Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 70




Vương Tây Nhã rướn người sang nhìn, không hiểu gì cả: “Vậy làm sao đây, có thể hóa giải được không?”

“Cái này tớ còn chưa được học. Thẩm Như Như thấy hơi xấu hổ: “Thế này đi, ngày mai tớ dẫn cậu đi gặp một đạo sĩ, anh ta rất giỏi mấy cái này, có lẽ sẽ có cách Nhắc tới chuyện này lại mất thêm một tiếng, mắt thấy trời đã sắp sáng, hai người nhanh tắt đèn đi ngủ.

Trưa hôm sau, Thẩm Như Như dẫn theo Vương Tây Nhã đi qua bờ sông bên kia tìm Bách Lý Vô Thù. Theo lý thì nhiệm vụ thất bại anh ta phải về lại núi tiếp tục tu luyện, nhưng mà sau khi giao đấu với quỷ xong, anh ta phát hiện thực chiến sẽ giúp tốc độ tu vi tăng lên càng nhanh hơn, cho nên anh ta quyết định thuê căn nhà này thêm nửa năm, mỗi ngày đi khắp nơi tìm ác quỷ luyện tập.

Bây giờ trấn Mộ Nguyên sạch tinh tươm.

Gõ cánh cửa, Bách Lý Vô Thù xách theo kiếm bước ra: “Đạo hữu Thẩm tìm tôi có chuyện gì?”

Vừa nhìn đã thấy mái tóc dài rũ sau người chỉ được cột hờ một nửa, trông rất giống kiểu tóc của công chúa, so với búi tóc tỉ mỉ ngày thường thì trông có vài phần thoải mái hơn. “Tìm anh đoán mệnh. Thẩm Như Như đưa ngày sinh tháng đẻ đã viết rõ cho anh ta.

Vương Tây Nhã nhét thêm một túi hạt dẻ rang nóng hôi hổi: “Đạo trưởng Bách Lý, mong anh giúp đỡ nhiều hơn!”

Bách Lý Vô Thù nhận lấy hạt dẻ và ngày sinh tháng đẻ, quay người đi vào trong: “Vào trong ngồi một lát đi.”

Ba người đi vào trong nhà ngồi xuống, Bách Lý Vô Thù mở ngày sinh tháng đẻ ra xem một lúc, nói: “Người này đang gặp phải rắc rối.”

Thẩm Như Như và Vương Tây Nhã liếc nhau, hỏi tiếp: “Rắc rối gì, có thể giải quyết được không?” Bách Lý Vô Thù cầm một hạt dẻ lên ăn, vẻ mặt bình tĩnh: “Không được xem là rắc rối lớn, chỉ là có người tính kế ông ấy, bảo ông ấy cẩn thận nhớ lại gần đây đã đắc tội ai, có từng nhận đồ của người đó không, ném đi là được.

Đơn giản vậy sao? Vương Tây Nhã chần chừ hỏi lại: “Không còn gì nữa sao?”

Bách Lý Vô Thù nhướng mày nhìn cô, tỏ vẻ bất ngờ: “Còn muốn gì nữa, ngại sống lâu quá à?”

Vương Tây Nhã: “”

Thẩm Như Như cười ha hả hoà giải, hai người cảm ơn Bách Lý Vô Thù rồi về lại Kính Hoa Duyên. Vương Tây Nhã về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy về thành phố S, nếu đây không phải mâu thuẫn gia đình bình thường thì cô ấy nhất định phải về nhà xem thử, cha cô ấy không tin vào đoán mệnh, ngộ nhỡ không nghe lời cô ấy, cuối cùng lại gặp phải chuyện không may.

Thẩm Như Như cầm mấy lá “bùa trấn tà” nhét vào trong túi cô ấy: “Gặp phải chuyện gì bất thường thì cứ dán cái này lên, nếu cái này không trị được nhớ gọi điện cho tớ ngay.”

“Được, tớ biết rồi” Vương Tây Nhã gật đầu, kéo va li đi ra ngoài. Thật không ngờ rằng mới ở được một ngày đã phải đi, cô ấy tiếc nuối ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Kính Hoa Duyên: “Sang năm có cơ hội tớ lại đến nữa. Thẩm Như Như tỏ vẻ không thành vấn đề, đạo quan này đã dành riêng một căn phòng cho cô ấy.

Trong hôm Vương Tây Nhã đi, anh Thẩm tới, cứ như hai người họ đã hẹn trước vậy, người tới trước người tới sau.

Thẩm Như Như có thể ngủ cùng bạn thân trên một giường, nhưng anh ấy thì không được, cho nên anh ấy vừa đến cửa tiệm, cô đã giúp anh ấy chuyển tới Huyền Thiên Quan.

:Anh, căn phòng này cố tình được tu sửa dành riêng cho anh, vật dụng đều là mới, anh cứ yên tâm dùng”

Mấy hôm trước Mạch Mạch đã bắt đầu chuyển vào Huyền Thiên Quan, ở căn phòng gần cửa hông đạo quan, để tiện mở cửa sáng sớm và đóng cửa buổi tối, còn tiện thể trông coi sân không để mấy đứa thằng nhóc choai choai lẻn vào phá hoại.

Anh ấy giúp anh Thẩm sắp xếp phòng ở, còn chỉ bếp và phòng sách của đạo quan cho anh Thẩm. Anh Thẩm lớn như vậy rồi mà chưa từng tới đạo quan, không khỏi cảm thấy tò mò, dứt khoát đi dạo cùng Mạch Mạch.

Bởi vì diện tích có hạn, cho nên quy mô của Huyền Thiên Quan cũng không lớn, chiếm khoảng cỡ hai ngàn mét vuông, cũng may chim sẻ tuy nhỏ nhưng đủ nội tạng, tuy Huyền Thiên Quan không lớn, nhưng kiến trúc thiết kế tinh xảo, kiến trúc được sắp xếp rất hợp lý, những gì nên có đều có, đến đất trồng rau cũng được dành riêng ra một khoảng.

Điện thờ hùng vĩ đẹp đẽ, cảnh sắc thanh nhã yên tĩnh, rất được lòng người.

Anh Thẩm đi dạo trong hậu viện một lúc đã quen với nơi này, vì thế đi theo Mạch Mạch tiếp tục đi ra tiền viện.

Huyền Thiên Quan chỉ thờ cúng một vị thần tiên là Vô Lượng Tổ Sư, bởi vậy cũng chỉ xây một điện phủ, tạm thời còn chưa thỉnh kim thân của Tổ Sư về cho nên bên trong trống rỗng. Anh Thẩm đi vào đây dạo một vòng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn những bức tranh vẽ trên tường tinh xảo đẹp đẽ bên trong điện phủ, anh ấy cẩn thận xem rồi phát hiện tranh vẽ trên tường đều là hình vẽ đạo giáo, tiên hạc, bát quái, linh chi vân vân, còn cả thần tiên cưỡi mây đạp gió, liếc mắt một cái đã cảm nhận được tiên khí lượn lờ, rất chấn động.

Đi về phía trước chính là cửa lớn và cổng chào, anh Thẩm không thấy hứng thú với mấy cái này, chỉ đứng từ xa nhìn rồi quay đầu đi về.

Sau hậu viện, Thẩm Như Như đang mang ủng đi mưa và đeo bao tay ngồi chỉnh sửa lại hoa cỏ, đây là mầm cây chính tay cô mang về từ tuần trước, bởi vì được linh khí tẩm bổ lâu dài mà chúng có sức sống vô cùng bền bỉ, cho dù nhiệt độ lạnh lẽo vào mùa đông hay là cái nóng ran ngày hè nó cũng đều sống rất tốt.

Ngoại trừ hoa ra cô còn mua một ít hải đường năm năm tuổi, hoa mai và vài cây tùng bách có hình dáng không tệ, bây giờ đã được trồng xong hết, giúp Huyền Thiên Quan thêm chút mảng xanh.

Anh Thẩm đến gần hàng rào nhìn một lát, nhướng mày nói: “Như Như, tay trồng hoa của em đúng là tuyệt diệu,  nếu đặt cây hoa lan này trong triển lãm hoa nhất định có thể đè ép tất cả hoa thơm cỏ lạ” Thẩm Như Như không trả lời anh ấy, cô có nhiều việc phải làm như thế, sao còn thời gian tham gia triển lãm hoa đây.

Cô từ tốn tưới nước cho đám hoa non, xong việc mới cởi bao tay xuống, lau mồ hôi trên mặt, hỏi Mạch Mạch: “Chuồng của Tiểu Hoàng đã làm xong chưa?” Mạch Mạch lập tức gật đầu, chỉ vào một góc trong sân.

Thẩm Như Như không khách sáo mà ra lệnh cho anh Thẩm: “Anh đi giúp Mạch Mạch bắt Tiểu Hoàng tới đây, với cả hai con vẹt nữa, cũng mang sang đây.

Anh Thẩm nghe tên thì cho rằng Tiểu Hoàng là con chó, chờ tới khi đi theo Mạch Mạch tới Kính Hoa Duyên thì mới phát hiện chỉ là con vịt, lập tức cạn lời: “Chỉ bắt vịt thôi mà cần tới hai người đàn ông lớn tướng?”

Anh ấy ôm vẻ mặt khinh thường đi tới gần Tiểu Hoàng, khi vừa đưa tay định bắt nó lên, thì thấy con vịt xòe cánh bay lên cao, đứng trên bờ tường nhìn anh ấy kêu cạc cạc cạc.

Anh Thẩm: “

””

Cuối cùng hai người phải tốn chút công sức mới nhét được Tiểu Hoàng vào lồng sắt đưa tới Huyền Thiên Quan, lúc đầu nó giãy giụa rất dữ dội, có lẽ sợ bị bắt làm thịt, đến tận khi nói thấy Thẩm Như Như ngồi trong sân mới im lặng một chút. Sau khi vào “Biệt thự cao cấp” mới, nó càng bình tĩnh, nhàn nhã bước chân tuần tra lãnh địa.

Lồng chim được treo dưới mái hiên của căn nhà ở hậu viện, bên cạnh còn treo chuông gió, gió thổi kêu leng leng, hai con vẹt nhìn chằm chằm nhìn cái chuông gió không dời mắt.

“Vịt của em thành tinh rồi”

Anh Thẩm tấm tắc nói với em gái: “Lúc nãy nó đứng trên bờ tường nhìn anh, ánh mắt của nó như nhìn kẻ thù vậy!”

Thẩm Như Như cảm thấy buồn cười: “Không ngờ anh có thể hiểu được ánh mắt của con vịt, em thấy anh giống thành tinh hơn”

Anh Thẩm: “”

Sắp xếp thú cưng và đống hoa cỏ xong, Thẩm Như Như phủi tay, đi về tiệm làm việc, giao Huyền Thiên Quan lại cho Mạch Mạch trông chừng xử lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.