Thứ Trưởng Nữ (H) - Oa Ngưu

Chương 39: CHƯƠNG 40: NỮ NHÂN NÀY CÓ THỂ TUỲ Ý GỢI LÊN DỤC VỌNG CỦA HẮN, KHIẾN HẮN CẢM THẤY VÔ CÙNG NGUY HIỂM, ĐỒNG THỜI KHÔNG NHỊN ĐƯỢC MÀ SA VÀO CÁM DỖ!




Lận Chước phát hiện bản thân mình nhìn Thiệu Tình như vậy, cả người hắn liền nóng lên, nửa người dưới cũng phản ứng mãnh liệt. Nếu không phải còn lý trí, có thể hắn sẽ đè nàng xuống, hung hăng đâm nàng, tựa như dã thú giao cấu mãnh liệt.

Thật đúng là “hồ ly mê hoặc người”! Hắn thầm nhủ trong lòng, nhưng lời này không phải là mắng, mà còn mang theo ý tứ tán thưởng không rõ, hắn bị vẻ đẹp của nàng thu phục.

Nữ nhân này có thể tuỳ ý gợi lên dục vọng của hắn, mặc kệ có phải vì dược tính hay không hắn cảm thấy rất nguy hiểm nhưng đồng thời lại không cưỡng lại được cám dỗ.

Hắn còn nhớ năm đó, quý phi vì muốn trì hoãn việc học của hắn mà dùng không ít thủ đoạn, bao gồm cả tìm người hạp cung cho hắn, cung nữ có vẻ ngoài xinh đẹp đều đưa đến Đông Cung mặc cho hẳn hưởng thụ. Trưởng bối ban tặng, hắn không thể chối từ, cho nên hậu viện Đông Cung của hắn chật kín người. Mặc kệ những nữ nhân đó quyến rũ hắn thế nào đi chăng nữa hắn cũng không dao động. Sau đó, bà ta còn nghĩ hắn có bệnh kín, bảo thái y đến xem xét, nếu không phải hắn có thể “nhất trụ kình thiên” trước mặt thái y, e là vị trí Thái tử sẽ không còn vì lý do không thể giao hợp.

Cũng vì việc này chọc đến thánh thượng tức giận, cho nên bà ta mới ngừng diễn vở kịch mẫu tử hoà thuận.

Những năm đầu chinh chiến bên ngoài, lúc quân địch đầu hàng cũng là lúc các giai nhân mập, ốm, cao, thấp đủ các thể loại đưa đến giường hắn nhưng hắn vẫn nhẫn tâm rời đi. Thậm chí hắn còn không chút do dự ném những mỹ nhân yêu kiều quyến rũ này ra xa.

Những năm gần đây, chưa từng có ai động chạm vào cơ thể của hắn, bất luận đối mặt với mỹ nhân nào, mắt hắn đều nhìn thẳng, chỉ riêng với vị hôn thê, hắn không bài xích. Từ đây mọi người bắt đầu nói đến trường tình của hắn, nói hắn trời quang trăng sáng, tán dương tình cảm của hắn và vị hôn thê không gì phá nổi.

Với lời đồn đó, Lận Chước chưa bao giờ muốn phản bác, đối với hắn thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, để cho thiên hạ hiểu lầm như vậy còn hơn để những lão thần có ái nữ muốn dựa hắn một bước lên mây.

Lận Chước vô cùng chán ghét loại nữ nhân bò lên giường, mẫu thân hắn lúc mang thai sáu tháng, tỳ nữ hồi môn lại leo lên giường trượng phu khiến bà tủi thân, sau đó trong tộc đưa tới thứ muội để bầu bạn cùng bà, ấy vậy mà thứ nữ đó lại thông dâm với tỷ phu, khiến bà phẫn uất lìa xa trần thế.

Đáy lòng Lận Chước có chút bài xích với nữ nhân, hắn cảm thấy nếu sau này hắn có hậu cung, nhất định lấy Trung Cung làm đầu, thêm tứ phi để củng cố hoàng quyền, những phân vị khác không cần thiết, có thể giản lượt thì sẽ giản lượt, hài tử cũng không cần nhiều.

Ngay cả đối mặt với vị hôn thê hắn cực kì lý trí, chưa từng sinh ra bất cứ loại tâm tình thương hoa tiếc ngọc nào, và hắn cũng không nghĩ bản thân sẽ chìm đắm trong nữ sắc, nhưng hôm nay hắn không có tự tin đó.

“Điện hạ…muốn ăn mứt sao?” Thiệu Tình bị Lận Chước nhìn chằm chằm toàn thân, nàng nghĩ ngợi đẩy cái đĩa trước mặt đến.

Lận Chước bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vẻ mặt vô cùng lúng túng, hắn vì che giấu tâm tình lộn xộn liền nhặt một mẫu mứt đưa vào miệng, đó là quả nho khô của Tây Vực, hương vị rất thơm ngon.

Lận Chước không thích đồ ngọt, chớp mắt mặt hắn đen lại, giống như vừa nuốt thứ sâu bọ gì, hắn ho lên vài tiếng.

“Phụt…” Thiệu Tình che miệng cười, biểu tình của Lận Chước quá buồn cười.

Thường ngày hắn nghiêm túc, không ai dám làm càn trước mặt hắn, vậy mà Thiệu Tình này, ở “trong mộng” làm càn còn chưa đủ, hiện giờ cũng to gan giống vậy.

Nhưng hắn không ghét dáng vẻ nàng cười rộ lên như vậy. Bình thường Lận Chước thích nữ tử đoan trang hiền thục, cười không hở răng. Thiệu Tình khiến hắn nghĩ đến Miêu Cương Thánh Nữ hạ cổ trùng hắn, Thánh nữ kia rất giống Thiệu Tinhd, xinh đẹp rạng ngời, nhưng ẩn dưới vẻ ngoài xinh đẹp là …chất kịch độc.

Thiệu Tình cười ra tiếng, liền cảm thấy có gì đó không ổn, nàng ngước mắt nhìn thấy Lận Chước có vẻ không giận, nàng thở dài nhẹ nhõm, vội lấy lòng mang tới một ly trà, đặt trước mặt Lận Chước.

“Điện hạ uống chút trà, có thể giải ngọt!” Ý cười trên mặt nàng còn chưa thu hồi hết, khoé miệng cong lên khiến tim Lận Chước rung động.

Lận Chước phát hiện mình thật sự không tức giận, hắn nhận lấy tách trà, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ mối quan hệ hiện tại của hai người là gì.

Bọn họ là hai người xa lạ thân mật nhất, giữa hai người không quen biết nhau lại dùng tư thế nam nữ thân mật nhất để tiếp xúc nhau.

Cuối cùng hắn cũng thừa nhận, hắn thích thân thể nàng, hắn vô cùng hài lòng với thân thể này.

Hớp một ngụm trà, ánh mắt Lận Chước nhìn về phía Thiệu Tình, không hề che giấu sắc dục nơi đáy mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.