Thứ Trưởng Nữ (H) - Oa Ngưu

Chương 61: CHƯƠNG 62: TÌNH CẢM MÔNG LUNG NHẤT THỜI LÀM LẬN CHƯỚC QUÊN ĐI HIỆN THỰC, THIỆU TÌNH NÓI KHÔNG SAI, HÔN NHÂN NÀY MANG ĐẾN LỢI ÍCH CHO HẮN!




Ngôn Dạ Đình đối với Thiệu Tình có lúc gần có lúc xa, có khi rất thương nàng, trong nhà có bảo bối gì cũng đưa cho nàng trước, Ngôn Khinh Linh có thì nàng nhất định cũng phải có, nhưng cái nàng có chưa chắc gì Ngôn Khinh Linh đã có.

Lúc Thiệu Tình ở độ tuổi thơ ngây nhất, nàng đã từng cho rằng mình là viên minh châu trong lòng Ngôn Dạ Đình, khi nàng lớn hơn một chút, nàng mới phát hiện mình nhận định sai rồi.

Thời gian gần đây nàng mới cẩn thận suy nghĩ lại, sự tồn tại của nàng đối với Ngôn Dạ Đình cũng chỉ là vì bảo vệ Tần Vô Song.

Tần Vô Song từng có ba hài tử, đứa trẻ đầu tiên là điều cấm kị nhất, đó là thứ trưởng tử sinh ra trước khi Liên Dung hoài thai. Liên Dung dùng thủ đoạn suýt chút nữa làm Tần Vô Song và hài tử chết trên giường sinh, Ngôn Dạ Đình tàn nhẫn lôi hài tử từ trong bụng mẹ ra, một hài tử đang sống sờ sờ bị hắn xé rách làm đôi mà chết, lúc này mới bảo vệ được tính mạng Tần Vô Song.

Tiếp đó là thứ tử của Tần Vô Song, cũng bị Liên Dung trăm phương ngàn kế hại chết.

Qua hai lần như vậy, Ngôn Dạ Đình kết luận, thay vì hận Tần Vô Song, Liên Dung càng nhận hài tử của nàng hơn. Hai đứa nhỏ trước là nam nhi nên Liên Dung không tha, còn Thiệu Tình là nữ nhi nên Liên Dùng chừa lại cho nàng một mạng, để dành tra tấn.

Có Ngôn Thiệu Tình, Liên Dung sẽ chuyên tâm đối phó với Ngôn Thiệu Tình, không để ý tới Tần Vô Song bị hắn giam cầm nữa. Đối với Liên Dung mà nói, tổn thương Thiệu Tình là tổn thương Tần Vô Song. Đối với Ngôn Dạ Đình mà nói, trái tim Tần Vô Song tổn thương cũng không sao, quan trọng là nàng còn sống, thân thể không bị thương là được.

Càng không nói đến Tần Vô Song vì sự sống của Thiệu Tình nên chỉ có thể dây dưa với Ngôn Dạ Đình, càng không dám tự sát, với hắn vậy là đủ.

Thiệu Tình biết được chuyện này trong một lần Ngôn Dạ đình say khướt, hắn lại tranh cãi với Tần Vô Song, Tần Vô Song yêu cầu hắn đối xử tử tế với Thiệu Tình.

Ngôn Dạ Đình lại cười cợt đáp: “Ta đang rất tử tế với nó, ai cũng đều biết ta yêu thương nó!”

Tần Vô Song giáng cho hắn một bạt tay: “Ngươi đẩy nó lên đầu sóng ngọn gió, ngươi đưa kính Tây Dương hoàng thượng ban tặng cho nó mà không phải nhị tiểu thư, ngươi muốn đại phu nhân nghĩ thế nào?”

Ngôn Dạ Đình lại đáp: “Rất tốt mà, Ả ta sẽ bận rộn với Tình Nhi, sẽ không rảnh mà gây chuyện với nàng, như vậy không phải tốt sao?”

Thần sắc Thiệu Tình thẫn thờ chìm vào hồi ức, đến khi Lận Chước lay nhẹ bả vai nàng, nàng mới bình thản nói: “Người Liên gia rất hận di nương của thần nữ, phụ thân cần một người cho bọn chúng hết hận!” Người đó chính là nàng.

Lận Chước ngẩn người, hắn nghe rõ mồn một những lời Thiệu Tình nói, chỉ cảm thấy không thể nào tưởng tượng được, hổ dữ không ăn thịt con đâu rồi!

“Cho nên năm đó nàng rơi xuống hố là do Liên gia nhúng tay vào?” Khi đó hắn thuận tay giúp đỡ nhưng chưa hề nghĩ qua, tại sao một tiểu hài tử lại có thể một mình đi lang thang bên ngoài. Hiện tại nghĩ đến, Ngôn Quốc Công thật sự vô cùng tàn nhẫn.

“Đúng vậy!” Thiệu Tình cười tự giễu: “Di nương bị giam giữ ở thôn trang, thần nữ lại hoảng loạn ở bên ngoài. Mọi khi thần nữ bị đánh hay bị rơi xuống hố, miễn là thần nữ còn sống, người Liên gia cũng sẽ tìm đến xả giận!”

“Điện hạ, ngài đã biết tình cảnh của thần nữ và di nương ở phủ Ngôn Quốc Công, xin ngài hãy vờ như không biết gì hết!” Trước lúc rời đi, Liên Dung liên tục dặn dò, uy hiếp nàng, khi đó nàng nhớ đến lời cổ vũ của Lận Chước lúc còn nhỏ, muốn nàng tự đứng lên đôi chân của minh.

Thời điểm đó nàng vô cùng biết ơn Lận Chước, ngoại trừ ái mộ hắn nàng còn có chút ngưỡng mộ, nàng hi vọng mình có một ca ca có năng lực giống Lận Chước, chỉ cần nói ra một tiếng, nàng sẽ không còn bị ăn hiếp nữa.

Sắc mặt Lận Chước thâm trầm, hiển nhiên là không hài lòng với hành động của phu thê Ngôn Quốc Công. Hắn đồng ý rằng bộ dạng trúng độc giống quỷ kia của mình khiến người khác sợ hãi, nhưng bọn họ lợi dụng Thiệu Tình để tôn vinh nhi nữ mình, còn muốn hãm hại nàng, hắn cực kỳ coi thường.

“Suy cho cùng thì Điện hạ vẫn sẽ kết thân với phủ Ngôn Quốc, ngài xem như không biết chuyện gì, với ta và cả với ngài đều là chuyện tốt, qua ngày 15 tháng 6 cuộc sống của chúng ta sẽ trở về như cũ!” Lúc cảnh xuân rực rỡ nàng là người của hắn, khi ngày hè đến nàng lại trở về cuộc sống cô độc của mình, tất cả đều như một giấc mộng xuân, không chút dấu vết.

Tình cảm nhất thời trước mắt khiến hắn quên đi hiện thực tàn khốc, Thiệu Tình nói không sai, hắn cần đoạn liên hôn mang lại lợi ích này.

Liên gia năm đó vì tranh đấu nội bộ mà suy tàn, đến lúc kết thông gia với phủ Quốc Công mới vực dậy được. Ngôn Dạ Đình mang theo hắn đánh Đông dẹp Bắc, thành tựu hiện giờ của hắn là do phủ Ngôn Quốc Công mang lại, cho nên hắn dùng hôn nhân của mình để làm cái giá.

Mặc dù không vui vẻ gì nhưng chính thê là chính thê. Lận Chước không ngờ tới, có một ngày hắn có thể lý giải được hành động của phụ thân hắn năm đó, thậm chí là đang dẫm lên vết xe đổ ấy, trong lòng hắn đang đấu tranh không biết phải làm thế nào cho đúng.

Thiệu Tình cảm giác được Lận Chước đang nghĩ gì: “Tỷ muội cộng phu, giống như hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương, chẳng những tình cảm tỷ muội rạn nứt, mà hậu bối cũng sẽ bị kéo vào trong đó, điện hạ là người thông tuệ đương nhiên sẽ biết nên bỏ cái nào giữ cái nào!”

“Thần nữ không thích hợp ở chốn thâm cung, ở đây thần nữ sẽ bị nuốt chửng!” Thiệu Tình bổ sung thêm một câu, lời này của nàng đánh tan mọi ý nghĩ đen tối mấy ngày nay của Lận Chước.

Điều này Lận Chước là người rõ nhất, Thiệu Tình không có chút ý nghĩ nào muốn ở lại nơi này, cũng không muốn sinh hài tử cho hắn. So với nàng, hắn cảm tính hơn, nàng lý trí hơn hắn nhiều, tựa như nàng đã sớm biết được kết cục giữa hai người cho nên chưa từng có ý định tiến xa hơn với hắn.

Lý trí hắn biết mỗi câu mỗi lời Thiệu Tình nói đều đúng, nhưng lồng ngực vẫn đau đớn không thôi. Lận Chước cũng chán ghét thâm cung này, chán ghét cái cảnh mỗi bước đi đều phải tính kế, hắn cũng hiểu vì sao Thiệu Tình không muốn ở đây.

“Trước ngày 15 tháng 6, Cô sẽ nâng niu nàng trong tay như trân bảo, sau ngày 15 tháng 6, Cô vẫn sẽ quan tâm nàng, nếu nàng có khó khăn gì, cứ đến tìm Cô!” Lận Chước cúi đầu cao ngạo xuống, tựa trán mình vào trán Thiệu Tình, chân thành lập lời hứa.

Nếu hai người ấn định là sẽ chia lìa thì mỗi ngày bên nhau, hiểu nhau hơn cũng tốt. Hắn dễ dàng tin lời đồn, lãng phí mấy ngày, những ngày trước hắn không đối xử tốt với nàng thì hắn sẽ bồi thường gấp bội, ai bảo nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn.

Thiệu Tình vốn chỉ muốn khuấy động cảm xúc của Lận Chước, hiện giờ hắn trịnh trọng hứa hẹn với nàng, lại khiến lòng nàng có vô vàn cảm xúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.