Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 93




Thẩm Như Như thấy vết thương của cô ta nặng như vậy, lập tức dán cho cô ta một lá ‘bùa cầm máu, sau đó gọi xe cấp cứu. Sau khi gọi Mạch Mạch đến giúp nâng người đặt lên ghế, cô vòng ra phía sau quầy tìm hộp thuốc gia đình. Bình thường, cô rất chú ý đến vấn đề về sức khỏe, trong hộp thuốc không chỉ chuẩn bị một số loại thuốc thường dùng, mà còn có đầy đủ các dụng cụ để xử lý vết thương.

Hiệu quả của ‘bùa cầm máu rất tốt, miệng vết thương của Từ Viên Viên đã ngừng chảy máu. Thẩm Như Như dùng cồn sát trùng miệng vết thương và dùng băng gạc quấn lại. Sau đó quay lại dặn Mạch Mạch đi lấy một chậu nước giếng.

Nước giếng rất lạnh, Thẩm Như Như thả một chiếc khăn sạch sẽ mới tinh vào trong, đồng thời nhìn Hoa Thu Nhiêu nói: “Dì à, dì lau vết máu trên người cô ấy đi, trời lạnh như vậy, máu sẽ đông rất nhanh, lát nữa không dễ lau đậu”

Hoa Thu Nhiêu lao đến bên người Từ Viên Viên giống như vừa tỉnh mộng, nắm lấy tay cô ta rồi khóc lóc. Mỹ nhân khóc đều là hoa lê đái vũ, từng giọt nước mắt của bà ta rơi xuống đất, gương mặt trang điểm vẫn như cũ, không bị nhòe một chút nào, đôi mắt đỏ hoe đầy oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Như Như: “Cô đã làm gì con bé?”

*hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Thẩm Như Như đang cảm thán không biết phải âm thầm luyện tập bao nhiêu lần thì bà ta mới khóc lợi hại được như vậy, đột nhiên bị chỉ trích, cô có chút không nói lên lời: “Dì này, dì nói lý một chút đi, rõ ràng là tôi đang cứu cô ta, trên người cô ta bị nhét trùng tá mệnh, không lấy ra sẽ bị giảm thọ. Những lá bùa vừa mới dùng, bà cũng không thể quỵt tiền, tôi không tính thêm phí băng bó là tốt lắm rồi”

Tá mệnh: mượn mệnh của người khác Hoa Thu Nhiều nghe đến ba chữ trùng tá mệnh thì hơi sửng sốt, nhưng bà ta nhanh chóng thu hồi cảm xúc, dùng khăn giấy lau lau khóe mắt, làm như không có việc gì hỏi: “Trùng tá mệnh là có ý gì?”

“Một hai câu không thể giải thích rõ ràng, bà chỉ cần biết, nếu như bị nó bám theo thì sẽ bị giảm thọ là được.

Ánh mắt của Thẩm Như Như rơi trên người bà ta, cô cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới: “Có phải hôm qua mấy người đã gặp một người phụ nữ tóc dài ở bệnh viện không? Người phụ nữ đó có một nốt ruồi trên sống mũi”

Hoa Thu Nhiều mím môi, khẽ lắc đầu nói: “Không để ý”

Đúng lúc này, xe cấp cứu tới, nhân viên y tế nhanh chóng đưa Từ Viên Viên đi, Hoa Thu Nhiêu do dự một chút rồi cũng đi theo.

Thẩm Như Như nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này không ổn, vì vậy, cô để Mạch Mạch trông cửa hàng, còn mình thì trở lại sân sau thương lượng với Từ Dẫn Châu và Bách Lý Vô Thù. Bách Lý Vô Thù nghe vậy thì mừng rỡ nói: “Chờ đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cá lớn cũng xuất hiện.

Từ Dẫn Châu suy nghĩ một chút: “Chắc chắn bọn họ đã hợp tác với người đó, chắc hẳn là nội dung hợp tác có liên quan đến tôi Thẩm Như Như tán đồng: “Tôi cũng nghĩ như vậy, trùng trên người Từ Viên Viên biến mất, nhất định người đó sẽ tiếp tục đến tìm cô ta. Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tiếp tục chờ đợi thời cơ hay chủ động ra tay?” Bách Lý Vô Thù dứt khoát nói: “Đương nhiên là chủ động xuất thủ, đánh cho cô ta không kịp trở tay!” “Lỡ như chúng ta không đánh lại cô ta thì sao?” Thẩm Như Như có chút lo lắng: “Còn có đôi mẹ con kia nữa, chỉ sợ không dễ dàng”

Từ Dẫn Châu đưa tay gõ gõ lên bàn: “Tôi đồng ý với ý kiến của Bách Lý. Người đó đã không thể ngồi yên được nữa, sớm muộn gì cũng sẽ có một cuộc chiến khốc liệt, chi bằng chúng ta nắm quyền chủ động.

Còn mấy người kia, để tôi xử lý, trùng tá mệnh không dám xâm nhập vào cơ thể tôi, đừng lo lắng”

Cả ba bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định đến bệnh viện ôm cây đợi thỏ.

Bệnh viện thị trấn, khoa nội trú.

Thẩm Như Như và Bách Lý Vô Thù mỗi người mặc một chiếc áo blouse trắng và trốn ở phòng trà đối diện với phòng bệnh của Từ Viên Viên để theo dõi. Một mình Từ Dẫn Châu đến phòng bệnh đối diện để thăm hỏi, anh đóng vai trò là mồi nhử.

Khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú không có nhiều người, phòng trà rất vắng vẻ, gần như không có người qua lại. Thẩm Như Như dựa vào cửa và nhìn về phía cánh cửa đối diện, Từ Dẫn Châu đang đứng ở bên trong, dáng người cao lớn, biểu cảm lãnh đạm. Hoa Thu Nhiêu đứng đối diện với anh, không biết bà ta đang nói gì, thỉnh thoảng cúi đầu lau nước mắt, đồng thời còn có ý đồ nắm lấy tay anh.

“Người này thật biết diễn, trong lòng thì chỉ mong Từ Dẫn Châu chết đi, vậy mà ngoài mặt còn có thể giả bộ yếu đuối, phụ nữ đều trong ngoài bất nhất như vậy sao?” Bách Lý Vô Thù liếc nhìn phía đối diện, sau đó quay đầu dựa vào tủ ăn đào.

Thẩm Như Như không thèm để ý anh ta, tập trung quan sát bên phía đối diện, thấy Hoa Thu Nhiều càng ngày càng dựa sát vào Từ Dẫn Châu, biểu cảm và tư thế của bà ta đều phát triển theo hướng kỳ quái, cô cảm thấy bất thường, lập tức gọi: “Bách Lý, anh mau nhìn đi, có phải bà ta bị thứ gì ám rồi không, tại sao lại kỳ quái như thế?” Bách Lý Vô Thù nhíu mày nhìn một chút: “Không biết, tôi cũng đâu có quen bà ta…” Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, Hoa Thu Nhiêu khóc lóc đột nhiên cúi đầu dựa vào người Từ Dẫn Châu, thậm chí còn vươn tay định ôm lấy anh. Hai người đang theo dõi bỗng trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ. “Bà ta muốn sử dụng mỹ nhân kế với Từ Dẫn Châu, rốt cuộc trong đầu bà ta chứa thứ gì thế, đúng là già mà vẻ chán ghét

“Không đứng đắn, bà ta tưởng ai cũng có khẩu vị nặng như mình sao?” Thẩm Như Như không ngừng phàn nàn với Bách Lý Vô Thù thật sự không nói lên lời: “Chỉ cần nắm tay là có thể gieo trùng tá mệnh, sao lại phải ôm, nhất định là bà ta cố ý chiếm tiện nghi. Đạo hữu Thẩm, nghe Tuệ Trí nói Từ Dẫn Châu đã là người của cô à? Cô đừng tức giận, chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, đừng để trong lòng”

Bản thân Từ Dẫn Châu cũng bị dọa sợ, lập tức lùi lại hai bước, kéo ra khoảng cách với Hoa Thu Nhiêu. Bà ta không ôm được lần một, lại giả vờ muốn ôm lần thứ hai.

“Bà già này thật quá đáng!” Thẩm Như Như rất khó chịu, chỉ cảm thấy tất cả máu đều dồn lên não, cô còn chưa được ôm đâu, dựa vào đâu mà cho bà ta chiếm tiện nghi.

Cô vặn khóa cửa, vừa muốn tiến lên thì liếc mắt nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy. Thẩm Như Như giật mình, đầu óc tỉnh táo lại, lập tức lùi lại sau cánh cửa, trốn vào một góc khuất tầm mắt.. Người phụ nữ đó chậm rãi đi tới cửa phòng trà, dừng một chút rồi mới đi tới căn phòng đối diện. Thẩm Như Như cầm ba thanh kiếm nhỏ, liếc mắt nhìn Bách Lý một cái, sau khi xác nhận đối phương đã chuẩn bị xong liền nhanh chóng đi theo.

Trong phòng bệnh, Hoa Thu Nhiều kiên trì dựa vào người Từ Dẫn Châu, bà ta hơi hếch cằm ngước nhìn anh, đôi mắt tròn xoe rưng rưng, trông rất đáng thương: “Nhiều năm như vậy, thật ra trong lòng tôi luôn coi cậu là một sự tồn tại rất đặc biệt…”

Từ Dẫn Châu liên tục lui về phía sau, lưng dựa vào tường không còn chỗ nào lui, trong mắt anh hiện lên một tia ác liệt, tràn đầy giễu cợt nói: “Nếu bà không muốn sống nữa, tôi có thể giúp bà”

Nói xong, anh chịu đựng sự chán ghét khắp người và túm lấy cổ tay của Hoa Thu Nhiêu. Hoa Thu Nhiêu mừng rỡ, đang định dựa theo phương pháp người kia dạy để đưa con rết vào người Từ Dẫn Châu thì một luồng khí lạnh thấu xương từ cổ tay truyền đến, nháy mắt quét khắp cơ thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.