Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 62




Ngay cả những người già bình thường thích đến hành lang này để tránh mưa hay nghe diễn trò tán gẫu cũng đều không đến đây nữa, hành lang tránh mưa trong lúc nhất thời có vẻ đặc biệt tiêu điều, không được như dáng vẻ trước kia của nó.

Trên bầu trời âm u cùng những cơn mưa phùn lất phất, trên con đường đá ven sông không một bóng người, người đi đường lác đác không có mấy, tất cả đều vội vã lướt qua.

Chạng vạng, Thẩm Như Như cho Tiểu Hoàng và hai con vẹt ăn thóc, cô mang theo bùa trấn tà đi tới hành lang tránh mưa. Lúc này, đám người vây xem đã sớm giải tán, cảnh sát lấy giấy chứng nhận xong liền đi, không ai để ý tới hành động của cô.

Cô đi một vòng dưới hành lang mưa, cuối cùng đứng ở chỗ đặt bát sứ mà dán bùa trấn tà lên mặt đất, nơi này có âm khí nặng nhất.

Ngay khi lá bùa dán được dán lên thì trong nháy mắt liền hóa thành một luồng khói xanh tiêu tán ở trong không khí, ngay sau đó có một mùi hôi thối khó tả tràn ngập ra. Thẩm Như Như sớm có chuẩn bị nên ngay lập tức lấy ra một cái khẩu trang phòng hộ đeo vào. Cô đứng tại chỗ đợi một lát, sau khi xác nhận luồng khí lạnh lẽo kia đã bị tiêu diệt liền xoay người rời đi.

Từ giờ trở đi, cô chỉ cần an tâm ở trong tiệm chờ hung thủ mình tìm tới cửa.

Đối phương nếu đã không phải người bình thường, vậy nhất định đã sớm chú ý tới cửa hàng này của cô, linh lực nồng đậm như vậy, còn có bán chạy được bao nhiêu lá bùa, chỉ cần không phải người mù là có thể nhìn ra cô đang tu đạo. Mà biết rõ cô là người tu đạo còn ở chỗ này tạo ra án mạng, nếu như nói không phải cố ý thì đến quỷ cũng không tin.

Dựa vào những manh mối này, cô chắc chắn đối phương còn có thể trở lại.

Lúc đang ăn cơm tối thì Từ Dẫn Châu tới gõ cửa.

Thẩm Như Như có chút ngoài ý muốn, từ lần trước gặp qua ở thành phố S đến giờ, Từ Dẫn Châu tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, bặt vô âm tín luôn. Nếu không phải dì Châu còn ở nhà cũ Từ gia, thậm chí còn thỉnh thoảng đưa cho cô chút hoa quả rau dưa nhà mình trồng nói thay thiếu gia hỏi thăm, cô thiếu chút nữa cho là anh ngủm củ tỏi rồi chứ.

Chết moẹ! Hình như sáng nay mình chưa đánh răng thì phải?!!

“Từ tiên sinh, đã lâu không gặp” Thẩm Như Như đứng dậy múc canh cho anh, cũng không hỏi anh mấy ngày nay làm gì, mỗi người đều có chuyện riêng tư của mình, nếu anh muốn nói thì kiểu gì cũng sẽ chủ động nhắc tới. “Tôi nấu chút canh lê tuyết đường phèn, anh đến đây rồi thì nếm thử xem như thế nào”

“Cám ơn, làm phiền Thẩm tiểu thư rồi” Từ Dẫn Châu ngồi xuống đối diện với cô, hôm nay anh mặc trang phục nhà Đường màu xanh sẫm, hình thức hơi khác với lúc xuân hạ.

Quần áo rõ ràng đã dày thêm một tầng, cổ áo lông màu xám hơi cao cao, khuôn mặt tái nhợt thon gầy ở cổ áo lông làm nổi bật thêm vài phần yếu ớt.

Trong lúc Thẩm Như Như đang múc canh thì chợt nghe anh ho khan vài tiếng, nhịn không được quay đầu lại nhìn người kia, cô liếc mắt nhìn qua mới phát hiện bóng lưng của người đàn ông so với trước ngày càng gầy hơn. Bệnh tình chuyển biến xấu nhanh như vậy sao…..

Cô bưng canh lê tuyết đường phèn qua: “Uống nhiều một chút, tôi cho thêm một ít kỷ tử cùng mộc nhĩ trắng giúp bổ phổi, bồi bổ cơ thể.

Từ Dẫn Châu lấy thìa múc một muỗng uống, gật đầu khen: “Thẩm tiểu thư có tay nghề thật tốt.

Con gái mà, ai chả muốn được khen nấu ăn giỏi, Thẩm Như Như cũng không ngoại lệ: “Nếu anh thích thì cứ uống thêm.”

Cô trở lại chỗ của mình cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm, chợt nghe Từ Dẫn Châu hỏi: “Trấn Mộ Nguyên có người tu luyện phái tà ác tới?”

Động tác của Thẩm Như Như dừng lại, gật đầu trả lời: “Hẳn là vậy, nhưng mà tôi cùng đối phương còn chưa từng đối mặt, tình huống cụ thể như thế nào còn không rõ ràng lắm, trước mắt chỉ biết là tên đó giết người có thể là vì cướp đoạt hồn phách.

Thời gian cô nhập môn không dài, mới được nửa năm, hơn nữa không có sư phụ chỉ điểm nên nhận thức về đồng nghiệp cũng có hạn, hết thảy tri thức đều là từ trên sách tìm hiểu mà nhận ra, chỉ bằng vào thủ đoạn giết người của đối phương thì đúng là không có cách nào có thể phán đoán chính xác được, càng nhiều tin tức càng tốt nhưng vụ này quả thật quá ít.

Nghĩ tới đây, Thẩm Như Như giương mắt nhìn Từ Dẫn Châu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh kia cả người bọc kín không thấy rõ bộ dạng, chỉ có thể từ thân hình mà đoán được đây là một người đàn ông.

Hình như cô đã gặp qua người này rồi…

Thẩm Như Như ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc nhớ lại một ngày chạng vạng hai tháng trước, ở cửa ngân hàng tự phục vụ thiếu chút nữa đụng phải người kia.

“Không đúng, tôi có thể đã sớm gặp qua anh ta.” Thẩm Như Như sửa lại lời nói: “Trên người của anh ta cùng anh khá giống nhau, đều có khí chất lạnh lùng, tôi cảm thấy rất lạnh khi đi ngang qua anh ta”

Từ Dẫn Châu nhíu mày trầm tư một hồi, nói: “Người đó rất có thể còn có thể sẽ tới tìm cô”

“Ừ, tôi cũng cho là như vậy, cho nên đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi” Thẩm Như Như cười nói, cũng không lo lắng. Ngoại trừ bùa cùng một số đạo cụ khác, cô còn nhờ đám quỷ Lão Vương cùng Thái Thái kia thay mình lưu ý mấy đạo sĩ có hành vi khả nghi trên trấn, một khi có phát hiện ra thì cô có thể nắm giữ quyền chủ động.

*

Đợi hơn nửa tháng, vị tà tu (người tu luyện theo tà đạo) kia một chút động tĩnh cũng không có, Lão Vương với Thái Thái cũng không phát hiện ra có gì dị thường.

Cảnh sát ba ngày hai bữa đến đây thăm hỏi tìm kiếm manh mối, các hộ gia đình trên đường đều bị tìm nhiều lần, mọi người cũng tương đối phối hợp với vì ai cũng đều hy vọng có thể nhanh chóng tìm được hung thủ giết người.

Kính Hoa Duyên trước sau đã tiếp đón ba đợt cảnh sát, gương mặt mỗi lần đến điều tra đều không giống nhau, vấn đề điều tra cũng không giống nhau. Từ vấn đề của bọn họ cũng có thể nhìn ra vụ án không có tiến triển. Thẩm Như Như cảm thấy có chút phiền não, loại cảm giác căng thẳng chờ đợi nguy hiểm này rất không tốt, giống như nước ấm nấu ếch, chậm rãi thả lỏng cảnh giác con mồi, vậy thì cô tình nguyện sảng khoái một chút. Hơn nữa sau khi tin tức xảy ra án mạng ở phố cổ truyền ra ngoài, trên đường bây giờ đã vắng vẻ đi rất nhiều, ngay cả cửa hàng thực thể Kính Hoa Duyên làm ăn cũng xuống dốc không phanh, toàn bộ nguồn đều dựa vào đơn đặt hàng trên mạng và nửa đêm đi mua hộ kiếm thêm tiền.

Thẩm Như Như nghĩ đến điểm ấy liền tức giận, đạo quan mà Lão Quan quyên góp đã hoàn thành, hiện tại bên trong rất trống rỗng, cô muốn mua thêm rất nhiều thứ nên chắc chắn phải tốn một số tiền lớn. Tiền kiếm được lúc trước có hơn phân nửa dùng để thuê vị hacker cao cấp kia, bây giờ còn lại không nhiều lắm, hiện tại chính là thời điểm thiếu tiền, hết lần này tới lần khác sinh ý trong tiệm bị ảnh hưởng.

Nếu tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, nhất định phải mau chóng bắt được người!

Buổi chiều, lại có hai cảnh sát mặc thường phục tới cửa điều tra. Thẩm Như Như bỏ bút lông đứng dậy châm trà, mời hai vị ngồi xuống nói chuyện.

Cảnh sát Kiều và cảnh sát Triệu đã chạy ở bên ngoài hơn nửa ngày, điều kiện trong cục có hạn, bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ đều là đi xe điện đến, bây giờ đã là tháng mười hai nên nhiệt độ ở trấn Mộ Nguyên đã hạ xuống mười mấy độ, gió lạnh vù vù thổi trên đường cái khiến mặt bọn họ sắp bị đông lạnh đến nứt ra.

Lúc này có thể ngồi xuống uống chén trà nóng cảm thấy cái lạnh được xua đi, hơn nữa bà chủ còn là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, hai người vốn nói chuyện với tông khá cao nhưng bây giờ lại thấp hai độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.