Thứ Trưởng Nữ (H) - Oa Ngưu

Chương 167: CHƯƠNG 168:




Ở chính điện của cung Phượng Nghi, Hoàng hậu đoan trang hiền thục ngồi trên ghế, gương mặt dịu dàng thường ngày thay bằng vẻ phẫn nộ, phụ thân và huynh trưởng bị biếm đi nơi khác, vậy mà người mang binh đến xét nhà ngoại không ai khác lại là nhi tử ruột thịt của mình.

Vốn, Liên Kỳ luôn cho rằng mình mới chính là thợ săn sau lưng chim sẻ, giờ đây, nàng mới hiểu hoá ra nhi tử lâu này mình khống chế sớm đã cùng một giuộc với Lận Chước.

“Lận Giác, sao con có thể làm như vậy? Sao con có thể đối xử với mẫu tộc của con như vậy? Ngoại tổ phụ con tuổi tác đã cao, hai huynh đệ con thật sự rất tàn nhẫn, mặc kệ lão nhân gia nghèo túng vậy sao?”

“Mẫu hậu, người còn biết con và hoàng huynh là huynh đệ sao? Trước tiên, hoàng huynh và nhi thần đều là người nhà họ Lận, sau mới là ngoại tôn của Liên gia!” Trên mặt Lận Giác chỉ có vẻ lạnh nhạt.

“Sao con lại liên thủ với Lận Chước? Tuổi con còn nhỏ, con còn chưa biết hoàng huynh kia của con lợi hại thế nào đâu, ngày nào đó con bị hắn hại chỉ e là bản thân con cũng không biết được, Giác Nhi, con hồ đồ quá rồi!” Liên Kỳ buộc đai trên trán, gương mặt mệt mỏi là do nhọc lòng quá độ. Nàng vốn không được sủng ái, hiện giờ nhi tử lại không chịu nghe lời, lại lo lắng cho mẫu gia, chớp mắt như già đi mười mấy tuổi.

Lận Giác sở hữu vẻ đẹp của Liên Thị, trắng trẻo tuấn lãng, thoạt nhìn vô cùng cao lãnh, vẻ ngoài của hắn mềm mỏng, khi cụp mắt, hàng mi dày rũ bóng xuống mí mắt.

“Mẫu hậu có từng hỏi xem nhi thần muốn gì không?” Lận Giác lẳng lặng ngẩng đầu, mang theo chút oán trách mà Liên Kỳ không hề hay biết nhìn nàng. Nếu mà nói hắn không động tâm với vị trí kia thì là nói dối, nhưng so với vị trí kia hắn có người quan trọng hơn, cho dù hắn tiến về trước một trăm bước hắn cũng không có tự tin đánh bại Lận Chước, cũng không cho rằng mình thích hợp làm quân vương hơn Lận Chước.

Da đầu Liên Kỳ tê dại: “Giác Nhi, con vì một nữ nhân mà thành ra thế này sao?” Nàng ở sau lưng hắn hạ độc thủ, nhưng nàng không ngờ nhi tử mình lại hận mình vì chuyện này.

“Không phải vì một nữ nhân, nàng là nữ nhân duy nhất của con!” Lận Giác tự nhận, Trần Khuyết là nữ nhân duy nhất của hắn. Hắn lạc vào tranh đấu, hắn nghĩ rằng nam nhi không câu nệ tiểu tiết, không tham luyến chuyện nữ nhi thường tình, nhưng khi nghĩ đến cuộc sống sau này không có lúm đồng tiền của nàng khi cười, hắn cảm thấy khó thở, không thể sống tiếp.

Trần Khuyết là một trong những thư đồng của Ngọc Hàm công chúa, là nữ nhi ruột của một ngự sử theo phe của Liên gia. Từ nhỏ nàng là thanh mai trúc mã của Lận Giác, sau này Liên thị xảy ra chuyện cần người nhận tội, cho nên vị ngự sử kia thành dê thế mạng, rơi vào kết cục cả nhà bị lưu đày trở thành nô lệ.

Đó là lần đầu tiên Lận Giác làm trái ý Liên Kỳ, hắn lặng lẽ cứu lấy nữ tử hắn yêu thương, nuôi dưỡng bên ngoài, trở thành ngoại thất của hắn. Vì nữ nhân hắn yêu, hắn thật sự đã có dã tâm tranh đoạt, nhưng chung quy cũng là lực bất tòng tâm.

Chuyện hắn dưỡng ngoại thất bị Liên Kỳ phát hiện, Liên Kỳ phái người hạ sát Trần Khuyết, mà khi đó trong bụng Trần Khuyết đã có hài tử của hắn. Khi nhìn cái xác bị cháy đen thui nằm trong mảnh vườn bị phá nát, hắn như muốn chết theo, cho dù đưa ra muôn vạn giả thuyết, hắn cũng không nghĩ được một nữ tử trói gà không chặt như Trần Khuyết có thể chạy thoát.

Cũng may trời thương xót, Lận Chước tìm đến cửa. Hoá ra, nhất cử nhất động của hắn và mẫu hậu đều nằm dưới mí mắt của Lận Chước, chuyện gì y cũng biết, hơn nữa lại nắm chuẩn xác mạch máu hắn.

Sát thủ được phái đi giết hại Trần Khuyết kia sớm đã đầu quân cho Lận Chước, cái xác cháy đen kia chỉ là nữ tử tù có hình dáng tương tự, còn Trần Khuyết được Lận Chước đưa đến thôn trang để an dưỡng.

Hiện giờ, cái thai trong bụng Trần Khuyết đã sáu tháng. Thê nhi của Lận Giác đều ở trên tay Lận Chước, hắn có thể từ chối phối hợp diễn với Lận Chước được sao? Vả lại, Hoàng hậu dựa vào đâu mà cho rằng hắn có thể đấu lại Lận Chước? Ngay cả đến bây giờ, Hoàng hậu còn chưa biết, Trần Khuyết kia vẫn còn sống nữa là!

Lần này loại trừ Liên Gia, Hoàng hậu đã an phận ít nhiều, hiện giờ những hoàng tử nhỏ tuổi hơn Lận Chước rất nhiều, nếu nói thẳng ra, chỉ cần Lận Chước muốn, hắn có thể thượng vị bất cứ lúc nào, cho dù bức vua thoái vị cũng không phải không thể.

Nhưng Lận Chước vẫn có yếu điểm, lúc hợp mưu với Lận Giác hắn đã từng hỏi: “Ngươi muốn làm Hoàng đế không? Nếu Tình Tình của Cô không muốn làm Hoàng hậu thì vị trí Hoàng đế kia Cô cho ngươi làm, đến lúc đó, ngươi cấp cho Cô đất phong ở Nam Cương, Cô trấn thủ cho ngươi, được không?”

Ngay lập tức Lận Giác cảm thấy Lận Chước quá khinh người, vị trí mà các huynh đệ sống chết tranh giành, nay chỉ vì nữ nhân hắn lại dễ dàng buông bỏ.

Chỉ một câu nói bâng quơ nhưng Lận Giác lại nghe ra phần nghiêm túc.

Cũng đúng, phụ hoàng còn tại thế, mỗi năm sinh ra hai ba hoàng tử cũng không thành vấn đề, ai có thể đắc ý đến phút cuối được, chuyện này há có thể do Lận Chước định đoạt? Hiện tại hắn không đấu lại Lận Chước, nhưng hắn có thể chờ đến một ngày nào đó Lận Chước thất thế, hắn sẽ hiểu được hoàn cảnh của những Hoàng tử bình thường như bọn họ.

“Tên hỗn trướng nhà ngươi!” Hoàng hậu tức giận tột độ, nhưng Lận Giác đã đứng lên: “Mẫu hậu nghỉ ngơi đi, còn đường sau vẫn còn dài!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.