Thứ Trưởng Nữ (H) - Oa Ngưu

Chương 15: CHƯƠNG 15: CÒN DÁM KHIÊU KHÍCH CÔ, XEM RA CÔ THAO NGƯƠI CHƯA ĐỦ TÀN NHẪN! (H)




Bình minh rất nhanh đã hé sáng, Thiệu Tình còn đang chìm trong giấc ngủ say.

Trước giờ, thể lực của Lận Chước rất tốt lại mới khai trai, có thể lăn lộn nhiều hơn nữa, nếu nàng mảnh mai hơn một chút, sợ là thân thể đã rời ra từng mảnh.

Thiệu Tình dựa vào lòng ngực Lận Chước ngủ say, mí mắt hắn khẽ rung, trời đã sáng bừng, ánh sáng chiếu thẳng vào bên trong rèm.

Lận Chước cũng không phải là người có thể tự kiềm chế đến cực hạn, mỗi ngày vào giờ dần sẽ thức dậy luyện kiếm, đúng giờ mẹo sẽ vào thượng triều hoặc lên nha môn điểm mão, mỗi ngày hoạt động theo quy luật cụ thể. Từ khi bị trúng độc, chỉ cần thể trạng hắn tốt, hắn vẫn cố duy trì thói quen đó.

Điểm mão: Ngày xưa, theo thường lệ các quan làm việc từ gìờ Mão, sau đó trưởng quan đi điểm danh, gọi là điểm mão.

Hôm nay, hắn thức dậy muộn.

Trong thời khắc hắn mở mắt, lông tơ trên người hắn dựng hết lên, đầu tiên hắn ngửi thấy mùi hương nồng đậm khi kết thúc hoan ái, mũi hắn nhăn lại, không biết là ghét bỏ hay như thế nào.

Tiếp đó, hắn phát hiện mình đang ôm một nữ tử mềm mịn như bông trong ngực, hắn buông lỏng nàng ra. Thiệu Tình còn đang ngủ, dưới mắt nàng có quầng xanh đen, đó là biểu hiện nàng ngủ không đủ giấc, trên thân thể trắng ngần của nàng hiện rõ vết đỏ tím của hành động thô bạo, hạ thể hai người vẫn còn dính lại với nhau.

Khi nam nhân thức dậy, nơi đó thường sẽ căng cứng, nhìn thấy hình ảnh kia khí huyết hắn lại nổi lên, một nam nhân hơn hai mươi tuổi hoàn toàn không thể chống cự được cám dỗ nguyên thủy nhất này.

Qua một đêm nghỉ ngơi, đường đi bên trong đã siết chặt lại, gắt gao hút lấy dương vật của hắn, lúc sinh lý của hắn vừa mới phản ứng, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến hắn như đi qua giữa đau khổ và sung sướng cực độ.

Lận Chước không khách khí, nâng đùi ngọc trắng như tuyết của Thiệu Tình lên, thuận thế bắt đầu dùng sức thúc lên, động tác này của hắn không mang chút nhẹ nhàng nào.

“A….” Thiệu Tình bị cảm giác xé rách thân thể đánh thức, trong khoảnh khắc thanh tỉnh kia, nàng cảm thấy toàn thân đều đau nhức, đôi chân bủn rủn bị tách ra, đâm mạnh vào trong, chỉ cảm thấy đau đớn. Thân thể nàng đã trải qua chuyện này một lần rồi nên tự khắc biết phòng vệ, nơi bị đâm vào kia thoáng tiết ra chút nước.

Côn thịt to lớn phủ kín gân xanh chèn ép những nếp nhăn mẫn cảm, cọ xát từng ngóc ngách bên trong mị huyệt, dần dần mang đến cảm giác tê dại.

“Ưm….” Thiệu Tình không tự chủ khẽ mở đôi môi anh đào, phát ra tiếng rên rỉ.

“Sướng nhanh vậy sao, thật là dâm đãng…” Hơi thở Lận Chước trở nên nặng nhọc, ánh mắt thâm trầm.

Bởi vì hắn dùng sức đâm ở bên dưới mà đôi vú bên trên bắt đầu có sự thay đổi, nhũ hoa trắng mịn từ từ dựng thẳng lên, Thiệu Tình không thể chịu nổi cảm giác hai vú căng tức, nàng tự dùng tay mình xoa xoa lên hai ngọn núi vươn cao ngạo nghễ kia.

Cặp vú trắng trẻo ở trong tay nàng biến hóa thành nhiều hình dạng, Lận Chước tưởng rằng côn thịt dưới thân mình đã sưng to đến cực điểm rồi, hiện giờ lại to thêm chút nữa, còn đảo quanh trong mị huyệt của nàng.

“Thái tử, người không thích thần nữ dâm như vậy sao?” Giọng Thiệu Tình vừa mềm mại vừa quyến rũ, nếu ở phương diện khác, có nữ nhân nào dám mạo phạm hắn như vậy, hắn nhất định sẽ trị tội, nhưng người nói ra lời này là nữ nhân đang bị hắn điên cuồng cắm dương vật vào.

Hắn không còn mặt mũi nào để nói ra hai chữ “không thích” kia.

Đương nhiên Thiệu Tình biết mình nói như vậy là vô lễ, nhưng nàng không quan tâm, dù sao người đời đều nghĩ nàng như vậy, hắn việc gì phải kiềm chế bản thân? Nàng hư hỏng sao? Vậy thì hắn cũng sẽ là đồ cặn bã thích thao nữ dâm đãng!

“Ô! Còn dám khiêu khích Cô, xem ra Cô đâm ngươi chưa đủ tàn nhẫn rồi!” Lận Chước cười lạnh một tiếng, hắn thêm lực vào mỗi động tác đâm vào.

Lâu nay hắn chinh chiến sa trường, sức lực rất lớn, Thiệu Tình ngay lập tức bị hắn đâm đến mức không thể nói được nửa câu, chỉ có thể rên rỉ nức nở, Lận Chước nhìn thấy liền hài lòng.

“A…Ư…” Cảm giác tê dại từ nơi giao hợp truyền đến, ngực đau nhức, càng lúc càng căng tức hơn, một khắc sau dòng sữa phun ra từ vú nàng, mùi sữa ngập tràn căn phòng, mặt Lận Chước cũng bị một ít sữa văng trúng.

Lãng phí!

Lận Chước cúi đầu, ngậm lấy một bên vú, lượng sữa kia chảy vào trong miệng hắn, bị hắn nuốt hết. Vị ngọt nhạt của sữa mẹ làm dạ dày hắn ấm lên, và kích thích dục vọng của hắn.

Bạch…bạch….

Âm thanh thân thể va chạm càng lúc càng lớn: “A…sâu….sâu quá…” Dương vật thô dài liên tục đâm sâu vào tử cung, Thiệu Tình như muốn gào lên khi gần đến cao trào. Mị thịt bên trong dùng sức xoắn chặt lấy côn thịt, sau vài chục cái đâm sâu, cuối cùng Lận Chước cũng phát tiết trong cơ thể Thiệu Tình, tinh dịch ấm nóng đặc sệt một lần nữa bắn ra.

Bụp!

Sau khi phóng thích xong, Lận Chước rút dương vật ra không chút lưu luyến, nơi đó phát ra một tiếng. Lượng lớn tinh dịch chảy ra từ bên trong tiểu huyệt non nớt bị hắn chà đạp đến mức sưng đỏ lên, nhất thời trong không gian giường rèm ngập tràn mùi xạ hương.

Lúc này Lận Chước không thể chịu đựng được cơ thể nhớp nháp của mình, càng không chịu đựng được sự tồn tại của Thiệu Tình, ngay cả thân thể của nàng cũng khiến hắn chán ghét, hắn vươn tay nắm chiếc chăn gấm ném lên người nàng, từ trên cao nhìn xuống.

Sau khi cao trào qua đi, Thiệu Tình mệt mỏi rã rời, đợi thần trí nàng từ từ quay về, nàng đã thấy trước mắt mình là một Lận Chước vô cùng lạnh nhạt, kèm theo vô vàn khinh thường không chút giấu giếm.

“Ngôn Thiệu Tình, ngươi có gì muốn nói với Cô không?” Một khắc trước hắn còn điên cuồng dùng côn thịt đâm vào tiểu huyệt nàng, giờ này giống như hắn đang nhìn một người xa lạ.

Không có chút nào thương tiếc, chỉ có lạnh lùng chất vấn.

“Thần nữ nên nói cái gì đây?” Thật là tàn nhẫn! Thiệu Tình thầm cười nhạo bản thân.

“Vì sao lại trộm dược?” Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, tuy rằng hắn anh tuấn, nhưng gương mặt lạnh lùng cứng nhắc của hắn làm cho hắn thiếu đi hơi thở của con người.

“Thần nữ tưởng rằng điện hạ biết rồi, là vì thần nữ có ý với điện hạ!” Nàng nhất định phải bám chết vào cái đáp án nửa thật nửa giả này.

Hàng chân mày hắn nhíu chặt lại, một lúc sau mới giãn ra, hắn nói: “Phụ thân ngươi đã thỏa thuận với phụ hoàng của Cô, ba tháng sau sẽ cho ngươi một chức Nhũ Nhân, nhưng mà trước giờ Cô không bao giờ giữ lại người có tâm tư gian xảo, ước định này sẽ không thành, Đông Cung không có chỗ cho ngươi, nghe rõ chưa?”

Khí thế hắn bức người, nhưng mà Thiệu Tình không sợ hắn, mà cũng không thể phủ nhận, đáy lòng nàng có chút đau nhói, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ ở lại đây, bị người không có tình cảm với mình trách mắng như vậy, vẫn sẽ đau.

Người có tâm tư gian xảo sao?

Bản thân nàng không thể nói hết mọi chuyện rõ ràng, khó trách hắn nghĩ như vậy.

Thiệu Tình không nói nữa, Lận Chước cũng không để ý đến nàng, hắn lướt qua mà không chạm vào nàng. Sau đó rất nhiều cung nhân vào hầu hạ hắn rửa mặt, Thiệu Tình tựa như bị lãng quên, cho đến khi có cung nữ đến giường muốn dọn dẹp, nàng ta dùng vẻ mặt chán ghét nhìn Thiệu Tình.

Thiệu Tình bị đưa sang phòng bên cạnh, đương nhiên nàng không có tư cách dùng thùng tắm gội, hai chậu nước ấm đã là tốt lắm rồi.

Thiệu Tình cầm khăn vải, chà từng chút một trên cơ thể mình, sau khi mặc y phục của cung nữ tam đẳng xong, nàng bị đuổi ra khỏi tẩm điện.

Ánh mặt trời chiếu lên người nàng, hai mắt nàng chưa thích ứng được, ác liệt hơn chính là đôi chân của nàng, nó giống như không thèm nghe lời nàng nữa, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.