Thứ Trưởng Nữ (H) - Oa Ngưu

Chương 113: CHƯƠNG 114: H




Đôi tay ngó sen của Thiệu Tình ôm chặt cổ Lận Chước, nàng dựa vào ngực hắn. Rõ ràng nàng cảm nhận được sinh lý hắn biến đổi, dương vật kia đang cắm vào trong cơ thể nàng đã thức dậy, đang bành trướng thành vách chật hẹp của nàng. Mỗi một bước đi của hắn, côn thịt cứng rắn kia liền đâm sâu thêm vài phần, quy đầu to lớn gõ lên tử cung nàng như muốn xông vào nơi huyền bí kia.

“A…sâu quá…không được mà…” Thiệu Tình cảm thấy tử cung mình vô cùng ngứa ngáy, hai chân đều mất hết sức lực. Đôi tay kỳ lân của Lận Chước nâng nàng lên, trọng lượng cơ thể nàng giờ đây đều được hắn kiểm soát, nàng giống như lục bình, muốn trôi dạt đi đâu đều do dòng nước điều khiển nhưng để không phải rơi xuống thì nàng phải cố giữ thăng bằng.

Cảm giác như vậy khiến cho nàng giống như đang ngồi trên đống lửa, đồng thời cũng thấy vui sướng và ỷ lại. Lúc này nàng nhìn hắn, giao cho hắn toàn bộ quyền chủ động, để cho hắn mặc sức lao vào cơ thể nàng, đem lại khoái lạc cho cả hai.

“Thích không? Thích ta đâm sâu như vậy không?” Nghe thấy âm thanh nỉ non của nàng, Lận Chước khẽ cười hỏi. Bàn tay to lớn xoa nắn cặp mông căng tròn mịn màng, động tác của hắn có hơi thô bạo nhưng lại không đả thương đến nàng.

Da thịt mềm mịn bị hắn xoa nắn thành đủ loại hình dạng, bên trên chiếc mông căng tròn của nàng ngay lập tức xuất hiện dấu tay đỏ không đồng đều, lực bóp của hắn rất mạnh, cũng vì vậy mà thân hình nàng cũng đong đưa theo, côn thịt nằm bên trong mị huyệt cũng bị ảnh hưởng, vách thị bị xô đẩy chèn ép mang lại cho nàng cảm giác sung sướng khó mà tả được.

“Thích không?” Hắn vẫn chưa bỏ qua câu hỏi, đương nhiên hắn nhận ra cơ thể nàng đã vui sướng đến mức nào, nhưng vẫn muốn nghe chính nàng thừa nhận, thừa nhận nàng thích hắn cắm vào thật sâu như vậy.

“A…a…thích…” Cảm giác tê dại chạy từ xương cụt lên thẳng đỉnh đầu. Thiệu Tình khẽ hé đôi môi anh đào, phát ra tiếng rên rỉ mềm mại, lúc sau mới đưa ra câu trả lời làm Lận Chước hài lòng.

Lận Chước vừa xoa mông nàng, vừa thúc hông, khiến thân thể Thiệu Tình xụi lơ, dâm dịch tuôn ra, tưới lên quy đầu, nhiều đến mức thậm chí còn dính vào khe nhỏ trên quy đầu: “Thích Lận ca ca yêu thương ta như vậy…a….” Thân thể hứng chịu quá nhiều cảm giác sung sướng cho nên giọng nàng cũng bị run rẩy theo.

“Ta cũng rất thích, cái miệng nhỏ bên dưới của Tình Tình làm ta sướng chết đi được…” Ngày thường Lận Chước là người lạnh lùng cỡ nào, toàn thân tỏa ra hơi thở cấm dục, nhưng có ai biết được, đằng sau đó…hắn lại dâm đến vậy, nhưng những hành vi phóng đãng của hắn cũng chỉ thể hiện với nàng.

Mỗi khi Lận Chước nói lời thô tục, Thiệu Tình đều đỏ mặt tía tai, nhưng cũng vì vậy lại càng hưng phấn hơn. Đối với nàng, cùng hòa làm một với người mình yêu là một hạnh phúc vô tận, bên tai là giọng nói trầm khàn gợi cảm của hắn, từng câu từng chữ đều làm nàng run rẩy, khiến thân thể dâng lên phản ứng mãnh liệt.

Đôi vú nàng đều dựng đứng vì bị Lận Chước khiên khích, thậm chí còn rỉ ra chút sữa làm ướt y phục nàng. Mỗi khi chịu kích thích thân thể nàng trở nên mẫn cảm, từng dòng điện len lỏi trong cơ thể, đi đến đâu nàng run lên đến đó, nàng không kiềm chế được lại tiết hoa dịch làm cho chỗ hai người giao ướt đẫm, nhỏ giọt xuống đất, mỗi bước đi của Lận Chước đều để lại dấu vết dâm mĩ.

“Điện hạ cắm sâu….làm ta thật sự thoải mái…rất sướng…ha…” Cơn khoái cảm cuồn cuộn trong cơ thể, cảm giác tê dại bao phủ khắp người, toàn bộ cơ thể nơi nào cũng chịu ảnh hưởng, ngay cả mũi nàng cũng chua xót.

Lận Chước tiến về phía trước vài bước, mỗi bước là một lần đâm sâu. Bên trong cơ thể Thiệu Tình như đang có ngọn lửa thiêu đốt chỉ có mỗi lần thúc sâu của Lận Chước mới giảm bớt được phần nào, nhưng chỉ giảm như vậy vẫn không đủ, nàng quá tham lam, muốn hắn đâm vào thật mạnh, muốn hắn ra sức chà đạp tiểu huyệt của nàng.

“Ư…ư…nữa đi…” Thiệu Tình rên rỉ, toàn thân nàng mất hết sức lực, cánh tay chậm rãi trượt xuống, chỉ còn mấy ngón tay cố bám lên áo Lận Chước. Lận Chước nhẹ nảy thân nàng lên, Thiệu Tình giật mình, cái miệng nhỏ bên dưới cũng sợ hãi siết chặt lại, côn thịt Lận Chước đột nhiên bị kẹp chặt làm hắn không thể nhịn được phát ra tiếng rên. Hắn dừng bước, để Thiệu Tình tựa lên tường bắt đầu dùng sức thúc tới, mị huyệt nàng bắt đầu co rút dữ dội, từng đợt khoái cảm kéo đến.

Bụp..bụp…, côn thịt nhắm chuẩn xác phần thịt non mềm nhạy cảm mà đâm, Thiệu Tình nhịn không được hét lên.

“A …ha… nữa…nữa đi….” Nước mắt sinh lý nàng tràn ra khoé mắt, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, phá huỷ mọi thứ, trong chớp mắt Thiệu Tình lại bị vứt lên đám mây, đầu óc trống rỗng đón nhận cao trào. Lận Chước nhận thấy thay đổi trong cơ thể nàng, vách thịt bắt đầu bóp siết tứ phía như muốn giữ chặt hắn lại, mỗi lần ra vào vô đều trở nên khó khăn, nhưng mỗi lần tiến sâu vào đều mang lại cảm giác tuyệt vời cho cả hai.

“Ư…” Mồ hôi trên trán Lận Chước rơi xuống, dung nhan tuấn mỹ thoát tục bị hơi thở dục vọng của nhân gian vấy bẩn. Thiệu Tình mở đôi mắt mơ màng mình ra, đối mặt với Lận Chước, nàng cảm giác mình sắp chết chìm trong sự dịu dàng nơi đáy mắt kia.

“Lễ sinh thần như thế này Cô thật sự rất thích, để Tình Tình trở thành lễ vật cho Cô thì còn gì bằng? Là lễ vật tốt nhất đời này của Cô…” Động tác hắn triền miên lưu luyến, Thiệu Tình nhắm mắt lại không dám nhìn hắn nữa. Lận Chước cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt của nàng, mùi hương mát lạnh chỉ của riêng hắn len lỏi ngấm vào tim phổi nàng, nàng cắn môi dưới kiềm chế tiếng rên rỉ phát ra.

Bạch Bạch, nhịp điệu của thân thể đánh tan màn đêm cô tịch.

Thiệu Tình mê loạn liên tục rên rỉ, côn thịt hung ác không ngừng quất mị huyệt, nếp nhăn bên trong dường như bị ép thẳng ra. Thiệu Tình không còn phân biệt trời tròn đất vuông nào nữa, sau khi đâm vào mấy trăm hồi, Lận Chước cảm nhận chiếc bụng dưới của mình căng lên, khoái cảm chạy khắp cơ thể, tinh quan mở rộng, bắn tinh dịch vào bên trong nhục huyệt.

Thiệu Tình tựa vào lòng ngực hắn nghe tiếng tim đập, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Lận Chước dừng nghỉ một lát rồi mới ôm nàng đi đến phòng ngủ, hắn đặt nàng lên chiếc giường lớn, lúc dương vật rút ra, cái miệng nhỏ chưa kịp khép lại, tinh dịch bên trong chảy ra, làm dính ướt váy nàng. Lúc này Lận Chước mới thong thả cởi bỏ những trói buộc trên thân thể hai người.

Cuối cùng hai người lõa thể đối mặt nhau, Lận Chước nằm bên trên, bàn tay lướt qua làn da trắng muốt trơn láng, rồi sau đó tách hai chân nàng ra, dáng người Thiệu Tình mềm mại, đùi nàng bị hắn tách ra tựa như chữ Hình (型). Tiểu huyệt đầy đặn kia bị hắn đâm sưng lên, hai cánh hoa cũng hơi lộ ra ngoài, cửa huyệt co rút lại, phun ra chất nhầy trắng đục, không khí trong phòng phảng phất mùi vị hoan ái.

Đáy mắt Lận Chước chứa đầy dục vọng, hắn tuyên bố: “Ta ăn nàng vẫn chưa đủ đâu…”

Đêm nay, ai cũng đừng mong được ngủ, phóng túng ân ái cho đến tiếng gõ canh năm vang lên cũng chưa có dấu hiệu ngừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.