Thứ Trưởng Nữ (H) - Oa Ngưu

Chương 139: CHƯƠNG 140:




Chợt nghe tin Thái Ngưng chết, Tần Vô Song kinh ngạc, đầu nàng mơ hồ. Nàng biết mất tích ba ngày đương nhiên sẽ nếm trải không ít khổ cực, nhưng nàng cũng không thể nào nghĩ đến, tin tức đến là tin chết người.

Sau một hồi thất thần, nỗi sợ hãi tột độ khiến nàng thở không nổi. Tuyên Hằng đau lòng, nhịn không được đưa tay muốn đỡ nàng, nhưng Ngôn Ngai Như đã ôm Tần Vô Song, hắn lặng lẽ tránh né tay Tuyên Hằng. Một già một trẻ, đối mắt giữa không trung, hiện lên tia bất mãn nhưng đáy mắt lại có chung ý nghĩ, hiện giờ không phải là lúc tranh chấp.

“Thi thể ở đâu? Còn không mau đưa chúng ta đi xem?” Lận Chước không rõ đầu đuôi sự việc, nhưng nhìn qua phản ứng của Tần Vô Song và Tuyên Hằng thì đã biết tình thế không được khả quan lắm.

Cho nên, hiện giờ nghĩ cách cứu Thiệu Tình là việc cấp bách, không có thời gian ở đây ngây ngốc nữa.

Đệ tử trong Cốc chưa từng nhìn thấy Lận Chước, đường nhiên không biết hắn là Thái tử đương triều. Nhưng khí thế mạnh mẽ trên người hắn lại khiến người khác bất giác khuất phục: “Mời đi bên này!”

Đệ tử kia dẫn nhóm người đến bên bìa ngoài rừng sương mù, thi thể Thái Ngưng nằm yên lặng ở đó. Nhóm người đầu tiên phát hiện ra nàng hiện vẫn đang canh giữ ở đó, khi gặp Tuyên Hằng và Tần Vô Song họ vội vàng chắp tay hành lễ.

“Sư phụ, lúc đồ nhi tìm đến thì dì Thái Ngưng đã không còn thở!” Người đầu tiên phát hiện ra Thái Ngưng là đại đệ tử Triệu Nặc của Tuyên Hằng.

Lận Chước nhìn chằm chằm vào xác chết, sắc mặt trở nên nặng nề.

“Hức…hức…” Tần Vô Song chỉ nhìn thoáng qua, nàng nhịn không nổi vội che mặt khóc, lần tay động tác của Tuyên Hằng nhanh hơn, hắn liền ôm nàng vào lòng trấn an. Ngôn Ngai Như chậm một bước, chỉ có thể liếc trừng mắt với hắn, lúc này không phải là lúc cãi nhau.

Người chết giống như đèn đã tắt, đến cuối cùng, mặc kệ là phú quý hay bần hàn gì cũng đều giống nhau, tất cả đều để lại, không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ còn hủ tro tàn, trở về với cát bụi.

Xác chết của Thái Ngưng không có gì bao bọc, rừng sương mù lại ẩm ướt, cũng may trời lạnh cho nên mùi không quá nồng.

“Xem ra, đã chết cách đây ba ngày rồi!” Lận Chước nhíu mày, da của xác chết đã bắt đầu khô quắp lại, bụng trương lên, bên trên còn xuất hiện đốm đen tử thi.

Lận Chước đến ngồi xổm bên cạnh thi thể, hắn không sợ bẩn, rút cây trâm trong ngực bà ra: “Trước khi chết bà ta ở cùng Tình Tình, đây là cây trâm ta đã tặng nàng!” Ngữ khí của Lận Chước có chút thất thần.

Tình Tình vẫn không quên được hắn, nhưng trong nhà mẫu thân nàng đang chịu khổ, nàng không thế sống vui vẻ bên hắn được. Lận Chước chỉ hận bản thân mình lúc trước quá nông cạn, hắn không nghĩ đến những cao môn ở kinh thành lại có những việc xấu xa đến vậy, hắn chỉ nghĩ rằng nàng không thể tiếp nhận thân phận của hắn cho nên không muốn ở với hắn, thứ nàng gặp không phải là tình ái đơn thuần mà là dằn xé giữa tình thân và tình yêu. Lận Chước tin chắc nếu Thiệu Tình đi mất, Tần Vô Song không thể sống nỗi, hắn không thể tưởng tượng nỗi liệu có người nào có thể kéo dài sự sống ở môi trường sống tồi tệ đến vậy.

Trong thâm tâm Lận Chước cực kỳ bội phục Tần Vô Song, nhìn thấy Tần Vô Song hắn mới hiểu vì sao Tình Tình lại có thể kiên cường như vậy, đó là vì mẫu thân nàng. Hắn thầm thề, nhất định sẽ cứu Tần Vô Song, ngay cả khi hắn đắc tội với quân quyền trong tay Ngôn Dạ Đình hắn cũng chấp nhận.

“Hắn chỉ đang muốn bức ta quay về thôi, Thái Ngưng… là tin tức mà hắn để lại cho ta!” Tần Vô Song run rẩy đến bên xác chết của Thái Ngưng, chân đứng không vững ngã khuỵu xuống, Lận Chước vươn tay ra đỡ nàng, nàng cũng không cự tuyệt ngược lại còn dùng ánh mắt quan sát vị tiểu tế (con rể) này.

“Ngài thật sự rất tốt…Ngài phải đối xử tốt với Tình Tình của ta, nếu sau này ngài không thích nó nữa thì hãy đưa nó về Bách Hoa Cốc, đại sư huynh của ta sẽ chăm sóc cho nó!” Tần Vô Song nghĩ đi nghĩ lại, duyên phận giữa nàng và Ngôn Dạ Đình đến 23, 24 năm, hắn không muốn từ bỏ, chỉ muốn trói chặt hai người lại với nhau, vậy thì trói đi, ai đúng ai sai giờ đây không còn quan trọng nữa, quan trọng là sự bình an và hạnh phúc của bọn trẻ.

“A Song! Nàng đừng nghĩ đến chuyện hy sinh bản thân mình, chúng ta sẽ có cách!” Tuyên Hằng nghe ra điều không thích hợp trong lời nói của nàng, lòng hắn như lửa đốt, rốt cuộc không thể giữ được dáng vẻ thanh lãnh thường ngày, hắn kéo tay áo Tần Vô Song, hoảng loạn muốn kéo lý trí nàng trở về.

“Mẹ!” Ngôn Ngai Như cũng muốn khuyên nàng, nhưng nàng lại giơ tay lên chặn lời hắn.

“Vô dụng thôi, cho dù ta có đến chân trời góc biển nào hắn cũng không buông ta đâu!” Ngôn Dạ Đình không chỉ tổn thương trên thân thể nàng mà còn tổn thương tâm lý và tinh thần nàng. Nàng mãi không thể thoát khỏi bóng ma của hắn, nhìn thấy hắn đến gần khiến nàng tuyệt vọng.

“Đã đến nước này thì Ngôn Dạ Đình chính là tên điên, e là hắn đang muốn mang theo ta cùng xuống địa ngục. Đời này ta đã phụ lòng ba người, Đại sư huynh, Ngai Như và Tình Nhi, trong đó ta phụ Tình Nhi nhiều nhất! Vì Tình Nhi cho dù là địa ngục ta cũng phải bước vào!” Câu cuối Tần Vô Song nói tựa như dùng sợi dây tuyệt vọng hét lên, khiến người nghe chua xót.

“Đúng thật là ngài phụ lòng Tình Tình nhất, cho nên ngài không thể từ bỏ, nếu ngài hy sinh bản thân mình để cứu Tình Tình, cứ xem như là nàng được sống sót đi, thì quãng đời còn lại nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình!” Có những lời người nhà khuyên thì không nghe lọt tai nhưng người ngoài nói vào, thì dễ thuyết phục hơn.

Sau khi nghe Lận Chước nói, Tần Vô Song phục hồi tinh thần: “Ngài nói rất đúng…ta nghĩ sai rồi, nếu đã đến bước đường này, há có thể để hắn toại nguyện?” Vừa rồi nàng quá xúc động, những năm gần đây Ngôn Dạ Đình luôn phạm sai lầm, nàng vất vả đi đến bước này, hạnh phúc gần ngay trước mắt, có nam nhân yêu thương làm bạn, hài tử và nữ nhi đều có đối tượng tốt, nàng sắp được hưởng niềm hạnh phúc, sao lại phải dây dưa với kẻ thối nát này làm gì? Cho dù có đồng vu quy tận với hắn cũng không đáng.

Tần Vô Song lau nước mắt, rồi vuốt đôi mắt đang trợn trừng của Thái Ngưng, sau đó chắp tay trước ngực bái lạy, cuối cùng lấy ngọc bội trên người Thái Ngưng ra.

“Ta biết hắn đang ở đâu!” Nàng đã hạ quyết tâm, ngữ khí nói ra vô cùng kiên quyết,

“Mẹ, có con ở đây, con sẽ bảo vệ cho mẹ và muội muội, sau này con sẽ không để hắn làm hại hai người nữa!” Lúc đầu biết chân tướng sự việc, hắn chỉ biết đau đớn và tức giận, sau này tuổi đã lớn, thù hận lại khiến thế tử trẻ tuổi khó chịu, cuối cùng hắn cũng đã quyết tâm, cần phải cắt bỏ u nhọt ác tính này rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.