Tiên Đài Có Cây

Chương 55: Thay Mận Đổi Đào




Hoàng cung bố trí một trận pháp kín cực lớn, những dị nhân vào cung linh lực đều không thể dùng. Mộc Thanh Ca lòng dạ độc ác cũng ở trong cung, lỡ như nàng ta xúi giục hoàng đế Tô Vực gây ra sự gì bất lợi cho sư phụ... Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng lo, lúc này Chu Tước nhỏ lại sà xuống nhảy tới nhảy lui trên đầu nàng đòi ăn lạc. Nhiễm Nhiễm nhìn nó một cái thì hai mắt tỏa sáng, đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ ra!

Nàng dùng một lá bùa quấn lên chân Chu Tước, sờ đầu nó, nói:

"Ngoan, ngươi vào trong cung điện lớn nhất hoàng thành thám thính, nếu như sư phụ gặp chuyện nguy hiểm ngươi phải trở về báo cho ta. Nhớ là tuyệt đối không thể lại gần những binh sĩ cầm đao kiếm, bản lĩnh của ngươi vào cung cũng không thi triển được, nếu bị bắt nhốt vào lồng là coi như xong."

Sau khi tha thiết nhắc nhở một phen Nhiễm Nhiễm mới thả nó bay đi, còn nàng thì trở về phòng ngồi xếp bằng bắt đầu nối liền cảm giác với Chu Tước, mượn ánh mắt nó giám sát tình hình trong cung. Chu Tước vươn cánh nhanh như chớp bay qua nóc nhà, nàng từ ánh mắt nó trông thấy kẻ đang được cung nhân dẫn từ cửa cung vào trong chính là Tô Dịch Thủy.

Con Chu Tước nhỏ này cũng rất hoạt bát, lúc thì xoay vòng vòng khắp nơi trên không trung, lúc lại bay đến phía Tây cung, Nhiễm Nhiễm có thể nghe được trong Tây cung hình như truyền đến âm thanh điên tiết chửi rủa. Chu Tước nhỏ đậu trên nhánh cây trước cửa sổ nhảy nhót, Nhiễm Nhiễm trông thấy một nữ nhân tóc tai bù xù, vừa ném đồ vừa chửi bới:

"Linh đan diệu dược chó má gì? Tại sao vết sẹo trên mặt ta vẫn không đỡ hơn?"

Nhiễm Nhiễm nhìn kỹ thì lập tức giật nảy mình bởi vì nữ nhân đó chính là Mộc Thanh Ca! Một thời gian dài không gặp vết thương trên mặt nàng ta vẫn không có chuyển biến tốt gì, mặc dù miễn cưỡng kết vảy nhưng lại đỏ thẫm phá hủy toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp, trông qua y hệt Ôn Hồng Phiến.

Nhiễm Nhiễm nhớ rõ bàn tay Ngụy Củ từng phanh ngực mổ bụng hắc giao long nên hẳn vẫn còn bị dính máu, không biết có phải bởi vì dính máu linh thú mà vết thương của Mộc Thanh Ca vẫn không thể lành được hay không? Có điều lần trước giao thuốc cho Tần Huyền Tửu nàng rõ ràng có hỏi qua sư phụ, người nói thuốc đó có thể trung hòa độc tính của Hắc giao khiến vết thương khỏi hẳn mà nhỉ? Thuốc mà nàng luyện rõ ràng rất có tác dụng, lần trước nàng và đại sư huynh bị thị tiên trùng cắn thành cái rỗ sau khi bôi còn không để lại chút dấu vết nào, sao đến lượt Mộc Thanh Ca lại không có công hiệu?

Nhiễm Nhiễm không biết những thuốc bôi mà Tần Huyền Tửu đưa cho đều bị Mộc Thanh Ca ném hết, nhất thời còn buồn bực nghĩ thuốc mình bào chế có vấn đề. Mặc dù nàng ngàn vạn lần chán ghét Mộc Thanh Ca nhưng những thứ đem cho Tần Huyền Tửu đều không phải thuốc kém chất lượng, nếu nàng ta chịu dùng đúng liều thì vết thương trên mặt ít nhất cũng không nát rửa tới mức này...

Đúng lúc này một cung nữ trong phòng thận trọng nói:

"Chiến nương nương, suối Hồi Hương bên kia đã được dọn dẹp sạch sẽ, nghe nói suối Hồi Hương có tác dụng chữa lành rất hiệu quả, ngài đi ngâm mình nhất định sẽ giúp vết thương tốt hơn."

Mộc Thanh Ca lạnh lùng nói:

"Ta đi thử một chuyến, nếu không có công dụng thì cẩn thận lớp da của ngươi!"

Nhìn vào trong qua khung cửa chỉ thấy dáng vẻ tóc tai bù xù của Mộc Thanh Ca đang mắng mỏ cung nữ, nghĩ đến sư phụ có thể sẽ thích nữ nhân này khiến trong lòng Nhiễm Nhiễm khó chịu đến không muốn nhìn thêm.

Chu Tước nhỏ lại lần nữa vỗ cánh đuổi theo Tô Dịch Thủy, đậu tại nhánh cây ngoài thư phòng liếc mắt thăm dò. Giống Tô Dịch Thủy dự đoán, hoàng đế Tô Vực quả thật ở thư phòng tiếp kiến kẻ hắn xem trọng Báo Minh.

Tô Dịch Thủy vào thư phòng liền có thị vệ đến lục soát, đồng thời ra hiệu cho hắn chờ bên ngoài không được vào trong. Cách trùng điệp rèm châu, một giọng nam ôn tồn nhã nhặn chậm rãi truyền đến:

"Người chờ bên ngoài là Báo Minh tiên sinh?"

Tô Dịch Thủy ôm quyền:

"Chính thế."

Thấy hắn không quỳ lạy, thái giám đứng một bên cất giọng lanh lảnh nói:

"To gan, gặp bệ hạ còn không quỳ xuống hành đại lễ?"

Tô Dịch Thủy vẫn đứng thẳng như cũ, cũng chẳng có ý muốn quỳ. Thái giám đứng một bên đã muốn quát lên nhưng nam nhân bên trong lại dễ dãi nói:

"Người tu chân vốn coi nhẹ phú quý, chúng sinh trong mắt đều là bình đẳng, trẫm và người bên ngoài giống nhau, không cần những thứ lễ tiết phàm trần vô vị kia. Tiên sinh đã chịu đến thì tức là đồng ý đề nghị lúc trước của trẫm."

Tô Dịch Thủy rũ mắt nói:

"Bây giờ đã gặp trực tiếp thì bệ hạ nên nói rõ ràng đề nghị, tránh cho lúc trước thư tín qua lại hiểu không chu toàn."

Người sau rèm châu nở nụ cười:

"Tiên sinh sợ hiểu lầm cái gì? Không phải trong thư ngươi biểu đạt rất rõ ràng rằng đã ái mộ Mộc Thanh Ca nhiều năm, có khát vọng cùng nàng âu yếm sao? Chỉ cần ngươi giao ra Thất Ác biến hình, có lẽ trẫm sẽ sắp xếp cho các ngươi gặp nhau, về phần có thể tranh thủ một hồi gió xuân hay không thì ngươi phải dựa vào bản lĩnh chính mình."

Trong mắt người ngoài hoàng đế Tô Vực rất coi trọng người từng là ân nhân của mình Mộc Thanh Ca, thế nhưng lúc này nam nhân sau rèm châu lại nói về Mộc Thanh Ca như một vật không chút giá trị, động một cái là có thể nhẹ nhàng đem thưởng cho kẻ khác.

Tô Dịch Thủy không nghĩ tới Báo Minh mà chính mình đóng giả lại còn là một kẻ háo sắc vẫn luôn thèm rõ dãi Mộc Thanh Ca, nhất thời lông mày hơi nhíu lại. Mặc dù Mộc Nhiễm Vũ là đồ giả nhưng nói đến cùng vẫn mang tên tuổi của Mộc Thanh Ca, không biết nàng có từng nghĩ tới tên nam nhân mình từng thân thiết gọi là Tiểu Vực lại là một kẻ hèn hạ đến độ này.

Hắn lạnh lùng nói:

"Mộc Thanh Ca luôn kiêu ngạo, chỉ sợ bệ hạ sai bảo nàng sẽ không tuân theo."

Nam nhân bên trong cũng lạnh lùng đáp:

"Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần nói được hay không."

Tô Dịch Thủy vốn vào đây chỉ định gặp mặt Tô Vực, có điều từ khi vào thành đã nhận ra rất nhiều chuyện không đúng, lúc này nhìn Tô Vực càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng. Cái khác thì thôi đi, bây giờ nam nhân cao cao tại thượng kia lại nói về Mộc Thanh Ca như một kỹ nữ tầm thường, đem nàng ta gán cho một tên thô bỉ. Tô Dịch Thủy chỉ cảm thấy lửa giận khó đè nén, ngữ điệu càng thêm lạnh lùng:

"Bệ hạ thật hào phóng, không biết năm đó lúc Mộc Thanh Ca giúp ngươi leo lên có nghĩ qua kẻ nàng giúp chỉ là một thứ không bằng heo chó hay không."

Sau khi nói xong lời này, thân hình Tô Dịch Thủy khẽ động, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai vọt vào bên trong, một tay bắt được cổ nam nhân sau rèm. Bên dưới hoàng cung hoàn toàn chính xác có thể khắc chế dị năng linh khí, nhưng Tô Dịch Thủy bảy tuổi đã bắt đầu tập võ, mười bốn tuổi bái Yến Phi đại hiệp làm thầy, võ công vô cùng cao minh. Cho nên khi người bốn phía còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cấp tốc phi thân vọt lên bắt được Tô Vực, bắt giặc bắt vua trước, chỉ cần nắm được Tô Vực trong tay thì việc khác dễ làm.

Thế nhưng lúc Tô Dịch Thủy nhìn Tô Vực đang run lẩy bẩy trong tay mình thì không khỏi sửng sốt, hắn là Báo Minh giả, không ngờ hoàng đế ngồi sau bức rèm che cũng là giả nốt! Tiểu tử này mặc dù mặt mày cực kỳ giống Tô Vực nhưng Tô Dịch Thủy chỉ cần liếc một cái là nhận ra đây chẳng qua chỉ là một thế thân giống bảy tám phần.

Giờ khắc này bốn phía cửa sổ trong thư phòng đồng loạt đóng chặt, bốn góc phòng đã ngập ngụa trong khói mù, ngoài phòng từ sau rèm che trên xa giá truyền đến một tràng tiếng cười nhỏ:

"Trẫm dù sao cũng là tiểu hoàng thúc của ngươi, một lời không hợp mà ngươi đã ngỗ nghịch động thủ, thật giống hệt cha ngươi.."

Thanh âm Tô Dịch Thủy từ thư phòng truyền đến:

"Ngươi bắt được sơ hở của ta từ khi nào?"

Người trong xe rồng cười đáp:

"Lão Phùng mà ngươi gặp trước đó chính là thiên nhãn tiên sư Phùng Thập Tam, thuật che mắt của ngươi không gạt được mắt lão."

Tô Dịch Thủy lạnh lùng nói:

"Cho nên ngươi sớm đã nhìn thấu, đưa ta đến đây?"

"Nhiều năm không gặp ta rất nhớ ngươi, đúng ra là nên cùng nhau ngồi xuống ôn chuyện. Có điều tính tình ngươi hoang dã khó đổi, nếu không ngại trẫm đưa ngươi đi dập lửa một phen?"

Đang khi nói chuyện những lá bùa trong thư phòng đã bốc ra từng sợi khói xanh, chúng giống như có ý thức tranh nhau chen lấn chui vào những khe hở trong phòng. Trong nháy mắt Tô Dịch Thủy từ nóc nhà phá mái hiên mà ra, dùng khinh công lao vùn vụt đạp lên nóc nhà, nhìn tới có thể thấy hắn đang nhắm tới một tòa lầu cao trong cung.

Chu Tước nhỏ đậu trên nhánh cây ngoài ngự thư phòng, mắt đen chớp chớp đem toàn bộ những biến cố hiện ra trước mắt Nhiễm Nhiễm. Chu Tước nhỏ còn muốn tiếp tục xem, thế nhưng tên mắt âm dương Phùng Thập Tam trong lúc vô tình nhìn qua liền cấp tốc dừng lại, ánh mắt tuôn ra ánh sáng ngạc nhiên. Lão đột nhiên bổ nhào tới dưới cây, vọt lên chuẩn bị bắt Chu Tước, Chu Tước đã sớm bay lên tránh khỏi loạn tiễn Phùng Thập Tam phân phó, nhanh chóng vọt khỏi hoàng cung.

Thời điểm ngự thư phòng bị đóng chặt Nhiễm Nhiễm gấp đến độ nhảy dựng lên, những người này động tác thành thạo nhanh chóng, rõ ràng đã bày bố tốt cái bẫy này. Lão già có mắt âm dương kia quả có chút năng lực, không những nhìn thấu sư phụ còn có thể nhìn ra được Chu tước nhỏ ngụy trang. Bây giờ sư phụ lẻ loi một mình bị vây khốn trong hoàng cung hiểm trở, hắn lại không thể sử dụng linh lực, chẳng phải để mặc người ta chém giết sao?

Nhiễm Nhiễm đem tình huống trong cung kể với hai vị sư thúc, bọn họ cũng gấp đến không chịu được. Vũ Thần trừng mắt nói:

"Cho dù xông vào cung ta cũng phải cứu chủ nhân ra!"

Vũ Đồng tỉnh táo hơn ca ca một chút, chỉ trầm giọng:

"Trước đó chủ nhân đã phân phó ta, nếu như giờ Mão sáng mai người vẫn chưa về thì phải mang đám đồ nhi các ngươi rời kinh trước. Sau khi đưa các ngươi ra ngoài hai bọn ta sẽ đột nhập hoàng cung cứu chủ nhân."

Cao Thương hậm hực nói:

"Con không đi, con cũng muốn ở lại đi cứu sư phụ!"

Trong nhất thời ai nấy đều đầy một bụng chính khí, thế nhưng Nhiễm Nhiễm biết hiện tại chỉ dùng nhiệt huyết căn bản không thể giải quyết được vấn đề, nơi này cũng không phải là một hoàng cung tầm thường nơi thế tục mà chính là đầm rồng hang hổ của giới tu chân.

Trong Dị Nhân Quán kia nuôi một đám tán tiên sợ chỉ là một góc của núi băng, Tô Vực không biết chừng còn cất giấu không biết bao nhiêu nanh vuốt. Nếu ngay cả sư phụ còn rơi vào hiểm cảnh thì mấy kẻ tôm tép chưa chuẩn bị kỹ lưỡng như các nàng một khi vào cung cũng chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa bị người ta diệt gọn, không có chút hi vọng cứu người nào. Chỉ là nàng căn bản chưa từng gặp qua Tô Vực, càng không hiểu được con người này, làm thế nào có thể cứu sư phụ đây?

Ở một số phương diện thì đầu óc Vũ Đồng cũng cố chấp tương tự Tần Huyền Tửu, sư phụ sớm phân phó nàng ta đưa các nàng ra ngoài thì sẽ không thể cò kè mặc cả. Có điều thời điểm các nàng trở về hôm qua có vẻ cũng bị người ta để ý, bây giờ bên ngoài viện đều đã chật như nêm cối, giống như sắp đến ngày Tây sơn diệt môn.

Vũ Đồng hiện không quá kinh hoảng, nàng mang theo mọi người vào một tiểu viện bỏ hoang, đẩy ra một ngăn tủ trong phòng làm lộ ra một lối đi bí mật. Dọc theo địa đạo Nhiễm Nhiễm phát hiện nơi này còn có mật thất cho người ta nghỉ ngơi, nhìn đồ vật bày biện phủ đầy bụi bặm, có lẽ rất nhiều năm trước nơi đây cũng từng có người nương náu. Chỉ là lúc nàng chiếu đuốc sáng lên thì phát hiện trên vách tường xuất hiện nhiều vết cào sắc nhọn làm người kinh hãi, giống như từng có một con thú dữ bị nhốt ở đây.

Dựa theo ám đạo không biết được đào từ lúc nào một hồi lâu, đến điểm cuối mới phát hiện đã ở ngoài thành.

"Hai mươi năm trước chủ nhân từng đào lối thoát hiểm, không ngờ nay lại dùng tới... Các ngươi trở về Tây sơn trước, chủ nhân không cho phép các ngươi chậm trễ việc lên đường."

Vũ Đồng giao phó xong liền quay bước trở về. Quả nhiên vừa rời đi không lâu cửa thành cũng mở, lão Phùng âm dương chính mình dẫn người lần lượt kiểm tra, tựa hồ đi tìm đồng mưu của Tô Dịch Thủy. Nhiễm Nhiễm cảm thấy sư phụ tâm tư sâu kín, đến mức dùng cách nào đưa các nàng ra khỏi thành đều đã lường trước được thì bản thân hắn sao lại hồ đồ lỗ mãng xông vào cạm bẫy trong cung? Nhưng ngẫm lại hổ còn có lúc ngủ gật, việc sư phụ có nhất thời hồ đồ rơi vào cạm bẫy trong cung của hoàng đế hay không cũng khó nói.

Mấy ngày nay Nhiễm Nhiễm cảm nhận được trong kinh thành đủ loại hiện tượng lạ, sự nguy hiểm lẫn kỳ quái không ngừng toát ra từ tòa thành này, mặc dù ban đầu sư phụ đã căn dặn hết sức rõ ràng nhưng nàng tuyệt đối sẽ không bỏ lại một mình sư phụ mà tự chạy trốn. Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi cũng không đồng ý, nghĩ đến tình trạng hỗn loạn trong thành liền nói ra:

"Hiện giờ trong thành bắt người khắp nơi, chúng ta trở vào trong e là tự sa đầu vào lưới.. Không biết trong số bạn bè của sư phụ ai có thể giúp chúng ta cứu người hay không?"

Nói xong tất cả đều nhìn nhau. Sư phụ ngoài Tăng Dịch trên núi Trà Minh thì hầu như không hề có bằng hữu, đào đâu ra người nào chịu đến đây giúp hắn? Nhiễm Nhiễm kỳ thật từ lâu đã đưa ra quyết định, nàng trầm ổn nói:

"Cách tốt nhất hiện tại là trong số chúng ta có người quay trở lại hoàng cung tìm ra chỗ sư phụ mới có thể tính được bước tiếp theo."

Cao Thương cau mày:

"Hoàng cung vững như thành đồng, ngay cả Chu tước nhỏ bay vào cũng suýt thì bị bắt. Hiện giờ sư phụ đã bị hoàng đế để mắt tới, chỉ sợ xâm nhập lần nữa cũng khó như lên trời!"

Trong đoạn địa đạo ban nãy Nhiễm Nhiễm sớm đã nghĩ ra biện pháp, nàng nói:

"Cách thì không sợ sẽ dùng hết, chúng ta dùng kế thay mận đổi đào của sư phụ lại lần nữa là xong."

Khâu Hỉ Nhi chớp mắt một cái:

"Chẳng lẽ muội còn muốn giả làm nữ đệ tử của Báo Minh?"

Nhiễm Nhiễm lắc đầu:

"Ta muốn giả thành Mộc Thanh Ca!"

Hành tung của hoàng đế cũng không dễ điều tra, thế nhưng tạm trú trong Tây cung của Mộc Thanh Ca ngược lại rất ổn áp. Hôm qua dựa vào Chu Tước nhìn trộm mà Nhiễm Nhiễm vô tình nghe được Mộc Thanh Ca muốn ra ngoài tắm suối nước nóng, hiện chỉ có thể đem ngựa chết thành ngựa sống, đi tìm Mộc Thanh Ca xem có đột phá nào mới hay không. Vết thương trên mặt nàng ta mặt dù đã miễn cưỡng không hoại tử nữa nhưng vẫn để lại sẹo đỏ, trong lòng nàng ta tự nhiên là lo sốt vó.

Nghe nói thuốc mỡ ở suối Hồi Hương nam kinh có tác dụng nên Nhiễm Nhiễm lại dựa vào Chu Tước nghe ngóng được hành trình của nàng ta, ngồi ôm cây đợi thỏ ở suối Hồi Hương hòng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Chí ít bắt được Mộc Thanh Ca cũng có thể dùng nàng ta để bàn điều kiện, để xem có thể dùng ả để đổi Tô Dịch Thủy hay không. Nghĩ vậy Nhiễm Nhiễm mới mang theo sư huynh tỷ cưỡi ngựa không ngừng đến suối Hồi Hương ở thành Nam chờ đợi.

Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi hiện giờ đều răm rắp nghe lời tiểu sư muội. Nếu sư muội bảo bọn họ chọc tổ ong vò vẽ bọn họ cũng chẳng chần chừ, đầu óc sư muội không giống người thường, bọn họ chỉ cần làm theo là được.

Tô Vực coi trọng nhân tài, đối với Chiến nương nương cũng cho đủ mặt mũi. Đoàn xa giá thật dài, thậm chí còn vì nàng mà sắp xếp ba dị nhân đến hộ tống. Nhưng chỗ này chỉ là nơi quý nhân tắm rửa trong kinh, cũng không phải hoàng cung nên dù phòng vệ đến mức nào cũng sẽ có lỗ hổng.

Vũ Đồng vốn muốn sử dụng thuật Khinh Thân bay qua tường nhưng bị Nhiễm Nhiễm ngăn lại. Đám dị nhân dưới trướng Tô Vực rất nhiều, ba tên dị nhân đi theo bảo vệ nói không chừng lại là loại người có hỏa nhãn kim tinh giống Phùng Thập Tam, nếu đã chui vào đây tốt nhất nên hạn chế dùng tới linh lực. Mắt thấy mỗi ngày đều có xe củi ra vào nhà nghỉ, Nhiễm Nhiễm dựa vào lợi thế thể hình nhỏ liền chui vào nằm bên trong đống củi, Cao Thương cùng Khâu Hỉ Nhi thì canh chừng bên ngoài.

Bên ngoài nhà nghỉ rất dễ lẻn vào, nhưng phía Tây nơi Mộc Thanh Ca ở lại rất khó. Nhiễm Nhiễm phát hiện những thị nữ mang khăn ở đây đều là những cô nàng xinh đẹp trẻ tuổi, thế là nàng uyển chuyển thân người nhẹ nhàng lách vào nơi ở của thị nữ, sau đó yên lặng bưng khăn tiến vào chỗ ngâm mình bên trong. Với thuật Khinh Thân xuất thần nhập hóa của Nhiễm Nhiễm dù không động tới linh khí vẫn có thể đi lại nhẹ nhàng, chỉ cần dùng bước đi khéo léo không một tiếng động tránh đi thủ vệ là có thể thuận lợi xâm nhập vào bồn tắm lộ thiên của Mộc Thanh Ca.

Mộc tiên sư tựa hồ không muốn bị quấy rầy nên nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng trong nháy mắt Nhiễm Nhiễm bước đến thì nàng ta đã gần như ngay lập tức phát hiện vội phất tay điều khiển thanh bảo kiếm bên cạnh cưỡi gió mà đi, hướng thẳng về phía kẻ đột nhập đánh tới. Nếu là lúc trước Nhiễm Nhiễm tuyệt đối không thể tránh nỗi một kiếm này, hẳn sẽ bị nó đâm xuyên, nhưng bây giờ nhìn thanh kiếm đang xé gió lao đến đối với nàng cũng chỉ chậm như lông ngỗng, còn chưa kịp nghĩ đã có thể dùng hai ngón tay bắt được. Lúc vững vàng tiếp được thân kiếm nàng cũng hơi sửng sốt, Mộc tiên sư bây giờ so với hồi ở núi Thiên Mạch hình như còn yếu hơn.

Trong lúc Tiết Nhiễm Nhiễm đánh văng bảo kiếm rồi dùng chủy thủ của mình kề lên yết hầu Mộc tiên sư, nàng ta cũng không tưởng tượng nỗi trừng to mắt nhìn nàng. Dù Tiết Nhiễm Nhiễm vào được ao Tẩy Tủy nhưng không có khả năng lại vượt xa nàng nhiều như thế!

"Làm sao ngươi vào được đây?"

Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng:

"Tiên sư kính mến, trên mũi dao này của ta có độc, nếu ngài nhúc nhích, không cẩn thận sẽ để lại trên mặt ngài thêm vài vết đao."

Mộc Nhiễm Vũ trừng mắt nhìn Nhiễm Nhiễm, miễn cưỡng cười nói:

"Ngươi muốn làm gì?"

Nhiễm Nhiễm dán bùa lên trán Mộc Nhiễm Vũ làm nàng ta bất động, nói thẳng:

"Hoàng đế nhốt sư phụ ta ở đâu?"

Mộc Nhiễm Vũ nghe vậy cũng sững sờ:

"Ngươi nói gì? Tô Dịch Thủy bị hoàng thượng bắt lại?" – Hiển nhiên trước đó nàng ta cũng không biết đến chuyện này, sau khi ngây người một hồi thì bật cười thoải mái – "Trời của ta ơi, Tô Dịch Thủy lại ngu xuẩn tự đâm đầu vào mũi đao của Tô Vực?"

Nhiễm Nhiễm nháy mắt nhìn nàng ta, nhỏ giọng nói:

"Cười quá lớn cũng sẽ đụng phải đao."

Mộc Nhiễm Vũ cuối cùng ngưng cười, nhíu mày nói:

"Kẻ bắt sư phụ ngươi là Tô Vực, ngươi cầm đao kề cổ ta làm gì? Chuyện trước đây ở núi Thiên Mạch cũng là bất đắc dĩ giải nước oán của Ngụy Củ ta mới cố sức vào Tẩy Tủy trì, nếu như có lỗi với ngươi chỗ nào thì phiền ngươi thông cảm giúp."

Nhiễm Nhiễm đến không phải để nghe nàng ta nói mấy lời dối trá, nàng nói khẽ:

"Lần này ta đến đây là muốn mời tiên sư giúp ta cứu sư phụ."

Mộc Nhiễm Vũ bật cười một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo:

"Được thôi, ta đồng ý, nhưng trước cởi trói cho ta cái đã."

Có điều Nhiễm Nhiễm lại móc ra một lá bùa nói thật dán lên mặt Mộc tiên sư:

"Xin lỗi nha, ngài nói dối như Cuội, ta dán cái này lên lại hỏi cũng sẽ an tâm hơn." – Đoạn, nàng liền tiếp – "Ngài thật sự không biết việc sư phụ ta bị bắt?"

Mộc Nhiễm Vũ xanh mặt, nói thật:

"Không biết, chỉ nghe hôm qua hoàng cung có thích khách gì đó, om sòm một hồi rồi thôi..."

Nhiễm Nhiễm lại hỏi:

"Ngài biết chỗ giam giữ thích khách ở đâu không?"

Mộc Nhiễm Vũ mặc dù không muốn nói nhưng trên người lại bị dán bùa nói thật, một năm một mười khai ra:

"Nếu đêm qua người bị bắt thật sự là Tô Dịch Thủy thì ta nghĩ Tô Vực chắc là sẽ nhốt hắn trong cung, dù sao cũng chỉ có hoàng cung có phong thủy đặc thù mới có thể trấn trụ được linh lực của hắn."

Nhiễm Nhiễm lại hỏi:

"Ngươi có giúp ta cứu sư phụ không?"

Vết sẹo trên mặt Mộc Nhiễm Vũ nhảy dựng lên:

"Ai rảnh? Trong lòng hắn không có ta mà chỉ nghĩ tới ngươi, ta ước gì hắn và ngươi ôm nhau chết cũng được!"

Câu trả lời này lại vượt ngoài dự liệu của Tiết Nhiễm Nhiễm, mắt nàng trợn tròn thầm nghĩ sao Mộc tiên sư lại biết chuyện cẩu thả của nàng và sư phụ, mà giọng điệu này của ả cũng đầy ghen tuông. Chẳng lẽ Mộc tiên sư trước đây hiểu lầm sư phụ cùng đồ đệ xảy ra chuyện gì trái đạo mới nổi lòng ghen mà thiết kế ra độc trùng để gài bẫy nàng? Nếu vậy chẳng phải nàng trở thành chướng ngại vật giữa đoạn tình cảm của sư phụ, rồi hai mươi năm chấp niệm của người cũng bởi vì đồ đệ là nàng phá rối mới trở nên hoàn toàn tuyệt vọng hay sao?

Có điều thời điểm này vốn không phải thời cơ bàn chuyện nữ nhi tình trường, Tiết Nhiễm Nhiễm cũng không trông chờ thuyết phục được Mộc Nhiễm Vũ cứu sư phụ, nàng lắc đầu xin lỗi, lại nói:

"Ngươi và hoàng đế có thường gặp nhau không?"

Mộc Nhiễm Vũ cả giận, câu hỏi này chính là lột đi lớp giáp bảo vệ của nàng, thế nhưng trên miệng lại không thể khống chế mà chỉ biết nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tên khốn Tô Vực chỉ muốn lợi dụng ta, sao mỗi ngày có thể gặp ta chứ... đáng chết!"

Người khác đều cứ tưởng hoàng đế xem trọng Mộc Thanh Ca nên đối đãi Chiến nương nương như cha mẹ sống lại, Mộc Nhiễm Vũ cũng vui vẻ diễn cùng hắn để thỏa mãn lòng kiêu ngạo ham hư vinh của nàng. Nhưng bây giờ Mộc Nhiễm Vũ lại đích thân vạch mặt mình chỉ là một quân cờ ngay trước mặt Tiết Nhiễm Nhiễm, loại cảm giác vứt sạch mặt mũi xấu hổ này quả thực đều từ vết sẹo còn chưa khép lại trên mặt ả ta chui ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.