Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 56




Triệu Hằng Nhất trước đó ở lại Kính Hoa Duyên ăn cơm hai lần, đối với tài nấu nướng của cô cũng khen không dứt miệng, hơn nữa còn rất thích mấy bát mì cô nấu nên cô mới hỏi như vậy và dựa theo hiểu biết của cô, thằng nhóc này tám chín phần mười sẽ ở lại ăn chực.

Nhưng kết quả phản ứng của Triệu Hằng Nhất ngoài dự liệu của cô, lần này cậu ta không có biểu hiện ra bộ dáng vui vẻ mà ngược lại có vẻ có chút hoảng sợ nói: “Không cần đâu chị Như Như, tôi đã bỏ mì rồi”

Đây là lý do kỳ quái gì?

Thẩm Như Như cúi đầu nhìn đôi chân dài như cây gậy trúc của cậu ta: “Cậu gầy như vậy còn muốn giảm cân?” “Không phải …” Triệu Hằng Nhất duỗi cái dài cổ hướng cửa tiệm liếc vài lần, tặc lưỡi ngoáy ngoáy cơ thể vài lần như con sâu mà vẫn không chịu mở miệng, sau một lát giống như đang kiêng kị cái gì mới nói ra: “Chị hai ngày nay không có ở đây nên không biết trấn trên chúng ta xảy ra một vụ án giết người”

Cậu ta nhắc tới mấy chữ này liền rụt cổ run rẩy, sau đó hình như nhớ tới hình ảnh khủng bố nào đó: “Trong trấn có kẻ vừa cuồng giết người lại vừa bi.n thái, chuyên môn tìm người thích ăn mì mà xuống tay, trong trấn cũng đã chết hai người rồi! Trong thành phố đều điều cảnh sát xuống hỗ trợ phá án, kẻ cuồng giết người đến bây giờ còn chưa bị bắt, gần đây vẫn là đừng ăn mì đi!”

Thẩm Như Như nghĩ đến ngăn kéo mì sợi trong phòng bếp nhà mình nhịn không được sờ sờ cổ, cảm giác có chút lành lạnh, nếu không thì buổi tối nay cô vẫn là ăn cháo thì tốt hơn.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó lại có chút hoang mang: “Làm sao phán đoán ra được tên đó chuyên đi giết người thích ăn mì, hai người chết không có điểm chung nào khác sao?”

Triệu Hằng Nhất sửng sốt một chút rồi lại gãi gãi đầu: “Vậy thì không biết, tôi cũng là nghe người khác nói, hai người chết trước đây đều rất thích ăn mì ở quán. Nhưng mà cũng có người nói bọn họ là ở bên ngoài thiếu nợ vay nặng lãi, không trả nổi tiền nên mới tự sát”

Vừa nghe lời này, Thẩm Như Như liền biết Triệu Hằng Nhất là cậu nhóc ngây thơ hay tin mấy lời nói dóc mà tự mình dọa mình, sự tình đến tột cùng như thế nào cậu ta căn bản không rõ ràng lắm, có lẽ căn bản không có người chết mà chỉ là tin đồn nhảm cũng có khả năng, bằng không sao dì Phan lại không đề cập qua?

Thẩm Như Như cảm thấy an tâm không ít, đứng lên mặc kệ sự đời mà nấu bát mì lấp đầy bụng, thấy sắc trời không còn sớm liền thúc giục Triệu Hằng Nhất nên nhanh chóng về nhà, chính mình ở trong sân hóng gió để một lát tiêu thực.

*

Sau mười giờ tối, thị trấn Mộ Nguyên liền yên lặng trở lại, trên đường lại càng im ắng, không có một bóng người. Cốc cốc cốc - -

Ba tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên tĩnh của con phố cổ. Trên con đường đá trống rỗng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào nhưng tiếng gõ cửa vẫn cứ tiếp tục.

“Cót két” một tiếng, cửa Kính Hoa Duyên chỉ chốc lát sau đã mở ra, ánh sáng từ trong cửa chiếu ra, Thẩm Như Như nhìn người vừa tới: “Dì Tương, người đến rồi”

Dì Tương lặng im gật đầu thay cho câu chào lại.

Thẩm Như Như thuận tay đóng cửa lại sau khi đón người được gọi là dì Tương vào, con phố cổ lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh vốn có của nó.

Buổi trưa hôm nay sau khi cô trở về liền lập tức liên lạc với lão Vương, bảo ông ấy giúp mình nhắn tin, hẹn dì Tương buổi tối gặp mặt.

Dì Tương là người lớn tuổi nhất và là người có năng lực nhất trong đám quỷ ở thị trấn Mộ Nguyên. Bình thường mọi người có khó khăn gì đều sẽ tìm bà ấy nhờ giúp đỡ.

A Quý và Tiểu Phù hối lộ âm sai chỉ để thỉnh cầu được đầu thai cùng nhau cũng là nhờ bà ấy dắt mối. Viên Nghệ cùng dì Tương có quan hệ thân cận, xảy ra chuyện như vậy nhất định phải báo cho dì Tương một tiếng.

Thẩm Như Như cầm tấm bùa dẫn đường và đưa ly trà nóng trên bàn đến tay dì Tương, cô kể lại một cách tỉ mỉ chuyện mình gặp Viên Nghệ ở thành phố S, cuối cùng lại nặng nề thở dài: “Cô ấy căn bản không có ham mu.ốn sống, tôi muốn giúp Viên Nghệ nhưng đáng tiếc, cô ấy hình như không muốn nhận sự giúp đỡ này”

Dì Tương nhấp một ngụm trà, sắc mặt rất bình tĩnh, tựa hồ đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn, bà trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói: “Thẩm đại sư không cần tự trách, Viên Nghệ tính tình quật cường mạnh mẽ, chuyện cô ấy quyết định thì có dùng chín trâu mười bò cũng không thay đổi được. Đúng rồi, cô ấy trước khi rời đi hẳn là sẽ đem đồ vật gì đó giao cho cô đi”

Thẩm Như Như giật mình sửng sốt một chút, vòng đến sau quầy lấy ra vòng tay vàng cất trong ngăn kéo: “Là cái này sao?”

Vòng tay này từ ngày đó đã bị cô cất vào ngăn kéo và cũng từ ngày đó, cô cũng không lấy ra xem qua, chẳng lẽ có cái gì kỳ quái? Nhưng ngày đó cô đã nhìn kỹ, rõ ràng chỉ là một cái vòng tay bình thường.

Dì Tương gật đầu nói: “Đại sư nếu có lòng, không bằng xuống tay từ vòng tay, nếu mọi chuyện thành công thì cũng coi như thay cô ấy hoàn toàn chấm dứt ân oán này”

Thẩm Như Như không hiểu ra sao, cầm lấy vòng tay đánh giá qua lại: “Dì Tương, dì có thể nói rõ một chút không, tôi có chút hồ đồ”

Dì Tương giơ tay chỉ vào chữ khắc bên trong vòng tay hướng dẫn Thẩm Như Như dùng sức ấn xuống, cô làm theo, sau đó liền nhìn thấy vòng tay vặn vẹo biến hình, chậm rãi từ một vòng tròn biến thành một cái USB nho nhỏ.

Thẩm Như Như có chút khiếp sợ: “Dì Tương, khoa học kỹ thuật ở thế giới quỷ của mọi người đã trâu bò như vậy sao?”

Loại USB công nghệ cao này, cô chỉ thấy qua trong phim đặc công Mỹ.

Dì Tương mỉm cười: “Có một chàng trai đặc biệt có sở trường về mấy thứ này, tất cả mạng và app chúng tôi dùng đều là do anh ta tạo ra, phán quan còn đặc biệt mời anh ta tới kết nối mạng cho địa phủ

Lại là vị đại ca kia, thật đúng là vạn năng mà, lại còn làm lập trình viên nữa chứ….. Thẩm Như Như vừa cảm khái vừa đi lấy laptop, khởi động máy rồi cắm USB vào. Trong USB không có tư liệu thân phận như trong tưởng tượng của cô, chỉ có một tập tài liệu tên là “Chứng cớ”,

bên trong chứa hai tư liệu G, có tài liệu có hình ảnh và nội dung trong đó cũng rất phong phú. Cô lật xem qua loa trong chốc lát, rốt cuộc hiểu được những thứ này đều là những ghi chép vi phạm pháp luật của công ty ăn uống nổi tiếng và một vị quan chức cao ở thành phố S.

Dì Tương đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: “Viên Nghệ và tên cặn bã kia đều là người địa phương ở thành phố C, lúc hai người yêu nhau thì vẫn còn là học sinh. Viên Nghệ khi còn sống gia cảnh khá giả, tên cặn bã kia lại sống trong gia đình nghèo khổ, học phí cũng sắp đóng không nổi, Viên Nghệ liền ăn mặc tiết kiệm dành dụm một ít tiền sinh hoạt để làm phí tài trợ cho tên đó, sau đó, cô ấy thậm chí đi khiêu vũ kiếm thêm thu nhập nuôi tên cặn bã kia.

Sau khi hai người tốt nghiệp cùng nhau đến thành phố S làm việc, cha mẹ Viên Nghệ biết sự tồn tại của tên cặn bã kia, bọn họ không xem trọng mối tình này nên nhất quyết muốn chia rẽ hai người bọn họ. Viên Nghệ không muốn, cô ấy quyết định chịu áp lực của cha mẹ chỉ để ở cùng một chỗ với tên cặn bã. Kỳ thật tên cặn bã đã sớm có tâm tư khác, sau lưng Viên Nghệ cùng con gái của một quan viên thành phố S câu kết với nhau. Sau khi sự việc bản thân cùng người khác mờ ám câu kết với nhau bị bại lộ, tên đó và quan chức kia liên thủ lừa Viên Nghệ về thành phố C và sát hại, thậm chí còn khiến cha mẹ cô ấy bị liệt sau trận đột quỵ, thậm chí còn không chớp mắt mà nuốt chửng tài sản của gia đình cô ấy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.