Thứ Trưởng Nữ (H) - Oa Ngưu

Chương 67: CHƯƠNG 68: MỖI KHI THÁI HẬU NHẮC ĐẾN HUYẾT KINH, NGÔN KHINH LINH LIỀN ĐỂ LỘ CỔ TAY CỦA NÀNG, GIỐNG NHƯ MUỐN LẬN CHƯỚC HỎI THĂM NÀNG BỊ LÀM SAO VẬY!




Thái hậu một bên nắm tay Lận Chước, một bên nắm tay Ngôn Khinh Linh, muốn đan hai tay lại với nhau. Ngôn Khinh Linh thẹn thùng rũ mắt xuống, Lận Chước là người quân tử, từ ngày phát sinh tình cảm, hai người dừng lại trước lễ nghĩa, không vượt phép tắc. Hai người bọn họ mười bốn tuổi đã đính ước, hiện tại nàng mười sáu rồi mà hai người chưa hề chạm vào nhau.

Ngay cả tết Nguyên Tiêu, Lận Chước cùng nàng đi xem hoa đăng, hắn đều giữ kẽ từ đầu đến cuối không chạm vào nàng, khi nàng chủ động kéo tay áo hắn, hắn cũng lẳng lặng rút tay áo về.

Lận Chước không biết tình thú, Ngôn Khinh Linh ở bên cạnh hắn đều vui vẻ chịu đựng. Hắn thích cao quý điềm tĩnh, nàng liền biến mình thành cao quý điềm tĩnh. Nàng cảm thấy Lận Chước như đang sống ở một thế giới khác, giống như thần tiên cao cao tại thượng khiến chúng sinh đều hướng tới. Nàng luôn đuổi theo phía sau hắn, muốn cùng hắn bay lên giống như loài phượng hoàng, phát ra cùng âm thanh với hắn.

Cuối cùng bây giờ cũng có thể đến gần hắn, hai má Ngôn Khinh Linh ửng hồng, không dám ngước nhìn Lận Chước.

Sân khấu dựng rất tốt, nhưng Lận Chước không phải là Thánh thượng, càng không phải là con hát, hắn không có ý định sẽ phối hợp múa hát theo Thái hậu.

Không có được cảm giác ấm áp khi tiếp xúc da thịt, Lận Chước liền rút tay mình lại, trên mặt vô cùng bình tĩnh. Sắc mặt Thái hậu cứng đờ, liền lảng sang chuyện khác, nếu không cẩn thận quan sát, sẽ rất khó phát hiện ra.

“Thường Nhân, mang kinh dược sư mà Khinh Linh sao chép đến đây, đưa cho Ngọc Tiết mang về Đông Cung, cho người treo kinh dược sư này ở tẩm điện của Ngọc Tiết!”

Lận Chước treo ý cười tao nhã trên mặt, không nhiều lời. Những ngày ở bên Thiệu Tình quá thoải mái, dường như hắn đã quên mất cách mang gương mặt giả tạo này để sống qua ngày rồi.

Mỗi khi thái hậu nhắc đến huyết kinh, Ngôn Khinh Linh liền để lộ cổ tay của nàng, giống như muốn Lận Chước hỏi thăm nàng bị làm sao vậy. Miệng vết thương ở cổ tay nàng đã dùng phấn tốt nhất để xử lý qua, chỉ dùng lụa phù dung trắng băng lại, ngay cả mắt mờ cũng có thể nhìn thấy vậy mà Lận Chước lại cố tình như người mù, không chút dao động

Huyết kinh? Mệnh của hắn là dùng máu thịt của Thiệu Tình để đổi lấy, huyết kinh thì tính là gì? Nếu chép kinh có tác dụng thì cần đến Thái y viện làm gì? Tìm người đến chép kinh là được rồi, mà Đại Tĩnh cũng không cần Lận Chước, tướng sĩ cùng nhau ngồi chép kinh, sau đó tụng kinh văn để xua đi sát tính của quân địch.

Từ sau khi hiểu rõ Thiệu Tình, tính tình của ông cụ Lận Chước tươi mới hơn nhiều, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh các tướng sĩ cầm kinh tụng, hắn không nhịn được liền lộ ý cười trên mặt.

Ngôn Khinh Linh thấy khóe miệng hắn mỉm cười, cuối cùng trong lòng cũng nhóm lên chút tự tin, nàng luôn sợ hãi Lận Chước phiền chán nàng, cũng sợ Lận Chước sẽ vì ơn cứu mạng mà thích Thiệu Tình, cho nên mới bàn với Liên Dung, nàng sẽ tiến cung ở bên cạnh Thái hậu, muốn mượn tay Thái hậu để Lận Chước quay đầu. Nước cờ này của Ngôn Khinh Linh vô cùng sai lầm, vừa chịu đau đớn còn bị Lận Chước chán ghét.

Lận Chước ghét nhất là bị uy hiếp, không uy hiếp hắn thì thôi, nếu uy hiếp hắn, bọn họ cho rằng hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?

“Ngọc Tiết, bởi vì con bị thương nên để lỡ hôn kỳ, hiện giờ thương thế con cũng tốt rồi, tháng 7 này con cũng đã 22 tuổi, cũng nên đề cập đến hôn sự đi!” Thái hậu muốn Lận Chước xác nhận.

Lận Chước chỉ cười không nói gì, Thái hậu lo lắng liền nói: “Được rồi, Ai gia cũng mệt rồi, mấy nay Khinh Linh vào cung không có ngày nào rảnh rỗi, con đưa nàng về Đông Cung đi, phải đón tiếp cho chu đáo vào, biết chưa?” Thái hậu cho rằng chuyện này rất thú vị, bà chớp mắt nhìn về phía hai tiểu bối, hy vọng mối quan hệ hai người sẽ phát triển hơn.

“Cẩn tuân lời tổ mẫu dạy bảo!” Lận Chước đáp, lời này của Thái hậu đã là nhượng bộ, nếu hắn còn không chịu hé răng, có thể Thái hậu sẽ tự mình đi tìm Khâm Thiên Giám để chọn ngày lành, chỉ đành mở miệng lên tiếng.

“Được rồi, giải tán đi!” Thái hậu cảm thấy hài lòng.

Sau khi Hoàng hậu đưa vài người đi, lúc này mọi người chia nhau tốp năm tốp ba lui ra ngoài.

Ngôn Khinh Linh đuổi theo Lận Chước, mắt Lận Chước nhìn thẳng, nội tâm đang suy nghĩ, hiện giờ trình hôn sự lên thánh thượng đương nhiên hắn không muốn, nhưng đưa người về Đông Cung để tiếp đãi thì hắn làm được. Còn nên tiếp đãi thế nào, trong lòng hắn tự có dự tính.

Nhưng cách hắn tiếp đón sẽ không giống như những gì thái hậu mong đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.