Tiên Đài Có Cây

Chương 68: Khả Năng Kỳ Lạ




Một câu "Trong lòng nàng chỉ có sư phụ" của Tô Vực kia thật khiến người ta mất hứng.

Sau khi Tô Vực nói xong lời này thì leo lên xe rồng, hắn đã rời kinh khá lâu, đám trọng thần quyền quý trong kinh cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Có điều thế cũng tốt, thừa dịp này cứ đứng trong tối quan sát đám người kia bày mưu tính kế, đợi khi hắn trở về phát ra cơn thịnh nộ của rồng cho bọn chúng biết chính mình có cân lượng bao nhiêu.

Tô Vực ngẩng đầu nhìn sắc trời, lần nữa khôi phục dung mạo thanh xuân trên mặt, bất đắc dĩ cười một cái rồi phân phó thái giám bên người nhanh chóng khởi hành hồi kinh. Hắn biết tuy lần chiến sự này đại Tề thắng, ở biên quan cũng bớt lo nhưng không chóng thì chày nơi này sẽ diễn ra cuộc ác chiến một lần nữa. Việc hắn cần làm bây giờ chính là tọa sơn xem hổ đấu, chỉ mong trận chiến tiếp theo có thể làm tổn hao không ít linh lực của đám người tu tiên.

Thông qua trận chiến với Cao Khảm Tô Vực càng thêm cảnh giác, kẻ tu chân một khi nổi lên ác niệm thì chính là uy hiếp lớn nhất với hoàng quyền. Nghĩ thế hắn thở dài một hơi, trước đây nếu Thanh Ca biết hắn kiêng kị người tu chân như vậy thì liệu có thể sửa lại mệnh đế vương của Tô Dịch Thủy hay không? Nhưng dù thế nào hắn vẫn không cảm thấy mình làm sai, một khi ngự trên vị trí này thì chân tâm sẽ đổi, nếu là Tô Dịch Thủy thì chỉ sợ tốt quá hóa lốp, càng thêm bạo ngược mà thôi.

Đế vương quá mềm lòng sẽ mất nước, Tô Vực chậm rãi khép mắt lại, không quan tâm đến mưa gió cuồn cuộn sắp nổi lên bên ngoài.

Đại nội tổng quản đã hầu hạ Tô Vực nhiều năm. Năm đó chính mắt lão chứng kiến một đoạn cố sự của thiếu niên thiên tử với nương nương, giờ bệ hạ lo lắng Chiến nương nương cũng có tình có lý. Tuy vậy lão cảm thấy những lời vừa rồi bệ hạ nói với Ngụy Củ không giống gửi gắm cô nhi mà chính là đốt cháy lên ngọn lửa ghen ghét trong lòng gã, nghĩ vậy lão thái giám cả đời trong cung cũng đã rõ ràng.

Nghĩ đến Chiến nương nương đã từng chữa khỏi cho cái chân tàn tật của lão, thái giám già thở dài trong yên lặng. Chỉ mong người tốt có phúc báo, đời này chiến nương nương phải thật khỏe mạnh.

Sau khi Ngụy Củ tiễn hoàng đế đi một lúc, gã bèn phất tay gọi Đồ Cửu Diên:

"Trưởng lão Phạn Thiên giáo đi rồi sao?"

Đồ Cửu Diên gật đầu:

"Sau khi đưa lão tiên rượu tới thì đã đi rồi. Nhưng tôn thượng, đám này mai danh ẩn tích mấy trăm năm, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện nói muốn hợp tác với người tìm kiếm suối linh, người xem có thể hay không có gian trá?"

Ngụy Củ cười lạnh:

"Một kẻ hai kẻ đều cho bản tôn là đồ ngốc, muốn ta làm con chim đầu đàn, đã vậy sao ta lại không tương kế tựu kế nương theo ý muốn của họ? Lão tiên rượu kia có vẽ bùa Tẩy hồn mà ta yêu cầu chưa?"

Đồ Cửu Diên nhỏ giọng đáp:

"Vẽ bùa hao tổn linh khí, lúc trước lão chế tạo bùa ngự thú đã tốn hơn phân nửa linh lực, mấy hôm nay lão chỉ làm loạn đòi uống rượu, không chịu tiếp tục vẽ bùa..."

Ngụy Củ hừ lạnh:

"Lão muốn thì cho lão!"

Đồ Cửu Diên khó xử:

"Nhưng một khi lão uống là phải say mất một ngày, ngày hôm sau tỉnh lại thì tiếp tục ồn ào muốn uống."

Ngụy Củ nhíu mày:

"Lão già ó đâm, ngươi nghĩ cách trị lão, nói với lão nếu lại lì lợm thì sẽ đẩy lão vào ao rắn. Khi đó đầy một ao rắn linh cắn lão thì nhất định có thể trị khỏi cơn nghiện đó của lão."

Bùa Tẩy hồn có hiệu lực không thua kém với đầu thai luân hồi, nếu trước đây gã đã không đoạt được quả linh mà bỏ mất thời khắc sống lại của Nhiễm Nhiễm, vậy thì gã sẽ không ngại khiến nàng lại quên hết một lần nữa, để chính mình làm sư phụ của nàng cũng không tồi. Nghĩ đến Nhiễm Nhiễm dịu dàng ở một bên kêu mình bằng sư phụ, lại có dáng vẻ đỏ mặt nũng nịu như trẻ con nằm trong lồ.ng ngực mình, Ngụy Củ nhất thời lòng đầy thỏa mãn nhìn ánh trăng đỏ trong u cốc mà nâng cao chén rượu...

Biên quan chiến hỏa không ngừng, thế nhưng tướng sĩ đại Tề lại càng đánh càng dũng mãnh, nhanh chóng đã đẩy binh đao hướng về lãnh thổ Cao Khảm mà đi. Trấn Ngũ Mã tuy không phồn hoa náo nhiệt như ngày thường nhưng rất nhiều thương nhân bên ngoài vì tránh né khói lửa chiến tranh cũng đổ về thị trấn, khiến nơi đây vô cùng náo nhiệt.

Tô Dịch Thủy không vì chiến sự ngoài ải mà lơi lỏng sự học đối với các đệ tử của mình, đặc biệt là Tiết Nhiễm Nhiễm. Nàng hiện giờ được tái tạo gân cốt, đả thông linh mạch trong suối linh nên hoàn toàn có thể tu tập thuật ngự kiếm vạn tông. Đây là tài nghệ sở trường của các chưởng môn Tây sơn, Nhiễm Nhiễm là bộ mặt của Tây sơn nên đương nhiên cũng phải học tập.

Đây không giống với ngự kiếm thông thường, ngự kiếm vạn tông đồng thời có thể khống chế năm thanh kiếm ngắn, hơn nữa quỹ đạo của mỗi thanh kiếm trong thực chiến cũng có tác dụng khác nhau. Nhiễm Nhiễm có thể nhẹ nhàng khống chế một thanh kiếm, nhưng đến thanh thứ hai thì có hơi lực bất tòng tâm, càng miễn bàn có tới năm thanh cùng lúc.

Tô Dịch Thủy ném một nắm đậu nành về phía Nhiễm Nhiễm, nàng chỉ có thể dùng linh lực vận kiếm ngăn cản. Tiếc là hai thanh kiếm lại không nghe sai khiến, càng không thể tiếp được một đống đậu nành, kết quả toàn bộ đều nện lên người Nhiễm Nhiễm. Số đậu này ném qua cũng có một phần linh lực của Tô Dịch Thủy nên đánh vào người rất đau, nhưng còn chưa đợi Nhiễm Nhiễm than đau thì Tô Dịch Thủy đã xụ mặt lạnh giọng trách cứ:

"Lúc ngự kiếm không thể gỡ bỏ lớp kết giới trên thân, ngươi thật sự cho rằng ánh kiếm kín kẽ không lỗ hổng có thể chống đỡ được tập kích à?"

Nhiễm Nhiễm tự biết bản thân đuối lý, chỉ có thể giải thích:

"Tại con nhất thời phân tâm, cho nên..."

"Không tại bị gì cả, ngươi nghĩ cả đời này đều có người che chở cho ngươi chắc? Nếu ngày nào đó ta không ở bên cạnh ngươi, dùng đạo hạnh hiện giờ của ngươi há có thể tự bảo vệ mình?"

Lúc Tô Dịch Thủy lạnh mặt khiển trách, đám sư huynh luyện công bên cạnh đều xanh mặt chuồn mất, chỉ có mình Nhiễm Nhiễm hứng chịu dạy dỗ của sư phụ.

Tuy nói sau khi sư phụ bị suối linh nhập vào người thì tính cách luôn khó nắm bắt, nhưng người lại vẫn rất tốt với tiểu sư muội. Chỉ là gần đây Tô Dịch Thủy càng ngày càng nghiêm khắc với Nhiễm Nhiễm, làm người ta muốn khuyên lại không dám khuyên.

Nhiễm Nhiễm cúi đầu nghe sư phụ dạy, đến khi hắn nói xong nàng mới ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi:

"Không phải sư phụ nói không cho con lấy chồng sao, vì sao con lại không thể ở mãi bên cạnh người?"

Tô Dịch Thủy chép miệng nhìn cô nhóc đang rưng rưng chực khóc, dừng một chút nói:

"Thiên phú của ngươi không phải hạng tầm thường, việc tu chân nhập đạo cũng rất nhanh. Nếu một ngày ngươi phi thăng thành tiên thì sư phụ tự nhiên sẽ không thể ở cạnh ngươi nữa."

Nhiễm Nhiễm khó hiểu:

"Vậy ý sư phụ muốn nói là tu vi người cách con quá xa, đợi người thành tiên thì vẫn giữ con bên cạnh ạ?"

Tô Dịch Thủy trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói:

"Là ta quá nóng vội, đạo ngự kiếm này tất cả là do chính mình tự lĩnh ngộ, nếu ngươi có thể nắm giữ điểm mấu chốt hẳn sẽ tiến triển nhanh hơn. Ngươi tự mình luyện tập đi, ta đi tĩnh tọa chút."

Nói xong hắn liền xoay người trở về phòng.

Nhiễm Nhiễm yên lặng nhìn bóng dáng cao lớn của Tô Dịch Thủy, xuyên qua cổ áo trắng tinh nàng mơ hồ có thể thấy được những đường vân màu đen y như mạch máu sau cổ sư phụ. Nàng biết thứ vân đen trên cổ tay hắn đã lan lên đến cổ, một khi nó vòng quanh cổ chứng tỏ sư phụ đã hoàn toàn nhập ma.

Uy lực của suối linh hủy diệt ở chỗ nó có thể nương theo khát vọng con người rồi ký sinh lên đó, sau đó nó sẽ kích thích d.ục vọng càng lớn mạnh. Tô Dịch Thủy lại làm theo cách trái ngược, không ngừng áp xuống khát vọng lớn nhất trong cơ thể chính mình, tự nhiên sẽ dẫn đến sự phản phệ của suối linh. Thứ d.ục vọng càng ngày càng lớn nhưng lại không thể thỏa mãn này sẽ dần kích nổ ma tính, khi đó hậu quả khó lòng mà tưởng tượng.

Nhiễm Nhiễm vốn hi vọng mình có thể phân tán lực chú ý giúp sư phụ giảm bớt ma tính, nhưng gần đây hắn đều trốn tránh mình, thứ nhã hứng ban đêm tìm mình xem hoa ngắm trăng trước kia hình như cũng biến mất. Nàng còn cho rằng hắn chán ghét với việc đem theo người không liên quan để hồi tưởng lại dĩ vãng, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, sau mới biết mỗi đêm sư phụ đều dùng xiềng xích mà Tăng Dịch sư thúc dùng huyền thiết chế tạo cộng với bùa vàng khóa mình lại ở trong núi ngoài trấn. Nếu không phải lúc đi tiểu đêm gặp Tăng sư thúc không biết nói dối thì nàng vẫn bị che mắt không hay biết gì.

Khi Nhiễm Nhiễm theo sư thúc vào núi nhìn thấy sư phụ bộc phát ma tính bị xích sắt khóa chặt bất lực phải đâm đầu vào tảng đá để chống lại thì nàng không nhịn nỗi nước mắt lưng tròng, không ngờ sư phụ luôn luôn nho nhã như tiên lại lén lút chịu đựng tra tấn như thế. Nàng muốn đến gần hắn nhưng Tô Dịch Thủy lại không cho, chỉ cố sức để Tăng Dịch đưa nàng rời khỏi.

Suối linh ký sinh càng lâu thì ma tính sẽ càng mãnh liệt, nó sẽ luôn trăm phương nghìn kế dụ dỗ người ta làm ra thứ mình vẫn luôn ao ước. Tô Dịch Thủy sợ bản thân sẽ làm việc gì tổn thương đến Nhiễm Nhiễm, thế nên hắn chỉ có thể vào lúc ma tính mạnh nhất dùng xích sắt và bùa vàng đem mình khóa lại, đồng thời ở trong núi rời xa Nhiễm Nhiễm mới có thể ức chế xao động trong cơ thể. Hắn cũng không hi vọng Nhiễm Nhiễm nhìn thấy cảnh chật vật của hắn lúc này.

Lòng người tham không thấy đáy, hắn vốn tưởng chỉ cần giữ nàng bên người nhìn nàng từng bước lớn lên là đủ. Nhưng về sau càng lúc càng trở nên tham lam, khát vọng muốn hôn nàng, muốn ánh mắt nàng chỉ chứa một mình hình bóng hắn. Hiện giờ chỉ cùng nàng ôm hôn lại không đủ, chỉ cần ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể nàng thì hắn lại điên cuồng muốn ấn nàng thật sâu vào thân thể mình.

Không thể quá tham lam! Nhưng hắn lại có hơi không thể khống chế được việc suối linh cứ không ngừng làm khuếch trương dục niệm, chỉ có thể vào lúc ma tính bộc phát mạnh mẽ nhất về đêm mà khóa chặt cơ thể chính mình.

Nhiễm Nhiễm muốn ở trên núi cùng sư phụ nhưng Tăng Dịch sư thúc lại nhất quyết túm nàng đi.

"Sư phụ ngươi vốn rất lạnh lùng, dạo mới bị suối linh nhập thân suýt nữa đã giết ngươi... Vậy nên ban đêm ngươi đừng nên lại gần hắn, đợi trời sáng thì hắn sẽ ổn thôi."

Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn vào trong núi, cách tầng tầng lớp lớp rừng rậm có thể mơ hồ nghe âm thanh thống khổ nức nở của sư phụ. Nàng nhỏ giọng hỏi:

"Trước đây sư phụ làm cách nào thoát khỏi suối linh thế ạ?"

Tăng Dịch thở dài:

"Lúc ngươi lai kinh với hắn hẳn cũng biết chút chuyện năm xưa. Hắn là con riêng của Bình thân vương, từ nhỏ không được phụ thân chăm sóc, hai mẹ con sống rất vất vả. Sau khi lớn chút thì mẫu thân hắn bị những quý nhân trong phủ đối xử bất công, trong lòng hắn khó tránh được oán hận. Lúc hắn sinh ra là ở giờ khắc chí âm, khi ấy Bình thân vương nghe kẻ xấu xúi giục dùng hắn làm vật dẫn để lấy suối linh cho mình thuận lợi lên ngôi, vậy nên việc Tô Dịch Thủy đến nhờ cậy chính đạo tu chân đều là vì mục đích khác. Hắn tuổi nhỏ lại có tâm tư thâm trầm, thận trọng từng bước tính kế, nếu không phải ngươi...sư phụ ta kịp thời phát hiện thì suýt chút hắn đã trở thành Ma vương. Về sau thì ngươi cũng đã biết, sư phụ ta vì tróc suối linh trong người hắn mà hao hết nguyên khí, bị người tính kế rơi vào bẫy rồi hồn phi phách tán."

Tăng Dịch sư thúc đương kể lại chuyện của Tô Dịch Thủy, Nhiễm Nhiễm đang nghe hết sức chăm chú thì hắn lại chuyển đề tài lên người nàng:

"Cho nên ngươi nhớ kỹ mọi việc phải tự lượng sức mình, ngươi sống không dễ, cũng coi như là có vướng bận. Giờ tuổi tác cha mẹ ngươi đã cao, còn cần ngươi báo hiếu, ngàn vạn lần không thể để bản thân rơi vào hung hiểm. Tỷ như việc ở cùng sư phụ ngươi, đó là mặc kệ cha mẹ, quên đi đạo hiếu."

Nhiễm Nhiễm há mồm nghe, cảm giác nếu mình bước tiếp bước nào lên núi thì ắt trở thành kẻ tội ác tày trời, bất hiếu với cha mẹ. Chẳng qua trong lòng nàng cũng rõ sư phụ sắp không thể khống chế được suối linh, không biết khi nào mới có thể tìm thấy lối vào âm giới. Đêm nay tuy nàng không vào núi nhưng lại ở chân núi đợi suốt một đêm, khi vầng dương ló rạng ở chân trời thì Nhiễm Nhiễm đang tựa trên cây mới phát hiện có người tới gần, lập tức mở bừng mắt.

Thì ra sư phụ đã xuống núi, đôi mắt trong sáng của hắn mang theo chút mỏi mệt, đem áo khoác của mình khoác lên người nàng.

"Sư phụ, người khỏe chút nào chưa?"

Tô Dịch Thủy lại cúi đầu nhìn nàng, nói:

"Sao lại ngủ ở đây?"

Nhiễm Nhiễm nhìn cổ hắn dường như lại nhiều thêm mấy đường vân màu đen thì yên lặng thở dài. Nàng không hỏi sư phụ, chỉ nói:

"Lối vào âm giới khi nào xuất hiện ạ?"

Tô Dịch Thủy lắc đầu, trầm giọng đáp:

"Qua bảy ngày nếu không tìm thấy ta sẽ để Tăng Dịch sư thúc đưa ngươi đi."

Nhiễm Nhiễm lại hỏi:

"Vậy còn người?"

Tô Dịch Thủy rũ mắt:

"Suối linh là vật chí âm, không thể hủy diệt. Ta sẽ tìm một nơi bí mật rồi tự cắt kinh mạch dẫn nó ra, sau đó phong ấn lại."

"Không thể!" – Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì nóng nảy, cầm lấy tay Tô Dịch Thủy.

Hắn cũng nắm lấy tay nàng, cánh tay từng mềm mại như trẻ con vì ngày ngày luyện kiếm ở Tây sơn đã bắt đầu có một lớp chai mỏng. Giống hệt người của hai mươi năm trước, mỗi lần hắn đổ bệnh thì bàn tay có vết chai vì luyện kiếm này sẽ vuốt lên trán hắn, nữ tử vận áo đỏ ngồi ở mép giường cười hì hì buộc hắn uống thuốc:

"Dịch nhi ngoan, uống hết thuốc này sư phụ sẽ cho ngươi ăn long nhãn tẩm muối..."

Kể từ lúc biết nàng hắn chỉ luôn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười, thậm chí khoảnh khắc hồn phi phách tán bị đánh văng lên giữa không trung, lúc nhìn hắn nàng vẫn cười đến thoải mái. Năm tháng dài đằng đẵng, về sau hắn vẫn luôn tự hỏi có phải nàng đang cười tự giễu hay không? Nàng có từng nghĩ nếu trước đây không nhận nghịch đồ này thì có phải nàng vẫn sẽ tiêu dao tự tại chốn hồng trần như cũ mà cười ngắm nhân gian, giống như lão tiên rượu không tim không phổi?

Thấy sư phụ nhìn mình đến thất thần, Nhiễm Nhiễm nhịn không được ôm cổ hắn nhỏ giọng:

"Sư phụ, dù bất cứ giá nào con cũng sẽ không bỏ rơi người."

Từ sau khi rời khỏi hòn đảo, khi mọi thứ đã dần dần trở về quỹ đạo thì Tô Dịch Thủy đã lâu không phóng túng chính mình, không thân mật ở cùng nàng như trước, trải qua một đêm giày vò thì thứ hương ấm ngọc mềm này tựa hồ lại trở thành niềm an ủi lớn nhất của hắn. Hắn chậm rãi vươn tay ôm lấy nàng, dưới tia nắng ban mai xuyên qua kẽ lá hai người lại nhịn không được hôn nhau.

Lúc Nhiễm Nhiễm bị hôn đến ý l.oạn tình mê có hơi mơ hồ suy nghĩ. Thời điểm nàng luyện kiếm sư phụ từng nói hắn không thể mãi mãi bên cạnh nàng, vậy có phải trong lòng đã chuẩn bị tâm lý đi chịu chết hay không? Nghĩ đến việc hắn muốn chết trong cô độc thì trong lòng nàng lại dâng lên một cơn đau nhức, cả người hoàn toàn mềm nhũn té xỉu vào người Tô Dịch Thủy. Lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trong gian phòng ở trạm ngựa, trên bếp là nước rễ cây đang sôi.

Khâu Hỉ Nhi đang khuấy thuốc, thấy nàng tỉnh lại thì không kìm nỗi tiếng thở dài:

"Bà cô ơi, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi. Xảy ra chuyện gì vậy, bệnh cũ tái phát hả?"

Sau khi vào môn hạ Tây sơn, đã lâu rồi Nhiễm Nhiễm chưa từng phát bệnh. Nàng lắc đầu, nói:

"Chắc là cảm lạnh, uống thuốc xong hẳn sẽ khỏe thôi."

Khâu Hỉ Nhi lại thở dài một hơi, vừa bón thuốc cho nàng vừa kể:

"Gần đây trên trấn có không ít lưu dân lui tới, miếu hoang trong trấn đều chen chúc đầy người, ở đâu cũng gặp ăn xin. Mộc tiên sư kia lại khá thú vị, nghe nói nàng ta thông qua đồ đệ tên Vương Toại Chi tuyển đồ đệ mới, chỉ cần là cô nhi không cha không mẹ có vẻ ngoài anh tuấn chút là đạt tiêu chuẩn. Vị sư tổ Tây sơn này của chúng ta đúng là khẩu vị vẫn không thay đổi à nha!"

Hiện giờ Nhiễm Nhiễm cũng không chắc được Mộc tiên sư kia là chính hay tà, người trong miệng sư phụ và sư thúc với người hiện tại nhìn thế nào cũng giống như hai người khác nhau. Có điều Mộc tiên sư mở cửa thu đồ cũng tốt, giống như kiếp trước giúp đỡ một ít cô nhi, để chúng tránh khỏi vận mệnh chết đói.

Nhiễm Nhiễm đứng dậy hỏi sư phụ ở đâu, nghe thấy hắn lại bế quan liền biết trong lòng sư phụ lại bất ổn, cần ở yên một chỗ không bị ai quấy rầy. Nàng ngủ đủ giấc, cảm thấy bản thân không có gì đáng lo nữa thì cùng Khâu Hỉ Nhi theo thường lệ lên trấn mua thức ăn. Sư đồ Tây sơn đã quen khẩu vị của Nhiễm Nhiễm nên thông thường lúc nhàn rỗi nàng sẽ mua đồ tươi sống về nấu.

Đến cửa trấn quả nhiên trông thấy Vương Toại Chi đang dò hỏi từng người trong đám mấy chục đứa trẻ ăn xin, lựa chọn ra vài người tư chất tốt chút, Nhiễm Nhiễm đương rảnh rỗi nên cũng cầm giỏ rau đứng nghe một bên. Tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của vị Mộc tiên sư này quả là kỳ quái, không hỏi xuất thân, không xem linh mạch mà chỉ hỏi ngày sinh của bọn trẻ này. Sau khi tra hỏi kỹ càng Vương Toại Chi mới yêu cầu tùy tùng đọc tên những người được chọn.

Trí nhớ Nhiễm Nhiễm rất tốt, không cần giấy bút cũng có thể nhớ rõ ngày sinh tháng đẻ của họ. Đợi lúc tùy tùng kia đọc tên, nhìn thấy vẻ vui mừng của đám nhóc lần lượt nhảy ra dò tìm chỗ ngồi Nhiễm Nhiễm mới nhận ra Mộc tiên sư có vẻ rất cố chấp với những đứa trẻ sinh tháng Chạp. Tháng Chạp là tháng giao xuân, theo tục ngữ là tháng âm khí, chẳng lẽ Mộc tiên sư tìm những đứa trẻ có âm khí để ích lợi cho nàng ta sao?

Vương Toại Chi ngẩng đầu phát hiện cô nhóc cầm giỏ rau đang xem náo nhiệt, chính là Tiết Nhiễm Nhiễm đã nghênh chiến với chưởng môn phái Cửu Hoa. Hắn không tự chủ lùi lại một bước cảnh giác nhìn nàng, trên mặt lại nở nụ cười khách khí hỏi:

"Xin hỏi Tiết cô nương đến đây là có việc gì?"

Tiết Nhiễm Nhiễm chỉ vào nơi bọn hắn đang bày biện:

"Chỗ này là quầy bán đậu hủ khô, các người chiếm dụng không cho người ta bày bán, vậy nên tối nay ta cũng không thể làm hẹ xào đậu hủ khô được."

Vương Toại Chi vốn nghĩ nàng tới không có ý tốt, ai ngờ lại nghe thấy câu trả lời như vậy.

Tùy tùng bên cạnh hắn nghe xong thì có hơi tức giận:

"Thị trấn này do tướng quân Tần Huyền Tửu gác, chỗ chúng ta trưng dụng tướng quân đã cho phép rồi."

Vương Toại Chi xua tay ngăn tên tùy tùng ngang ngược, lại chắp tay hướng về phía bà cụ đang đứng đợi đã lâu, sau đó sai người dọn bàn trả lại quầy hàng cho bà cụ. Hắn vừa muốn rời đi bỗng trông thấy Tiết Nhiễm Nhiễm đã mua hết số đậu hủ khô của cụ bà kia, bèn cười:

"Xem ra Tiết cô nương rất thích ăn đậu hủ khô!"

Nhiễm Nhiễm cũng hơi mỉm cười:

"Giờ cũng quá giữa trưa, dù bà lão bày bán cũng ít ai tới mua nữa nên ta mới mua hết. Sao thế, Mộc tiên sư cũng thích ăn đậu hủ khô à, chừng này ta ăn không hết, có thể chia một ít cho các ngươi."

Vương Toại Chi nghe xong thì không khỏi sửng sốt, sau đó mặt già chợt ửng đỏ. Hắn xuất thân tuy nghèo khổ nhưng sau khi làm thương nhân cũng rất lâu rồi chưa dãi nắng dầm mưa, kham khổ bày bán ven đường kiếm miếng ăn qua ngày. Rõ ràng ban nãy hắn đã vô ý chiếm dụng quầy hàng của bà cụ rất lâu, trước khi đi cũng không nghĩ sẽ bồi thường, so ra còn không bằng một cô nhóc từng ấy tuổi.

"Việc này... đúng lý là nên dùng tiền của ta, sao có thể đến lượt cô nương bồi thường?"

Nhiễm Nhiễm cười nhẹ nói:

"Cũng không mất bao nhiêu, tiên sinh không cần khách khí."

Nói rồi nàng liền nhờ Khâu Hỉ Nhi đưa cho Vương Toại Chi nửa rổ đậu hủ khô. Tuy rằng thế hệ trước của Tây sơn ầm ĩ chia nhà nhưng anh em như thể tay chân, biếu họ một ít đậu hủ khô cũng nên làm.

Có câu vươn tay không đánh người mặt cười, dù sư phụ và Tô Dịch Thủy náo loạn đến không thể nhìn mặt nhưng đồ nhi Tiết Nhiễm Nhiễm này lại rất đáng yêu. Vương Toại Chi chỉ có thể nhận nửa rổ đậu hủ khô, sau đó trầm ngâm một chút, nói:

"Lòng dạ của cô nương rất lương thiện, ngươi đi về phía thành đông sẽ có tài vận chờ đón."

Nói xong liền mang người rời đi.

Nhiễm Nhiễm bán tín bán nghi, có điều nơi này cách thành đông không xa, đi một chút cũng không có việc gì. Kết quả vừa đến phố đông thì bị vấp phải cục đá, cúi đầu đã thấy chính là một thỏi bạc vụn không biết ai làm rơi vừa vặn bù vào chỗ tiền mua đậu hủ khô ban nãy.

Tối đó lúc cả nhà ăn cơm Nhiễm Nhiễm thuận miệng nói ra việc này, Tăng Dịch nghe xong cũng không mấy kinh ngạc, nói:

"Đệ tử Tây sơn đều không phải những kẻ vô tri, chỉ là khả năng của chúng ta đều có hơi kỳ lạ, không thể lọt vào mắt của đám danh môn chính phái. Ví như Vương Toại Chi, ngươi nói xem vì sao hắn có thể tiền muôn bạc vạn, giàu ngang quốc khố? Tất cả là vì hắn có thể nhìn thấu tài vận, tính toán không chút sơ hở. Loại chuyện nhặt được tiền này đối với hắn không phải việc gì khó, có điều chỉ một thỏi bạc như vậy cũng quá keo kiệt rồi."

Tăng Dịch đối với tính toán chi li của Vương Toại Chi có vẻ rất chướng mắt, nói xong còn không quên hừ lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.