Thứ Trưởng Nữ (H) - Oa Ngưu

Chương 111: CHƯƠNG 112:




Lợi dụng ánh trăng, một thân ảnh bay lên bay xuống trên mái nhà kinh thành, vòng qua đội tuần tra ban đêm, tránh né hộ vệ của phủ Quốc Công, âm thầm đi vào phòng Thiệu Tình. Cánh cửa phòng mở rộng, bên trong truyền ra giọng nói của Thiệu Tình: “Đợi Điện hạ đã lâu, giờ này Điện hạ đến thật vinh hạnh cho kẻ hèn này!”

“Thích mà còn làm bộ làm tịch!” Lận Chước đã đổi bộ xiêm y khác, hắn cố tình gạt bỏ mùi rượu trên người, chắp tay sau lưng phóng khoáng đến bên nàng.

“Chàng mới thích đó!” Thiệu Tình nhoẻn miệng cười.

Nụ cười tươi tắn kia hắn nhìn quen rồi, nhưng mỗi lần như vậy hắn giống hệt như tiểu tử ngốc chưa biết yêu, đứng ngây người thật lâu.

Không đúng, hắn đâu phải là tiểu tử ngốc chưa biết yêu!

Khuôn mặt anh tuấn xuất hiện sắc hồng nhạt, thật may vì có màn đêm che khuất.

“Nàng đã chuẩn bị cho ta cái gì rồi?” Lận Chước không được tự nhiên dời mắt đi, trái tim hắn đập liên hồi, nhưng hắn đang cố duy trì dáng vẻ bình đạm thường ngày.

“Đi, đến bên đình này ngồi đi!” Thiệu Tình kéo Lận Chước đến đình hóng gió, trên bàn đã bày ra hai chén mì trường thọ nóng hổi, còn có một vò rượu vừa mới đào lên, lộ rõ vết tích đã ủ nhiều năm.

Lận Chước không thể nói rõ được cảm giác của mình lúc này, hắn chỉ thấy mọi chuyện thật thần kì, có chút mong chờ, lại có chút lo lắng.

“Ở Đại yến nhất định Điện hạ không ăn nhiều, người nếm thử mì trường thọ do đích thân tiểu nữ làm đi. Dân gian tương truyền, vào ngày sinh thần được ăn mì trường thọ, nếu hút 1 hơi không bị đứt đoạn thì Điện hạ sẽ sống lâu trăm tuổi!” Thiệu Tình đứng dưới đèn lưu li, ánh sáng chiếu lên người nàng vô cùng xinh đẹp.

“Lấy mấy chuyện vớ vẩn này để lấy lòng ta, đúng là tiểu cô nương lanh lợi!” Hôm nay Lận Chước nhận biết bao đồ quý giá, mỗi thứ đều có giá trị ngàn vàng, nhưng chỉ có thứ này là hợp ý hắn “Nhưng…ta lại rất thích!” Tâm ý quan trọng hơn giá trị, mà tâm ý của người trong lòng lại càng quý hơn.

Nếu đổi lại là người khác, sẽ không ai tặng hắn chén mì làm lễ vật.

“Đây không phải là mì trường thọ bình thường đâu, đây là mì ta sẽ ăn cùng chàng!” Thiệu Tình ngồi xuống đối diện Lận Chước. Phía trên đình hóng gió thắp đèn lưu li lục giác, Lận Chước nhìn thấy rõ, ngoại trừ bát mì trường thọ, trên bàn cũng có một mâm đào mừng thọ.

“Đào mừng thọ là có sẵn, trong nửa khắc ta không thể học được!” Thiệu Tình nhìn theo ánh mắt hắn, nàng ngượng ngùng nói.

“Không sao, giờ nàng bắt đầu học đi, sang năm làm cho ta ăn!” Lận Chước cố ý nhắc đến, vừa nói xong trái tim liền treo lên căng thẳng.

“Sang năm…Điện hạ cũng nên đón dâu rồi, ngài còn không thành thân thì những Vương gia khác sẽ bồn chồn không yên mất!” Thân là đích trưởng tử, Lận Chước chưa thành thân, những đệ đệ khác không dám qua mặt. Hiện tại Cung Vương đã 18 tuổi, Chúc Vương 17 tuổi, năm sau Thọ Vương cũng 16 tuổi.

“Nghe nói Thọ Vương điện hạ cũng muốn nghị hôn, không biết sẽ là vị biểu tiểu thư nào của Liên gia đây?” Thiệu Tình cầm đũa đưa cho Lận Chước.

Trong lòng Lận Chước không tránh khỏi mất mát, dù vậy vẫn kìm nén trong lòng, hắn nhận đũa, trả lời qua loa: “Ai biết được! Không nói đến chuyện này nữa, ăn mì đi, không thể cắn đứt đúng không?” Sau đó hai người bắt đầu cẩn thận chu miệng hút sợi mì.

Bột Thiệu Tình nhào không đều tay, lúc Lận Chước ăn còn nếm thấy bột khô, nhưng hắn cảm thấy đây chính là món ăn ngon nhất hắn từng ăn, hắn sẽ không bao giờ quên hương vị này.

Thiệu Tình cũng hút trúng bột mì, nhưng nàng vẫn cố gắng hút hết tất cả vào miệng, cả khuôn mặt phồng lên, thoạt nhìn có vài phần ngây thơ, hai người nhai ngốn nhìn nhau.

Hai người đều được dạy lúc ăn không nói, cho nên trước khi ăn hết chén mì, không gian rất yên tĩnh. Lận Chước ăn sạch sẽ, đế chén có lật lên cũng không rơi ra giọt nào.

Hai người ăn xong, chỉnh đốn lại một chút, sau đó Thiệu Tình đặt vò rượu lên bàn: “Ở trong tộc của mẹ ta, lúc nữ nhi sinh ra sẽ ủ một vò rượu chôn trong sân, đợi đến khi nữ nhi xuất giá mới đào lên mời khách uống!”

Thiệu Tình vỗ lên vò rượu: “Cả đời này của ta sẽ không gả chồng, cho nên vò rượu này ta chia sẻ cùng với Điện hạ. Bởi vì đối với ta mà nói, Điện hạ là người duy nhất trong lòng ta!” Mặc kệ tương lai thế nào thì Lận Chước vẫn là người duy nhất trong lòng nàng, ngay cả khi bọn họ không ở bên nhau, hoặc thậm chí hắn có người khác, ý nghĩa của vò rượu này, nàng chỉ muốn chia sẻ với hắn.

Lận Chước nghe vậy, trái tim rung lên mãnh liệt, ánh mắt hắn sáng lên, nhìn chăm chăm Thiệu Tình. Thiệu Tình bị hắn nhìn đến mức mất tự nhiên, nàng liền cúi đầu xuống, cầm cây búa nhỏ gõ vào giấy niêm phong vò rượu. Lúc mở vò rượu ra, mùi hương nồng toả ra khắp nơi, rượu ủ dưới đất 16 năm, quả nhiên không giống rượu bình thường.

“Rượu này tự nhiên nên không có ủ hương liệu, nhưng cũng là tâm ý của thần nữ, mong điện hạ đừng chê!” Thiệu Tình rót rượu cho hai người, dưới ánh trăng, hai người nâng chén đối ẩm.

Rượu này rất mạnh, thiêu đốt yết hầu của Lận Chước, cũng đốt luôn trái tim hắn, cả người hắn như đốm lửa, vò rượu này là lời tỏ tình của Thiệu Tình với hắn, cũng là lời cự tuyệt rõ ràng nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.