Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 75




Nữ sinh nằm trên giường bệnh ngoài cùng khuyên hai câu: “Được rồi đừng cãi cọ, chân còn bị thương thì đi kiểu gì? Nằm hai ngày mà thôi, có lẽ ngày mai người nhà đã đến rồi đó. Chuyện ma quỷ gì đó thà rằng tin có chứ đừng không tin, ngày đó tôi cầu nhân duyên, tối đó đàn anh mà tôi thích đã tỏ tình với tôi, thật sự rất linh nghiệm”

“Mấy cậu dễ lừa thật. Vu Vũ hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không thèm để ý tới họ nữa.

Căn phòng lập tức chìm trong không khí xấu hổ.

Thẩm Như Như đi một vòng căn phòng xem xét, đi đến trước mặt Tiếu Kỳ Kỳ trông ngoan ngoãn mềm mại nhất: “Bạn học, có thể kể lại chuyện sáng hôm qua cho tôi biết không?”

Tiếu Kỳ Kỳ ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Thẩm Như Như, nhờ ảnh hưởng của Đạo Quan mà cô ta có ấn tượng tốt với Thẩm Như Như, vì thế cũng khá thân thiết với cô, tựa như chỉ làm thế mới khiến cô ta có cảm giác an toàn. Cô ta sắp xếp lại ngôn ngữ, từ từ kể lại những gì mà mình mắt thấy tai nghe.

“Cô nói khi chết cậu ta đã nắm lấy chuông gió?” Thẩm Như Như nhìn về phía cảnh sát Triệu: “Sao anh không nhắc tới chuyện này?”

Cảnh sát Triệu sửng sốt một chút: “Hả, cái này rất quan trọng sao?”

Lúc đó anh ta suy đoán là khi Khương Xuyên nhảy từ trên lầu xuống vô thức nắm lấy vật gì đó trong tầm tay, vì thế chùm chuông gió đã bị đứt rồi rơi xuống, đây chỉ là một chi tiết nhỏ, cho nên anh ta không quan tâm.

Từ xưa đến nay, chuông là một vật phẩm mang rất nhiều sắc thái huyền học. Nó không chỉ được dùng làm pháp khí cho nhiều tông giáo, trong nhạc cụ, trong lĩnh vực kiến trúc phong thuỷ thì tần suất sử dụng vô cùng cao. Treo ở những vị trí khác nhau, chuông sẽ mang theo những hàm nghĩa khác biệt.

Chọn đúng hướng, nó có thể thay đổi từ trường của kiến trúc, giúp mang vận may đến chủ nhà, chọn sai hướng, nó cũng có thể thay đổi từ trưởng, nhưng lại mang tới vận rủi. Thời gian dài, gia đình này sẽ gặp phải chết chóc, vận đen ùn ùn kéo tới, càng nghiêm trọng hơn là có thể biến thành nơi đại hung, dễ xảy ra án mạng. Vừa chính vừa tà, còn phải xem sử dụng thế nào.

Thẩm Như Như giải thích cách sử dụng chuông trong huyền học, cảnh sát Triệu và Tiếu Kỳ Kỳ nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn mở ghi chú trong điện thoại ra ghi chép lại, những người còn lại thấy vậy thì sửng sốt. Cảnh sát Trát xoa gáy rồi đến bên cạnh cảnh sát Triệt: “Tiểu Triệu, không đến mức đó chứ, chúng ta làm cảnh sát sao có thể tin mấy thứ này?”

Cảnh sát Triệu không ngẩng đầu lên: “Cậu không hiểu đâu, đại sư Thẩm lợi hại lắm.

“Tôi thấy cậu bị tẩy não, phá án còn quan tâm tới mấy cái này, tổ trưởng ghét nhất mê tín dị đoan, nếu để ông ấy biết thì cậu chờ bị phạt đi!” Cảnh sát Trác lắc đầu lấy điện thoại ra, mở WeChat lên bắt đầu gửi tin nhắn thoại vào nhóm văn phòng.

Cảnh sát Triệu vừa nghe thấy hai chữ tổ trưởng, ngón tay run rẩy, anh ta lập tức đưa tay cản cảnh sát Trác, nói với giọng bình tĩnh: “Anh Trác, thương lượng cái đã, chuyện này anh giúp tôi giữ bí mật, chờ giải quyết vụ án này xong tôi mời anh uống rượu.

Cảnh sát Trác không nói thêm gì, cất điện thoại vào túi, tỏ vẻ thành giao.

Những người khác trong phòng bệnh: “…”

,,

Vu Vũ không nhịn được quay người lại, chất vấn: “Mấy người cho đây là trò đùa à, đúng là thùng rỗng kêu to đòi làm trinh thám! Chỉ dựa vào chi tiết trong tay Khương Xuyên cầm chuông gió đã gán nó dính líu đến ma quỷ, rốt cuộc muốn làm gì? Nếu như muốn nhân cơ hội vòi tiền, tôi khuyên mọi người từ bỏ suy nghĩ này đi! Khương Xuyên là cậu ấm tập đoàn Mặc Thụy, trong nhà có bối cảnh thâm hậu, vốn chẳng tin mấy chuyện ma quỷ tầm phào của mấy người! Cha mẹ tôi cũng tuyệt đối không tin!”

Vu Vũ quay người lại nói chuyện to tiếng đã làm miệng vết thương rách ra, chỗ khâu lại hơi rướm máu, đau đến mức gân xanh nổi lên, mặt nhăn nhúm hung tợn, trông rất có sức uy hiếp.

Những nữ sinh còn lại bị cậu ta trấn áp, ánh mắt nhìn về phía đám người Thẩm Như Như tràn ngập, đến cả Tiếu Kỳ cũng đều bắt đầu dao động.

Vẻ mặt Thẩm Như Như rất bình tĩnh, tựa như không nghe thấy gì cả, dạo bước đến đuôi giường cậu ta, rút bệnh án của cậu ta ra, đọc lướt qua: “Tối ngày đầu tiên cậu ngủ cùng một phòng với Khương Xuyên đúng không? Lúc cậu ta xảy ra chuyện hoặc là trước khi xảy ra chuyện, cậu có phát hiện ra chuyện gì kỳ quái không?” Vẻ mặt Vu Vũ mất kiên nhẫn: “Không phải tôi đã nói đi nói lại là lúc ấy tôi đang ngủ, không nghe thấy gì cũng không nhìn thấy gì, tiếng hét chói tai của vợ chủ nhà chúng tôi tá túc đã đánh thức tôi!”

Thẩm Như Như cũng không để ý thái độ ác liệt của cậu ta, miệng cười tủm tỉm đi đến đuôi giường bệnh sát vách, trên bệnh án điền tên nữ sinh, là Vu Giai Điềm. Cô ta có quan hệ tốt nhất với nữ sinh nhảy lầu thứ hai, chuyến đi lần này hai người họ cùng ngủ một phòng.

Thái độ của Vu Giai Điềm tốt hơn Vu Vũ rất nhiều, nhưng cũng chỉ tốt hơn ở thái độ không nóng không lạnh, trả lời cũng được xem là kiên nhẫn kỹ càng tỉ mỉ. Nữ sinh nhảy lầu thứ hai tên là Hứa Kiểu, tính cách rộng lượng, hướng ngoại thành tích học tập ưu tú, là người tổ chức hoạt động vẽ thực vật lần này.

“Tối hôm đó, vì chuyện của Khương Xuyên mà hai chúng tôi thức mãi cho tới khuya? Vu Giai Điềm vừa nhớ lại vừa nói: “Tôi nhớ là ba giờ sáng cậu ấy có đi toilet, lúc về hỏi tôi rằng có nghe thấy tiếng khóc kỳ lạ hay không…” Cảnh sát Trác bỗng nhiên chen lời: “Sao lúc lấy lời khai cô không nhắc tới chuyện này?”

Vu Giai Điềm nói lúc ấy quá sợ hãi, quá đau lòng, cho nên suy nghĩ rất hỗn loạn, không nhớ nổi. Đây là hiện tượng bình thường, có vụ án phải lấy lời khai nhiều lần, là vì đề phòng để sót manh mối chi tiết. Cảnh sát Trác gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Vu Giai Điềm tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi không nghe thấy tiếng gì cả, cô ấy nói có thể do bản thân gặp áp lực lớn nên xảy ra ảo giác, nói đến đây thì chúng tôi không nói nữa, hình như một lát sau tôi lại ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau thức dậy vì lạnh, vừa mở mắt đã thấy cậu ấy không có ở trên giường, cửa sổ phòng mở toang…”

Sau khi Thẩm Như Như nghe xong thì im lặng một lúc, quay người nói với cảnh sát Triệu đi xin một căn phòng bệnh trống.

Cảnh sát Triệu căng thẳng, nhìn chằm chằm cô: “Đại sư Thẩm, cô khó chịu ở đâu sao?”

Thẩm Như Như lắc đầu: “Bây giờ vẫn còn sớm, trước tiên cứ nghỉ ngơi đã, nghỉ ngơi dưỡng sức, hơn nữa có nhiều người ở đây dễ rút dây động rừng”

Nói cũng đúng! Cảnh sát Triệu lập tức chạy đi xin phòng bệnh.

Thân phận cảnh sát ở thị trấn nhỏ dùng rất tốt, phòng bệnh nhanh chóng được phê duyệt, hơn nữa còn nằm sát vách, rất gần căn phòng này. Thẩm Như Như thuận tiện gọi điện thoại cho Tuệ Trí, bảo anh ấy mang kiếm gỗ trên bàn ở cửa hàng tới bệnh viện thị trấn, sau đó lại kêu Mạch Mạch đi đến nhà Bách Lý Vô Thù một chuyến, thông báo anh ta tới bệnh viện thị trấn một chuyến.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, cô nhìn về phía Từ Dẫn Châu, thấy anh đứng cạnh cửa thất thần, sắc mặt tái nhợt, nói anh đi về nghỉ ngơi trước. Tối nay cô không về được rồi, tính theo thời gian mà hai sinh viên gặp chuyện, ít nhất cô phải canh đến bốn giờ sáng, để một người bệnh tật ốm yếu thức đêm cùng cô, đúng là không có nhân tính.

Hơn nữa vụ yêu tà ám lần này làm cô cảm thấy bất thường, trong âm khí tỏa ra từ bùa chú dán lên người đám sinh viên dày đặc sát khí, bây giờ Từ Dẫn Châu không được tiếp xúc sát khí nữa, nếu bất cẩn có thể ngỏm củ tỏi. Từ Dẫn Châu hoàn hồn lại, lắc đầu nói: “Tôi ở lại đây, nếm trải thêm lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.