền lời sư phụ xóa tên ta khỏi Tây sơn sao? Ta không còn là đệ tử Tây sơn nữa, đương nhiên về nhà với cha mẹ."

Vẻ mặt Thẩm Khoát hiện ra vẻ khổ sở:

"Đệ đã nghe tam sư tỷ kể ân oán của tỷ với sư phụ, sư phụ chỉ là nóng giận nhất thời mới nói vậy chứ đâu muốn đuổi tỷ đâu, hiện giờ tỷ chân khí không thông, một mình xuống núi nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Không, nếu tỷ nhất định phải đi thì phải để đệ theo hộ tống mới được, đệ tuyệt đối sẽ không để tỷ đi một mình."

Nhiễm Nhiễm nhìn khuôn mặt trắng nõn tràn đầy chân thành của Thẩm Khoát, nàng nghĩ ngợi một hồi, chần chờ nói:

"Nếu đã vậy thì đi chung đi, đúng lúc ta muốn nhờ Tăng Dịch sư thúc chế tạo cho Nhạc Thắng sư đệ một cái tay giả, ngươi theo đến đó cũng tiện thể mang trở về."

Sau khi đạt thành thỏa thuận giữa tỷ đệ, Thẩm Khoát không quay trở lên núi mà trực tiếp đi theo Nhiễm Nhiễm. Theo cách nói của hắn thì thuật khinh thân của hắn đã rất thành thục, cho dù đi đường xa cũng không tốn mấy thời gian, giờ sư phụ đã bế quan nên không ai coi sóc, đúng lúc hắn có thể hộ tống sư tỷ về nhà.

Quãng đường trở về cũng rất thong thả, hiện tại nàng không thể hao tổn thêm chân khí nên Thẩm Khoát thuê xe ngựa dưới núi đưa nàng về. Nhiễm Nhiễm ngồi trong xe rảnh rỗi không làm gì, liền cùng hắn nói chuyện phiếm:

"Lúc nhỏ ngươi lớn lên ở núi Xích Diễm sao?"

Thẩm Khoát lắc đầu. Hắn là hậu duệ của lão môn chủ Xích môn, lúc lão môn chủ bị Ngụy Củ hại chết thì hắn còn chưa sinh ra đời, đương nhiên chưa từng ở trên núi.

Nhiễm Nhiễm ngâm nga một giai điệu, lại nói:

"Ngươi chưa từng đi núi Xích Diễm chắc không quen địa hình ở đó, vậy sao lại ngắn ngủi chưa đến nửa canh giờ đã có thể lên xuống núi một vòng?"

Thẩm Khoát bị hỏi đến sửng sốt, nghi hoặc hỏi:

"Tứ sư tỷ nói gì, đệ nghe không hiểu?"

Nhiễm Nhiễm nhìn hắn, nói:

"Có nhớ lần trước ta giặt quần áo cho các ngươi không? Khi ấy ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị, đế giày của đám đại sư huynh đều dính đất sét đỏ trên núi Xích Diễm, muốn rửa sạch rất cực khổ. Sư đệ Nhạc Thắng không lên núi nên giày của hắn rất sạch, về phần ngươi vẫn luôn chăm sóc Nhạc sư đệ, thế sao trên đế giày cũng dính đất sét đỏ rồi? Sư đệ nói ra xem lý nào là vậy?"

Thẩm Khoát ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đầy hổ thẹn nói:

"Sư tỷ ta sai rồi, ta không chăm sóc tận tâm cho sư đệ, lúc sư đệ ngủ ta vừa thấy chán vừa lo cho mọi người nên từng bỏ sư đệ mà lên núi kiểm tra, chỉ là đi lạc nên đã xuống núi. Ta biết ta bỏ sư đệ lại một mình là không đúng, sau này sẽ không dám nữa."

Nhiễm Nhiễm lắc đầu:

"Không, là ngươi trăm phương nghìn kế cho Nhạc Thắng uống thuốc ngủ, sau đó thừa cơ lên núi. Nhạc Thắng nói hắn ngủ lúc chính ngọ, đúng là lúc ta và sư phụ vào khe đá, ngươi nói xem khi ấy ngươi lén lên núi là để làm gì? Còn cái thùng nước vàng kia cũng là ngươi lén lút xả ra đúng không?"

Thẩm Khoát thấp giọng cười, nụ cười vốn luôn cười thẹn thùng lúc này lại trở nên vô cùng tà khí:

"Tứ sư tỷ, tỷ không đi làm quan xử án thật đúng là phí tài, chỉ bằng một cái đế giày mà lại khiến tỷ liên tưởng ra nhiều chuyện như vậy. Không sai, ta lén lút lên núi đấy, việc lớn như cung nghênh hài cốt ma vương từ núi Xích Diễm dưới mắt ngươi cũng là ta, nước vàng kia... nếu không phải ngươi nhiều chuyện thì nghiệp lớn đã thành, sao ta còn ở đây nói với ngươi mấy lời vô nghĩa?"

Nhiễm Nhiễm lúc này đã đứng thẳng người dậy, đề phòng nhìn hắn hỏi:

"Ngươi rốt cục là ai?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.