Tiên Đài Có Cây

Chương 71: Nói Ra Sự Thật




Thấy sư phụ không phủ nhận mà chỉ hối nàng trèo lên trên thì Nhiễm Nhiễm cũng biết lời Ngụy Củ nói hẳn đều là sự thật. Không ngờ tính Mộc của mình ở âm giới lại dùng rất tốt, nàng không bò lên một mình mà kéo tay sư phụ cũng nhanh chóng leo lên, bỏ Ngụy Củ và Đồ Cửu Diên tít xa phía dưới. Những đường vân đen đã gần như tạo thành vòng trên cổ sư phụ, nàng phải nhanh chóng đến nơi vách nước để đưa suối linh trở về, mặc kệ những giọt nước văng tung tóe làm ướt cả quần áo.

Tô Dịch Thủy đang bò sát nàng, lúc nàng xoay người xuống kéo hắn chỉ thấy cổ áo lỏng lẻo, cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh lộ ra rất mê người. Tô Dịch Thủy phải nhắm mắt tịnh tâm mới có thể kìm chế được nỗi xúc động làm ma tính dâng trào trong cơ thể, thế nên không có cách leo nhanh hơn. Nhiễm Nhiễm đi mỗi lúc một nhẹ, cuối cùng gần như là kéo Tô Dịch Thủy nhanh chóng bò lên.

Ở vách núi đối diện Ngụy Củ cũng đương yên lặng bò. Lần này gã gã quyết tâm một là lấy được suối linh, hai là thừa lúc Tô Dịch Thủy yếu ớt một chiêu lấy mạng chơi chết Tô Dịch Thủy, nếu may mắn đạt được cả hai thì quả là không uổng công chuyến này.

Lần trước tuy gã có thể dùng chìa khóa vào âm giới nhưng khi đó chỉ thấy nơi này là một vùng khô khan, âm khí suy yếu, so với bây giờ hoàn toàn bất đồng. Có lẽ vì Tô Dịch Thủy mang theo suối linh trở về khiến âm khí tuôn trào mãnh liệt, nước chảy xiết làm Ngụy Củ phải cố hết sức mà bò. Mắt thấy hai người ở vách núi đối diện bò càng lúc càng nhanh, Ngụy Củ bất chấp Đồ Cửu Diên phía sau, gân xanh trên cánh tay nổi lên tăng tốc để đuổi kịp.

Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy đi trước một bước đến vách nước trên đầu, thế nhưng muốn lặn xuống đáy sông lộn ngược rất khó. Nhiễm Nhiễm vươn tay muốn chạm vào nước, Tô Dịch Thủy lại ngăn cản:

"Đừng, kết giới dưới nước mỗi một canh giờ mới biến mất một lần, bây giờ không qua được."

Nói xong hắn lấy khăn tay trong túi ném ra giữa sông, cái khăn không chạm được tới mặt nước đã giống như vì đụng trúng cái gì đó mà biến thành tro. Một canh giờ còn rất dài, Nhiễm Nhiễm quan sát bốn phía lại ngoài ý muốn phát hiện một khe núi trên vách đá, vừa hay có thể đến đó điều tức từ từ đợi.

Tiến vào khe núi thì cảnh vật bên ngoài cũng bị khuất tầm nhìn, Nhiễm Nhiễm lắc mái tóc dài ướt át rồi lau đi bọt nước còn vương trên khuôn mặt. Vừa muốn mở miệng nàng đã bị Tô Dịch Thủy kéo vào ngực nồng nhiệt hôn, hắn vốn đã muốn hôn nàng từ lâu nhưng vì Ngụy Củ làm kỳ đà cản mũi nên vẫn miễn cưỡng nhịn lại. Nhiễm Nhiễm bị hôn một lúc thì lộ ra ánh mắt mê ly, gương mặt ửng đỏ đáng yêu cực kỳ, đúng, hắn không muốn Ngụy Củ ngốc ở một bên nhìn đến no mắt.

Nhiễm Nhiễm ôm lấy cổ hắn, sau khi nhận được cái hôn nóng bỏng bèn thì thầm bên môi hắn:

"Sau khi trả lại suối linh thì sư phụ có phải sẽ khôi phục lại như bình thường?"

Cánh tay Tô Dịch Thủy đang ôm lấy eo thon của nàng chợt căng thẳng:

"Có muốn ta hồi phục không?"

Nhiễm Nhiễm thật ra cũng không muốn, mấy hôm nay nàng luôn cận kề sư phụ, cho dù đứng trầm mặc trước hoa dưới trăng cũng sẽ có loại cảm giác ăn ý lạ kỳ. Nàng biết tính tình sư phụ vốn dĩ lạnh như băng, ngày thường luôn mang theo vài phần xa cách, nếu không phải vì suối linh phát tác sư phụ cũng sẽ không quan tâm đến một con nhóc như nàng. Vậy chẳng lẽ nàng còn muốn dùng đoạn thời gian bất thường này để ăn vạ với sư phụ, yêu cầu sư phụ gánh vác trách nhiệm sao?

Chỉ là nghĩ đến sau này bắt buộc phải vờ như chưa từng xảy ra việc gì mà sớm chiều ở cùng sư phụ thật sự có hơi hành hạ người ta, có lẽ sau khi mọi chuyện qua đi nếu sư phụ cảm thấy không được tự nhiên thì hẳn là nàng sẽ phải rời khỏi Tây sơn, rời xa sư phụ.

Hiện giờ nàng cũng biết chứng bệnh ốm yếu của mình là bởi vì lúc sống lại trên cây vẫn chưa tích đủ ngày đủ tháng, chỉ cần sư phụ cho nàng mang theo cây luân hồi trồng trong viện thì từ đây về sau nàng cũng có thể nhờ nó mà sống được rồi. Về sau nàng sẽ nói sư phụ không cần vì mấy ngày hoang đường này mà chịu trách nhiệm, nhưng bây giò thì không, dù sao hiện tại sư phụ không chịu nỗi kích thích, không thể nghe được bất cứ lời nào tỏ vẻ sẽ rời khỏi hắn của nàng.

Vậy nên lúc Tô Dịch Thủy hỏi nàng chỉ cẩn thận áp mặt lên ngực hắn, nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng của hắn mà nửa thật nửa giả nói:

"Con đương nhiên hi vọng người bình thường, lúc đó người mới có thể làm đèn lồng mới cho con đi bắt đom đóm..."

Tô Dịch Thủy vươn tay vuốt mái tóc dài của nàng, chậm rãi nhắm mắt. Giữa tiếng nước ầm ầm không ngừng chảy lên, hai người yên lặng dựa sát vào nhau, giống như nơi này không phải là âm giới huyền bí đáng sợ.

Tiếc là nơi nào cũng đều sẽ có kẻ làm mất hứng. Hiển nhiên phát hiện được chỗ tuyệt vời này không chỉ có hai người bọn họ, chẳng bao lâu đã nghe được tiếng rẽ nước, Ngụy Củ dùng roi dài cũng đu từ phía đối diện qua đây. Gã định cùng Đồ Cửu Diên tạm lánh ở đây một chút, địa giới ở đây vốn hẹp, nếu như hai bên đánh nhau có khả năng tất thảy đều cùng rơi xuống sườn núi, thế nên Tô Dịch Thủy và Ngụy Củ mỗi người chiếm cứ một phương.

Ngụy Củ trông thấy cổ Tô Dịch Thủy đã lộ ra hoa văn màu đen, cười quái dị hai tiếng:

"Sao phải khổ như thế, trước kia ngươi đường đường là ma tử, lợi dụng suối linh muốn làm gì thì làm. Chẳng lẽ giờ ngươi muốn ở trước mặt Nhiễm Nhiễm làm người tốt, sợ nàng nhớ trước đây ngươi đối xử tệ với nàng thế nào sao?"

Tô Dịch Thủy chậm mở bừng mắt, mang theo ánh sáng đỏ nhạt bắn tới gã, âm trầm nói:

"Nếu ngươi nói thêm một câu thì ta sẽ như ngươi mong muốn mà thúc giục sức mạnh suối linh chơi ngươi tới chết."

Ngụy Củ biết Tô Dịch Thủy không nói suông, bây giờ gã đi chọc giận họ Tô cũng không có chỗ nào tốt. Ánh mắt của gã lại nhìn về phía Nhiễm Nhiễm, nghiền ngẫm nói:

"Trước đây ở núi Thiên Mạch nếu như ta biết Mộc Thanh Ca là giả, nhất định sẽ đối với ngươi tốt hơn..."

Tiết Nhiễm Nhiễm vốn đang nhắm mắt điều tức không thèm quan tâm tới Ngụy Củ, nghe gã nói xong lời này cũng không nhịn được mở mắt chần chừ nhìn về phía gã.

Gã nói Mộc Thanh Ca giả là có ý gì?

Mấy hôm nay nàng cũng từng nghĩ tới kiếp trước, khi ấy Mộc Thanh Ca bị em gái mình là Mộc Nhiễm Vũ ôm lấy eo mới xui xẻo bị đám chưởng môn đánh lén, vậy nên mỗi lần nghĩ đến mình có lẽ là Mộc Nhiễm Vũ thì Nhiễm Nhiễm đều sẽ thấy hơi chột dạ. Dù Mộc Thanh Ca bây giờ là chính hay tà, sự thật Mộc Nhiễm Vũ hại Mộc Thanh Ca hồn phi phách tán là không thể chối cãi, đây cũng là nguyên nhân nàng hết nhường rồi lại nhịn Mộc Thanh Ca.

Nhưng bây giờ Ngụy Củ đột nhiên nói ra lời như vậy là có ý gì?

Nhiễm Nhiễm vốn nhạy bén, trong lòng khẽ động, đột nhiên có một ý nghĩ mà trước giờ không dám tưởng tượng ra. Có lẽ nàng mới thật sự là ân sư của sư phụ – Mộc Thanh Ca!

Chỉ là chân tướng hoang đường như thế thật làm người ta khó tiếp thu, đầu óc nàng nhất thời cưc kỳ hỗn loạn, không kìm được quay đầu nhìn Tô Dịch Thủy. Hắn vẫn luôn biết nàng là Mộc Thanh Ca, nàng không nghĩ sai chứ?

Ngụy Củ vốn tưởng Tô Dịch Thủy mấy hôm nay hẳn đã nói rõ ràng chân tướng cho Nhiễm Nhiễm. Ban nãy ở vách núi đối diện gã nhìn xuyên qua màn nước rõ ràng đã thấy Tô Dịch Thủy hôn nàng, gã còn tưởng Tô Dịch Thủy nói dối để lấp liếm đủ thứ hành vi không thể tha thứ kiếp trước. Nhưng hiện tại xem ra Tô Dịch Thủy vẫn chưa nói ra thân phận thật sự của Nhiễm Nhiễm, trong lòng hiểu rõ, Ngụy Củ không khỏi cười vang:

"Làm sao? Tô Dịch Thủy còn chưa nói với ngươi sự thật? Cũng đúng, sao hắn lại có thể mặt dày mà nói ra ngươi là Mộc Thanh Ca, nói xong thì chẳng phải sẽ phải cuống cuồng giải thích đủ loại tính toán với ngươi kiếp trước? Ngươi cho rằng vì sao Mộc Nhiễm Vũ phản bội ngươi, hãm hại ngươi, còn không phải do hắn từng bước bày trò nam sắc ở giữa các ngươi để thông đồng với Mộc Nhiễm Vũ hãm hại tỷ tỷ mình? Nói ngươi biết hắn rất khốn nạn, hiện giờ hắn tưởng rằng treo cái danh chính đạo trước cửa là có thể giả thành người tốt sao? Lợi dụng ngươi sống lại mất hết ký ức trước kia mà kim thiền thoát xác thành sư phụ ngươi, đã không tôn sư trọng đạo lại còn đi lợi dụng một cô nhóc ngây thơ không biết gì. Ha ha ha, hoàng thất Tô gia, đúng là kẻ nào kẻ nấy đều là thứ đạo đức giả..."

Ngụy Củ không có cơ hội nói thêm gì nữa, bởi vì Tô Dịch Thủy đã đỏ mắt quát một tiếng, dùng hết mười phần linh lực đánh về phía gã. Đồ Cửu Diên sớm đã phát hiện Tô Dịch Thủy có chỗ không đúng, vội vàng hô to:

"Tôn thượng, mau tránh!"

Ngụy Củ cũng cảm nhận được Tô Dịch Thủy hơi mất khống chế, một kích sắc bén này hiển nhiên là dùng lực của suối linh, giống như ác long rít gào đánh úp lại. Gã làm vậy là cố ý muốn chọc giận Tô Dịch Thủy, uy lực của suối linh chắc rằng rất mạnh, thế nhưng đối với người bị nó bám vào nếu không khống chế được nóng giận sẽ bị chiếm đoạt linh hồn trong nháy mắt. Chờ đến khi suối linh đã chiếm thế thượng phong thì Tô Dịch Thủy sẽ hoàn toàn mất đi linh hồn, trở thành con rối của suối linh.

Trên người Ngụy Củ có bình phép và bùa vàng của lão tiên rượu, chỉ cần chờ đến thời khắc hắn hoàn toàn mất đi khống chế, nhắm chuẩn thời cơ gỡ bỏ phong ấn suối linh. Khi Tô Dịch Thủy thành tên phế nhân không đầy đủ hồn phách gã sẽ từ từ chơi chết tên địch thủ từ kiếp trước này trước mặt Nhiễm Nhiễm.

Vậy nên khi Tô Dịch Thủy xông tới gã bèn dùng một tay móc bùa vàng từ trong ngực ra trấn trụ, một tay cầm bình phép chuẩn bị lấy nước suối. Tiếc là trăm tính vạn tính lại không ngờ được định lực Tô Dịch Thủy lại có thể trâu bò như thế, suối linh không thể hoàn toàn chi phối hắn được, bùa vàng bị Tô Dịch Thủy một chưởng đánh nát, bình phép cũng không chịu nỗi linh khí khổng lồ đột kích mà "tách" một tiếng vỡ vụn. Địa thế khe núi rất hẹp, Ngụy Củ mắt thấy ám toán không thành định né tránh nhưng đã muộn, chỉ có thể vội vàng điều động linh lực hộ thân, chống đỡ một kích như lôi đình của Tô Dịch Thủy.

Đồ Cửu Diên dùng thân làm lá chắn vọt tới trước mặt Ngụy Củ, thay gã đỡ một chiêu cuồng nộ của Tô Dịch Thủy. Tu vi của Đồ Cửu Diên ở Xích Môn chỉ xếp sau Ngụy Củ, có điều lá chắn tạo ra vẫn bị Tô Dịch Thủy đập nát, thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn, máu từ trong miệng cũng không kìm được từng ngụm phun ra. Ở nhân giới thì dù trọng thương như vậy nhưng khi căn cơ đủ sâu cũng còn có thể cứu chữa. Có điều đây lại là âm giới, một khi bị thương sẽ như hồng thủy vỡ đê, máu tươi và chân khí sẽ chảy ra nhanh gấp đôi lúc bình thường.

Nhiễm Nhiễm vội chắn trước người Tô Dịch Thủy, nàng không phải vì cứu Đồ Cửu Diên mà sợ rằng Tô Dịch Thủy sẽ giận dữ mà tiếp tục đại khai sát giới khiến bản thân hoàn toàn bị khống chế bởi suối linh, cứ thế bị nhốt vào âm giới. Tô Dịch Thủy hiểu rõ đạo lý này, sợ là vừa rồi Ngụy Củ dùng những lời như vậy cũng chỉ để chọc giận hắn, nếu hắn dùng toàn bộ sức mạnh suối linh thì e Nhiễm Nhiễm cũng không thể may mắn mà thoát khỏi. Lỡ như hắn thật sự làm nàng bị thương, chỉ sợ sẽ hoàn toàn mất khống chế...

Ngụy Củ cũng tức mình, cảm thấy ban nãy mình bỏ lỡ cơ hội ngàn năm khó gặp, nếu Đồ Cửu Diên thay vì chạy lên ngăn trước người gã mà đổi thành ra tay tập kích thì có lẽ bình phép kia sẽ không tiêu tan. Trông thấy kẻ vừa là bạn bên gối, vừa là bộ hạ trung thành tận tâm với mình bấy lâu đang hộc máu dưới chân, Ngụy Củ ghét bỏ lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, nói:

"Ngu xuẩn, ai cần ngươi nhiều chuyện?"

Đồ Cửu Diên mềm oặt như bùn nhão nằm ở khe núi, máu tươi đầy mồm, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt xinh đẹp.

Sau khi trấn an Tô Dịch Thủy Nhiễm Nhiễm quay đầy nhìn bộ dáng ma đầu Đồ Cửu Diên, trong lòng có chút không nỡ. Nàng nhìn thấy được vị Đồ trưởng lão này mặc dù trợ Trụ vi ngược nhưng lại cực kỳ yêu Ngụy Củ, nàng xả thân như vậy không chỉ vì làm tròn bổn phận kẻ dưới mà hơn hết chính là xả thân vì người đàn ông mình hết dạ thương yêu. Kết quả thì sao, một mạng người chỉ để đổi lấy lời châm chọc mỉa mai của Ngụy Củ, khiến Nhiễm Nhiễm có hơi gai mắt. Nàng móc trong túi áo ra một hộp thuốc ném vào tay Đồ Cửu Diên, nói:

"Đây là hộ tâm đan, mau ăn đi, nếu không cứ hộc máu thế thì nhanh thôi ngươi sẽ chết."

Nữ ma đầu mặc dù tội ác chất chồng nhưng tự trời có mắt, nếu như trong lúc ma tính khó khống chế mà sư phụ thật sự gi.ết chết Đồ Cửu Diên thì e lưng sẽ đeo oan trái, ma tính càng khó thuần.

Đồ Cửu Diên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nhiễm Nhiễm, nhưng nàng ta lại giống như không còn chút sức lực mà rơi lệ chứ không ăn thuốc kia. Nhiễm Nhiễm tức giận trừng mắt với Ngụy Củ:

"Nàng liều mình cứu ngươi mà ngươi cứ đứng trơ ra nhìn nàng chết? Ngươi không đút thuốc cho nàng là đang đợi ta tự mình động tay hay sao?"

Ngụy Củ hừ lạnh một tiếng, lúc này mới bước qua thô lỗ cạy miệng đang ngậm chặt của Đồ Cửu Diên nhét vào một viên thuốc cứu mạng. Đan Hộ Tâm là do chính tay Nhiễm Nhiễm luyện, hiệu lực vượt xa Hộ Tâm Đan thông thường, thế nhưng nó cũng chỉ có thể miễn cưỡng giúp Đồ Cửu Diên ngừng hộc máu, thân thể nàng ta đã quá yếu ớt, giờ chỉ có nắn lại xương cốt mới có thể khỏi hẳn.

Nhiễm Nhiễm cảm thấy sau khi trải qua một phen sinh tử thì có lẽ đáy lòng Đồ trưởng lão sẽ có một vết thương khó lành.

Yêu lầm người!

Không biết sao trong đầu nàng lại đột nhiên hiện lên mấy chuyện tình lâm li bi đát của đám công tử tiểu thư trong tiểu thuyết tam sư tỷ thường hay kể, câu mà Ngụy Củ nói ban nãy nàng thậm chí không muốn nghe lại lần hai.

Việc có nặng có nhẹ, giờ việc kiếp trước nàng là ai không quan trọng, chuyện đúng đắn trước mắt là phải sớm trả suối linh trở về, nàng tuyệt sẽ không đi hỏi sư phụ lời Ngụy Củ nói có thật hay không. Tính thời gian có lẽ đã qua một canh giờ, nàng rời hang đi xem sông lớn trên đỉnh đầu thì thấy quả nhiên kết giới đã suy yếu đi không ít, bèn xoay người nói với sư phụ:

"Sư phụ, có thể qua sông rồi!"

Ngụy Củ không lường được sau khi mình đã trình diễn một màn kinh thiên động địa l.ột trần bộ mặt thật của Tô Dịch Thủy, trêu chọc đến mức hắn nổi trận lôi đình nhưng Nhiễm Nhiễm chỉ hơi hoang mang khiếp sợ, sau đó lại nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường như chưa hề có cuộc chia ly. Kế sách thất bại, gã không khỏi cười lạnh nói:

"Ngươi ở trên cây đến ngốc rồi, sao lại ngây thơ thế, cho rằng ta đang lừa ngươi sao?"

Nhiễm Nhiễm hơi nhếch cằm, lạnh lùng nói với gã:

"Ngụy tôn thượng sống lâu như vậy chẳng lẽ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình? Suối linh không phải thứ tốt lành gì, cứ nhìn hoa mỏ ưng nở khắp núi kia thì biết. Ngươi chỉ nghĩ cách để mạnh hơn, liệu có từng nghĩ tới nếu như trời đất mất cân bằng, vạn vật điêu tàn thì kẻ mạnh nhất ở giữa thiên địa như ngươi sống còn ý nghĩa gì nữa? Chúng ta không muốn đấu với ngươi, nếu ngươi giúp đỡ sư phụ ta đưa suối linh về thì tin chắc chư đại môn phái đều sẽ nhìn Xích môn bằng ánh mắt khác, hơn nữa Đồ trưởng lão cần phải cầm máu nên không thể chậm trễ ở âm giới quá lâu. Ngươi cứ xem như làm người tốt một lần."

Lúc Nhiễm Nhiễm lạnh giọng khiển trách thì hai nam nhân trong khe núi đều hơi chấn động, hoảng hốt tưởng đâu lại được gặp nữ tử áo đỏ cao ngạo tùy ý kia lần nữa. Nàng nhất định sẽ không để những chuyện nhỏ nhặt trong lòng, đáy lòng công bằng lỗi lạc giống như gió mát trăng thanh, tựa như những người nàng biết nàng đều đối xử tử tế. Ngay cả kẻ tiểu nhân như Ngụy Củ cũng nhịn không được mà bị nàng thu hút, thế nhưng cũng vì vậy mà không ai có thể nắm bắt được nàng.

Tô Dịch Thủy không thèm để ý tới Ngụy Củ mà mà yên lặng ra khỏi sơn động, theo Nhiễm Nhiễm hướng về mặt nước mà đi. Ngụy Củ mất mặt tức giận đến giậm chân, gã lạnh lùng liếc Đồ Cửu Diên bên dưới, dặn nàng chờ ở chỗ này rồi cũng xoay người đi theo Tô Dịch Thủy.

Đồ Cửu Diên khó nhọc mở miệng:

"Tôn thượng cứ làm chuyện của mình, đừng quan tâm ta..."

Lời chưa nói xong Ngụy Củ đã không kiên nhẫn mà rời khỏi.

Dựa theo Phạn Thiên Giáo Chí thì dưới vách nước đổ xuống là suối linh, năm xưa Tô Dịch Thủy lợi dụng Mộc Thanh Ca mở ra cửa âm giới cũng đã từng tới nơi này, xem như ngựa quen đường cũ. Về sau Mộc Thanh Ca bắt suối linh trên người Tô Dịch Thủy xuống phong ấn ở ải Vọng Hương giao cho Tần Huyền Tửu trông nom, thế nhưng lại dặn y khi suối linh có khác lạ thì phải đi tìm Tô Dịch Thủy để giải quyết. Dụng ý trong đó Tô Dịch Thủy đương nhiên rõ ràng, nữ nhân không tim không phổi kia dù bị hắn hại chết vẫn vững dạ tin tưởng hắn có thể trở thành người tốt dốc lòng vì thiên hạ, vậy nên nàng mới dặn Tần Huyền Tửu tìm hắn để hắn đưa suối linh trở về.

Tô Dịch Thủy lại không thể đi tiếp, suối linh trong người hắn giống như cảm nhận được mình sắp trở về, không ngừng kêu gào xao động:

"Không được đưa ta trở về, âm giới lạnh như băng, sao chơi vui như hồng trần được? Ta sẽ giúp ngươi mạnh hơn, không phải ngươi muốn giữ chặt Mộc Thanh Ca trong ngực mình sao, nữ nhân như nàng khi biết được bộ mặt thật của ngươi sẽ không bao giờ yêu ngươi, ta sẽ giúp ngươi có được nàng, đừng đưa ta về nữa!"

Âm thanh suối linh càng lúc càng chói tai, Tô Dịch Thủy nhắm mắt tĩnh khí, nhanh chóng sa mình xuống nước gột rửa hết bụi bặm nhân giới mới có thể tới bờ âm giới đối diện.

Lúc Tô Dịch Thủy nhảy xuống Vong Xuyên thì Ngụy Củ đột nhiên móc ra một lá bùa dán lên người Nhiễm Nhiễm. Ban nãy chịu cú đấm sấm sét của Tô Dịch Thủy làm Ngụy Củ chợt tỉnh ra, cảm thấy mưu toan muốn khống chế suối linh để một mình sử dụng là ý tưởng điên rồ cỡ nào. Một khi đã vậy thì thôi mặc kệ đi, chỉ là một chuyến đi âm giới này của gã cũng không phải đi làm hộ pháp cho Tô Dịch Thủy.

Bùa Tẩy hồn của lão tiên rượu rất độc chiêu, đợi khi Tô Dịch Thủy nhảy xuống nước thì gã sẽ dán lên Nhiễm Nhiễm để tất cả những ký ức về Tô Dịch Thủy trong đầu nàng biến mất, xong xuôi gã lại đưa Nhiễm Nhiễm rời khỏi âm giới, giống như để nàng sống lại một lần. Thế nên gã bèn nắm chuẩn thời cơ chụp bùa Tẩy hồn lên lưng Nhiễm Nhiễm.

Nhiễm Nhiễm lại không phải đồ ngốc, nàng luôn phòng bị Ngụy Củ không lơi lỏng một giây, tròng mắt vừa thoáng thấy động tác nhỏ của Ngụy Củ liền linh hoạt xoay người né tránh. Một tay khác của Ngụy Củ lại chộp được bả vai nàng, lại nhanh như chớp đánh tới lần nữa.

Nước đen trong ao ở núi Thiên Mạch có quan hệ sâu xa với suối linh, thế nên khi gã vào thế giới này thân thủ cũng nhẹ nhành như Nhiễm Nhiễm. Ban nãy gã cố ý giấu dốt là để nàng không đề phòng, Nhiễm Nhiễm quả nhiên bị gã đánh lạc hướng nên cũng không cẩn thận né tránh.

Lúc bùa Tẩy hồn đã gần chạm đến người Nhiễm Nhiễm thì đột nhiên có một bàn tay dưới nước vươn lên túm lấy Ngụy Củ, gã khó khăn rơi vào nước, bàn tay huơ loạn vỗ thẳng vào giữa mi tâm Tô Dịch Thủy. Bùa tẩy hồn gặp da thịt thì chui tọt ngay vào lỗ chân lông, Ngụy Củ ngây ngốc một hồi, không khỏi ảo não mắng một câu:

"Trời má!"

Có điều bùa này không dễ kiếm, không thể lãng phí được, trong lúc vội vàng Ngụy Củ chỉ có thể nhanh chóng niệm chú phong ấn đủ loại tình yêu Tô Dịch Thủy đối với Mộc Thanh Ca.

Trước đây gã sai Đồ Cửu Diên rót đủ thứ rượu vào trong miệng lão già đó, từ trong miệng lão vòng vèo nghe được bùa Tẩy tủy này chỉ có thể gột rửa sạch sẽ yêu hận thế nhân chứ không thể hoàn toàn biến người ta thành kẻ ngốc, bây giờ xem ra thật quá đáng tiếc. Nhưng nghĩ có thể rửa sạch tình yêu của Tô Dịch Thủy dành cho Mộc Thanh Ca thì cũng xem như không lỗ vốn, cái gọi là trăm sông đổ về một biển, nếu Tô Dịch Thủy hoàn toàn quên mất tình yêu đối với Mộc Thanh Ca thì cũng sẽ không dây dưa với Nhiễm Nhiễm ở kiếp này. Vì thế sau một hồi lăn lộn dưới nước thì lá bùa kia đã hóa thành ánh sáng biến mất giữa mi tâm Tô Dịch Thủy.

Nhiễm Nhiễm nhảy xuống nước vừa hay thấy được một màn này. Nàng ra sức muốn túm lấy Tô Dịch Thủy, chỉ là thân thể hắn rơi xuống nước đã bị lực đạo dưới vực thẳm hấp dẫn nhanh chóng chìm xuống, rất nhanh đã biến mất giữa xoáy nước kia. Lúc nàng sắp đuổi kịp lại phát hiện thân thể mình làm sao cũng không thể chìm xuống được

Cảm thấy nhiệt độ bên dưới càng lúc càng tăng, Ngụy Củ thầm kêu không ổn. Đây là dấu hiện suối linh trở về, khi ấy toàn bộ nước sẽ nóng như nước sôi, thế nên gã vội nhanh tay nắm lấy Nhiễm Nhiễm vận khí bò lên bờ. Vừa lên tới gã đã bị Nhiễm Nhiễm dùng gậy đánh rơi ngược xuống nước:

"Nói, ngươi dán cái gì lên người sư phụ ta?"

Ngụy Củ nóng nảy, nước này thật là con mẹ nó nóng phỏng mông, nhưng cũng vì vậy mà nó có thể kí.ch thích linh lực của gã thoát khỏi trói buộc nhảy lại lên bờ:

"Đương nhiên là thứ tốt, nếu hắn có thể ra kịp thì ngươi sẽ biết nhanh thôi!"

Nói xong Ngụy Củ cười một tiếng quái dị rồi nhảy lên vách đá chạy đi. Tô Dịch Thủy đã chìm xuống đáy nước, âm giới vì mất đi suối linh đã lâu nên một khi hắn chìm vào trong thì suối linh sẽ tự động rời khỏi. Khi đó toàn bộ âm giới hồi phục nguyên khí sẽ bắt đầu bày trừ những vật ngoại lai, đem bọn họ đẩy ra âm giới, thế nên gã muốn nhanh rời khỏi để trở thành kẻ về nhân giới đầu tiên rồi cho Tô Dịch Thủy một đòn trí mạng. Suối linh đã bị bóc ra, hắn còn có thể chống lại bằng năng lực gì?

Nhiễm Nhiễm cũng không có lòng đuổi theo Ngụy Củ, nàng nóng vội chờ đợi ở bờ sông đợi Tô Dịch Thủy nổi lên. Nước sông ngày một nóng, nếu sư phụ còn không lên nữa thì chẳng phải sẽ bị nấu chín?

Lúc nàng gấp đến không nhịn được chuẩn bị nhảy xuống thì mặt nước đột nhiên nổi lên từng viên từng viên bong bóng lớn, bọt nước nóng bỏng văng tung tóe khắp nơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.