Thứ Trưởng Nữ (H) - Oa Ngưu

Chương 132: CHƯƠNG 133




Bách Hoa Cốc nằm ở giữa hai ngọn núi cao, địa thế hiểm trở, nếu không có khinh công tuyệt đỉnh thì rất khó có thể vào. Xung quanh Bách Hoa Cốc sương mù dày đặc, cất chứa toàn bộ môn phái ở bên trong. Là môn phái bí ẩn nhưng thanh danh trên chốn giang hồ không hề nhỏ, đệ tử xuất thân từ Bách Hoa Cốc phần lớn đều võ nghệ cao cường, bổn môn tâm pháp của Bách Hoa Cốc là độc nhất vô nhị, có thể khiến người học võ ngắn hạn đạt đến trình độ thượng thừa, cho nên người trong giang hồ luôn muốn tìm kiếm nơi này. Người thì muốn bái sư, người thì muốn cướp đoạt bí kíp, tuy nhiên người có thể đến gần Bách Hoa Cốc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bốn phía Bách Hoa Cốc đều là sương mù, lại còn được mệnh danh là “cốt lâm”, bên trong chất đầy thi thể và đầu lâu của những người lạc đường. Điều này cũng làm thanh danh của Bách Hoa Cốc trên giang hồ hỗn độn, không phải chính đạo, cũng chẳng phải tà đạo, là một nơi chỉ có trong truyền thuyết.

Khi nào sương mù trận bị phá thì khí đó bách hoa nở rộ mở ra tiên cảnh ở nhân gian.

Bên trong Bách Hoa Cốc thật sự có thể nhìn thấy hoa cỏ bốn mùa nở rộ cùng lúc. Nghe nói nơi này sử dụng bí dược tổ truyền làm thay đổi thành phần thổ nhưỡng, khiến cho hoa cỏ nơi đây đều sinh trưởng tốt. Hồ sen ở cạnh rừng mai, hoa quế toả hương, tử đằng quấn quanh, phong cảnh kỳ diệu thế này lúc đầu sẽ khiến người khác khó thích nghi, nhưng lâu dần sẽ trở thành thói quen.

Đệ tử của Bách Hoa Cốc cũng thích xiêm y màu sắc tươi sáng như hồng, tím, lam, lục…

Tần Vô Song về tới Cốc, năm đó nàng là nữ nhi duy nhất của lão cốc chủ, sân của nàng ở cực kỳ rộng lớn, tọa lạc ở rừng mai, hoa trúc làm hàng rào, có hai lối vào vô cùng tinh xảo, tất cả đều làm theo sở thích của nàng.

Nàng rời đi hai mươi năm, vốn tưởng rằng khoảng sân này đã có người khác dùng đến, nhưng khi nàng trở lại Cốc mới biết được, hai mươi năm qua Tuyên Hằng chưa bao giờ để người khác đến gần sân của nàng, cỏ cây hoa lá bên trong cũng không xê dịch đi đâu.

Trên bàn của nàng vẫn giữ nguyên hiện trạng, năm đó lúc Ngôn Dạ Đình về kinh, tâm tình nàng không yên, Tuyên Hằng đến chơi cờ với nàng, bàn cờ của bọn họ chỉ mới chơi một nửa nàng đã lặng lẽ rời đi. Tàn cục này đã trôi qua hai mươi năm, bàn cờ kia đã cũ kỹ vậy mà một chút bụi bẩn cũng không có.

Thái Ngưng nói với nàng, cứ ba đến năm ngày đại sư huynh sẽ đến dọn dẹp phòng cho nàng, sau đó ngồi ở đây cả ngày, không ai dám quấy rầy hắn.

Thái Ngưng là thị nữ của Tần Vô Song, năm đó nàng một mình rời đi không mang theo thị nữ, vì nàng cho rằng mình sẽ trở về Bách Hoa Cốc, ai đâu biết rằng nàng lại bị nhốt nhiều năm như vậy.

Thái Ngưng trung thành và tận tụy, nàng không muốn rời đi, cứ ở trong Cốc đợi nàng, nhật nguyệt trôi qua, tinh tú đổi dời ở Bách Hoa Cốc vẫn có hai người đợi nàng.

Lúc còn trẻ, nàng không hiểu tình cảm của Tuyên Hằng đối với mình, chỉ xem hắn như huynh trưởng, nàng cả thấy cha mẹ quá buồn cười khi muốn hai người thành thân với nhau.

Sau khi giận dỗi trốn khỏi nhà, nàng đưa nam nhân mình thích về Bách Hoa Cốc. Tuyên Hằng vẫn lạnh lùng như cũ, nàng cho rằng Tuyên Hằng không quan tâm nhưng trải qua mọi chuyện nàng mới hiểu, hoá ra Tuyên Hằng nặng tình với nàng như vậy.

Vẻ ngoài Tuyên Hằng rất đẹp, nữ đệ tử nguyện ý kết thân với hắn nhiều vô số, thậm chí cũng có vài nữ hiệp giang hồ từng đến đại hội võ lâm tìm hắn để thổ lộ, tuy nhiên những năm gần đây bên người hắn vẫn không có ai vừa ý.

Tần Vô Song nhớ đến lời nữ nhi mình nói: “Mẹ, Sư bá rất nặng tình với mẹ, mẹ có thể suy nghĩ lại, con cũng không ngại đổi cha đâu!” Lời nói kia nghe qua có vẻ không đúng nhưng lại khiến tim nàng đập loạn. Tuy ngoài miệng thì mắng nữ nhi mình nói nhăng nói cuội nhưng trong lòng lại không bài xích ý nghĩ đó, hơn nữa còn có chút hy vọng.

Vốn tưởng rằng đã trải qua một người như Ngôn Dạ Đình, đời này của nàng coi như bỏ nhưng sau khi Tuyên Hằng dốc lòng chăm sóc, Tần Vô Song lại nếm ra tư vị ngọt ngào mà quá khứ đã từng lãng quên.

“Song Nhi, ta có thể vào được không?” Giọng Tuyên Hằng ở ngoài cửa vang lên, Tuyên Hằng bước đi không có tiếng động, đợi đến khi Tần Vô Song phát hiện ra thì hắn đã ở ngoài cửa.

Nghĩ đến ai người đó liền xuất hiện, giọng nói Tuyên Hằng truyền vào lôi Tần Vô Song ra khỏi mơ mộng hảo huyền, ngữ điệu nàng hơi hoảng: “Vào, vào đi!”

Được người trong phòng cho phép, lúc này, Tuyên Hằng mới đẩy cửa tiến vào, trên mặt có chút lo lắng bất an: “Ta làm rơi đồ ở đây!” Từ khi Tần Vô Song rời đi, hắn luôn đến đây để… nhớ về nàng.

Tuyên Hằng vừa bước vào, hắn liền chú ý đến áo ngoài màu xanh lam treo trên tấm bình phong, vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm nhưng vành tai lại đỏ lên.

Đêm trước khi xuất Cốc đi tìm nàng, hắn đã ở đây một đêm, lúc rời đi tâm trí hắn rối bời, áo ngoài cũng để lại. Hắn vốn đã quên chuyện này, song, hôm nay lại đột nhiên nhớ tới, liền cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vội vàng chạy đến để lấy lại áo ngoài.

Nhìn theo ánh mắt Tuyên Hằng, Tần Vô Song thấy chiếc áo ngoài treo ngay ngắn trên chiếc bình phong.

“Ta…bình thường ta không phải…ta…” Đột nhiên Tuyên Hằng không biết nên phải giải thích thế nào, vì sao áo ngoài của hắn lại có mặt ở trong phòng ngủ của nàng? Mặc dù nàng không ở trong Cốc nhưng dù có nói kiểu gì thì hắn cũng thật đáng khinh.

“Đại sư huynh, huynh muốn ở lại đây sao?” Thấy Tuyên Hằng lắp bắp không thể nói được câu hoàn chỉnh, Tần Vô Song cảm thấy hắn có chút đáng yêu, vì sao trước kia nàng lại không nhìn ra nhỉ?

“Muội có ý gì?” Là ý mà hắn đang nghĩ sao?

Tuyên Hằng cảm thấy hình như có gì đó trong đầu đang nổ tung.

“Đại sư huynh, trước giờ ta vẫn không hiểu, tuy rằng mọi người đều cho rằng chúng ta là hôn thê, hôn phu của nhau nhưng ta lại không biết, huynh thích ta sao?” Tần Vô Song tuỳ ý ngồi ở mép giường, nàng nâng mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn.

Tuyên Hằng im lặng, hắn thích nàng sao?

Đột nhiên hắn cảm thấy tức giận, vấn đề này đã châm ngòi cơn giận của hắn.

Bây giờ đi hỏi bất kỳ đệ tử nào trong Bách Hoa Cốc xem hắn có thích Tần Vô Song hay không, tất cả câu trả lời đều là “chắc chắn”.

Tần Vô Song nghiêm túc hỏi lại hắn: “Huynh thích ta sao?”

“Song Nhi, muội thật sự muốn biết đáp án?” Cổ họng hắn run lên, Tuyên Hằng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình vô tình làm cho dáng vẻ lạnh lùng của hắn không còn giữ được nữa.

Tần Vô Song đang muốn khích hắn, nàng không còn là thiếu nữ ngây thơ năm đó nữa, ánh mắt mang theo chút hờn dỗi nhìn hắn.

“Muốn!” Kỳ thật, đã từ rất lâu nàng từng tự hỏi về vấn đề này, nhưng với nàng mà nói so với nam nhân Tuyên Hằng giống huynh trưởng hơn, cho nên ý nghĩ này vừa hiện lên nàng liền cảm thấy xấu hổ cùng tội lỗi bủa vây, sau đó nàng không nghĩ đến vấn đề này nữa. Cho đến khi bị Ngôn Dạ Đình giam giữ, ban đầu là vì nàng muốn chọc tức Ngôn Dạ Đình, lúc ở trên giường nàng kêu khóc: “Đại sư huynh, cứu ta!” Sau này, mỗi khi ứng phó với Ngôn Dạ Đình, nàng đều nghĩ hắn là Tuyên Hằng.

Nàng cảm thấy mình đúng là nữ nhân hư hỏng.

Lúc nàng nhắc đến hắn trước mặt nữ nhi, đều là những câu chuyện xưa cực kỳ sống động, mang theo tình cảm thâm trầm phức tạp.

Bị đôi mắt long lanh của Tần Vô Song nhìn chằm chằm, Tuyên Hằng thầm mắng bản thân một câu: “Tuyên Hằng , nếu ngươi còn im lặng nữa thì ngươi không phải nam nhân!” Có trời mới biết được, đã bao nhiêu lần hắn muốn đè nàng dưới thân, bắt nạt nàng, biến nàng trở người của riêng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.