Thực Hoan Giả Yêu

Chương 209




Nhìn những tấm hình rơi dưới chân, khuôn mặt Đồng Niệm liền biến sắc, chỉ thấy Hàn Hứng Kiều hung dữ nhìn chằm chằm cô, tức giận nói: “Xem xem cô đã làm chuyện tốt gì…”

Đồng Niệm khom lưng nhặt tấm hình rơi dưới chân cô lên, sắc mặt tái nhợt, tai cô bóp chặt lại, bởi vì dùng sức quá mức nên tấm hình đã bị bóp nhăn lại.

Những tấm hình này là những tấm hình đính hôn giữa cô và Vi Kỳ Hạo, mỗi một tấm đều hiện rõ khuôn mặt ra bên ngoài, làm cho cô sợ hãi. Đoạn quá khứ này, đã bị cô chôn giấu trong lòng đã lâu, đột nhiên hôm nay tự nhiên hiện ra ở trước mặt cô. Nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của Vi Kỳ Hạo mà đáy lòng cô ê ẩm khó chịu.

Đoạt lấy tấm hình trong tay cô, sắc mặt Lăng Cận Dương nhiễm giận, nhíu mày nhìn chằm chằm ba mình hỏi: “Ba, làm sao ba có những tấm hình này?”

“Cái này không cần con phải quan tâm.” Sắc mặt Hàn Hứng Kiều tái xanh, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ tra hỏi: “Hai người chỉ cần nói cho tôi biết, chuyện này thật sự có hay không?”

Khuôn mặt Lăng Cận Dương đột nhiên sa sầm xuống, anh mím chặt môi, king ngạc nói không ra lời. Chuyện này đã qua, liên lụy đến nhiều người cùng ân oán, thật sự là không thể giải thích rõ. Lúc đầu bởi vì anh cứu Lăng Thị cho nên mới giả vờ kết hôn với An Hân, tất cả mọi chuyện cũng từ đây mà phát sinh.

Nếu như nói, đây không phải là nên cảm kích Lăng Trọng đã diễn quá đạt sao? Ban đầu ông giả bộ bệnh, giả bộ rằng Lăng Thị sẽ phải phá sản, bắt buộc anh và An Hân đính hôn, rồi sau đó từng bước từng bước một cho anh tiếp quản Lăng thị, coi anh là một bảo kiếm sắc nhọn, chém tất cả bụi gai cản trở Lăng thị, cuối cùng còn trợ giúp nhìn anh đưa nhà họ An vào chỗ chết, ngồi thu ngư ông đắc lợi.

Nhìn thấy hai người bọn họ im lặng, Hàn Hứng Kiều chớp mắt, tiếp tục tra hỏi: “Một trong hai người ai nói cho tôi biết, cuối cùng có chuyện này hay không?”

Đồng Niệm mím môi, trái tim tràn đầy cảm xúc ngổn ngang, chuyện cũ nổi lên trong lòng, làm cho cô cảm thấy đau đớn khó chịu. Cô khe khẽ thở dài, cũng không muốn giấu giếm, nói thẳng: “Có.”

Nghe giọng nói của cô, thần trí Lăng Cận Dương lập tức quay về, đôi mắt anh giật giật, nhìn ánh mắt bình tĩnh đến dị thường của Đồng Niệm, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Nghe Đồng Niệm trả lời, đôi mắt Hàn Hứng Kiều lướt qua một tia lạnh lẽo, ông giơ tay chỉ vào mặt Đồng Niệm, tức giận nói: “Thì ra là thật? Trước đây cô đã cùng người đàn ông khác kết hôn?”

“Ba!” Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, bên trong đôi mắt không nhịn được bốc lên một cỗ tức giận: “Chuyện đã qua, vỗn dĩ ba không rõ ràng, chuyện không giống như ba nghĩ.”

“Không rõ ràng là thế nào?” Hàn Hứng Kiều nhìn chằm chằm con trai mình, đưa tay chỉ những bức hình kia, cau mày nói: “Cái nào là không rõ ràng hả? Cận Dương, có phải con bị nó mê hoặc rồi không? Phụ nữ như vậy mà con còn xem như báo vật?”

Đồng Niệm kiềm chế lại cảm xúc phập phồng trong đáy lòng, bình tĩnh giải thích: “Ba, người trong hình qua đời đã lâu rồi, lúc đầu con và Cận Dương có hiểu lầm, cho nên mới gây ra nhiều chuyện như vậy.”

“Hiểu lầm?” Hàn Hứng Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm Đồng Niệm, khinh thường nói: “Hình rõ ràng như vậy mà còn nói là hiểu lầm sao?”

Đây thật sự là không thể giải thích được, Đồng Niệm lực bất tòng tâm, đầu óc vang vang.

Lăng Cận Dương nắm lấy tay của cô, đẩy cô đi ra ngoài: “Em về nhà trước đi.”

Nhìn thấy con mình còn che chở cho Đồng Niệm, trong lòng Hàn Hứng Kiều còn tức hơn, quát: “Đứng lại.”

“Hai đứa ly hôn đi.”

Hàn Hứng Kiều nhìn chằm chằm bóng lưng Đồng Niệm, hận cũ trong lòng cùng xông lên đầu: “Nhà họ Hàn tôi, muốn không nổi đứa con đâu như vậy đâu.”

Đồng Niệm dừng bước chân lại, đôi vai mảnh khảnh run rẩy.

Mở cửa chính ra, vẻ mặt Lăng Cận Dương lo lắng, kéo cô đi ra bên ngoài, giọng nói trầm xuống: “Con sẽ nhanh thức, không thấy em con sẽ khóc đó.”

Những lời này của anh không lớn không nhỏ, đủ rơi vào tai của hai người. Trong lòng Đồng Niệm đầy bi thương, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, hốc mắt ê ẩm khó chịu.

Cô gật đầu một cái, nhẹ nhàng nắm tay anh, dịu dàng nói: “Em chờ anh ở nhà.”

Ngừng lại, cô quay đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Hàn Hứng Kiều, cười nói: “Ba, ba đừng nóng giận, mấy ngày nữa con sẽ dẫn Yếm đến thăm ba.”

Khuôn mặt Đồng Niệm tràn đầy nụ cười, không nhìn ra chút tức giận nào, hiển nhiên là coi thường những lười nói kia của ông. Hai người bọn họ một xướng một họa, phối hợp không chê vào đâu được.

Xoay tay đóng cửa lại, Lăng Cận Dương chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt nổi giận của ba mình, thấp giọng nói: “Ba, những tấm hình này là do Trầm Bái Ny đưa cho ba đúng không?”

Nghe vậy, ánh mắt Hàn Hứng Kiều dao động, xoay người ngồi vào ghế sofa, không trả lời.

Lăng Cận Dương là người khôn khéo cỡ nào, hiện tại ngoại trừ anh ra, có thể làm cho ba anh tin tưởng chỉ có Trầm Bái Ny. Nhà họ Thẩm mặc dù nguyên quán ở thành phố Duật Phong, nhưng trước kia họ định cư ở nước ngoài nên không thể nào rõ ràng những chuyện trước đây được. Nếu như không

chuong-211-co-ay-la-vo-cua-toi-khong-ai-co-the-thay-the-phan-1-1541563663.7149.jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.