Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 46: Bà xã




Hai người xa cách nhau hơn nghìn cây số, anh đến thăm cô mỗi tuần giống như một điều xa xỉ mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Nhưng anh đã chiều theo ý cô.

Vệ Lai ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, cảm thây ôm như thế nào cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của bản thân lúc này. Chóp mũi cô áp vào cổ anh, hơi lạnh toát ra từ cơ thể anh xâm chiếm khoang mũi cô.

Cổ áo sơ mi đen hơi hé mở, lộ ra đường gân cổ quyến rũ bên trong, cô nín thở, hôn lên yết hầu gợi cảm của anh.

Giống như cách anh dịu dàng hôn lên cổ cô ban nãy.

Hơi thở của Châu Túc Tấn hỗn loạn trong hai giây, anh giơ tay ôm lấy đầu cô, cơ thể không khỏi lùi về sau một bước.

Anh không nói gì, nhưng Vệ Lai dựa vào phản ứng của anh mà phán đoán, yết hầu là nơi nhạy cảm nhất của anh.

Cô không hôn lên yết hầu của anh nữa, mà đặt môi lên đường gân cổ bên trong, thấp giọng hỏi: "Mỗi lần tới anh sẽ ở lại mấy ngày?"

"ít nhất là một đêm, nhưng anh sẽ cố gắng hai đêm."

"Em chỉ nghe thấy hai chữ cuối cùng của nửa câu sau."

Châu Túc Tấn đã quen với việc cô được voi đòi tiên, hai tay anh đưa ra sau lưng cô, nhân lúc đang nói chuyện thì chậm rãi cởi khuy măng sét.

Vệ Lai cảm nhận được cánh tay của anh đang cọ vào đồ ngủ của mình, "Sao vậy?"

"Không sao, cởi khuy măng sét."

"Em cởi giúp anh."

Cô rời khỏi vòng tay anh.

Châu Túc Tấn đã cởi xong một bên, bên còn lại để cô cởi.

Vệ Lai cởi khuy rồi nói với anh, ngày mai cô không bận.

Châu Túc Tấn nhìn động tác cởi khuy măng sét rồi cẩn thận xắn tay áo lên hai lần của cô, hỏi: "Em muốn đi đâu?"

"Anh sắp xếp là được." Rất khó để tưởng tượng ra cảm giác hẹn hò với anh sẽ như thế nào. Từ khi hai người hợp tác đóng giả người yêu cho đến nay, chưa bao giờ chính thức hẹn hò dù chỉ một lần.

Châu Túc Tấn vốn dĩ ngày mai có kế hoạch, bèn tạm thời điều chỉnh lại.

"Ngày kia thì sao? Có muốn anh ở cạnh em không?"

Vệ Lai ôm lây eo anh, "Ừm, ngày kia em cũng nghỉ ngơi."

Châu Túc Tấn hoãn mọi công việc của hai ngày tiếp theo, đồng thời đặt điện thoại dành cho công việc sang chế độ im lặng.

Làm việc bao nhiêu năm, anh chưa bao giờ nghỉ phép hai ngày liên tiếp. Ngay cả trong thòi gian : nghỉ ngơi, buổi tối anh sẽ dành thời gian để xử lý É một số email.

Tắm xong, Vệ Lai bước ra khỏi phòng tắm, tắt đèn ngủ.

Châu Túc Tấn mặc áo choàng tắm, mở cửa đi ra ngoài.

Vệ Lai vẫn chưa ngủ, cô quay lưng về phía anh: : "Anh lại tăng ca sao?"

"Công việc đều đã lùi lại, không cần tăng ca."

Anh rời khỏi phòng ngủ, tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng xa dần.

Vệ Lai chưa buồn ngủ, bèn cầm một chiếc khuy măng sét của anh lên nghịch, chưa kịp nghiên cứu chi tiết của chiếc khuy măng sét thì cửa phòng mở ra, Châu Túc Tấn đã quay lại.

"Anh đang cầm..." Còn chưa dứt lời, từ kích thước và hình dạng, Vệ Lai đã đoán ra chiếc hộp đó là gì.

Thì ra anh đã mua nó lúc về nhà, trên tay đang cầm hai ba hộp.

Vệ Lai cất khuy măng sét về chỗ cũ, vừa quay người lại, liền bị anh ôm vào lòng.

Châu Túc Tấn để cô tựa đầu lên cánh tay mình, hôn xuống má cô: "Tối qua có phải em không vui?"

Vệ Lai lắc đầu, dựa vào ngực anh, "Không phải không vui, chỉ là lúc đó em vẫn hi vọng anh có thể ôm em."

Châu Túc Tấn lại ôm chặt lấy cô, lật người chiếm vị trí bên trên, cúi đầu hôn lên môi cô.

Vệ Lai bắt được đầu lưỡi của anh, hai tay không tự chủ được mà vòng ra sau lưng, túm lây áo choàng tắm của người đàn ông.

Nhiệt độ cơ thể của hai người vẫn chưa thân thuộc, nụ hôn của Châu Túc Tấn từng chút một khám phá môi, lưỡi và toàn bộ thân trên của cô, khiến cô dần quen thuộc với anh.

"Ông xã, ngày mai chúng ta đi đâu? Em không muốn hẹn hò ở nhà." Cô phá vỡ sự im lặng, cũng vì cố gắng che đậy đi giọng nói của mình.

Châu Túc Tấn: "Không ở nhà."

Còn đi đâu, anh không nói.

Da thịt chạm vào nhau, Vệ Lai muốn hôn lên yết hầu của anh.

Nhưng phản ứng của Châu Túc Tấn nhanh hơn cô một bước, lập tức chiếm giữ đôi môi của cô.

Không để cô hôn lên nơi nhạy cảm của mình.

Còn môi anh, chưa từng rời khỏi cô.

Bầu không khí ái muội dâng trào, hơi lạnh cường thế trên người anh dần dần hoà quyện với hơi thở dịu dàng của cô.

Vệ Lai đột nhiên hít sâu một hơi, vòng tay ôm lây anh, cả người bị anh siết chặt.

Run rẩy đến tê tái cõi lòng.

Không thân quen, nhưng cũng không còn xa lạ.

Ngày mai không phải tăng ca, trong phòng ngủ cũng không có đồng hồ, bọn họ có thể bỏ qua sự bận tâm về thời gian.

Anh đang bù đắp ngày hôm qua cho cô.

Sáng hôm sau, Vệ Lai bị đánh thức bởi âm thanh của tin nhắn nhóm.

Cô mắt nhắm mắt mở mò mẫm theo tiếng động, chợt nhớ ra đêm qua quên chuyển sang chế độ im lặng trước khi đi ngủ.

Thay vì chạm vào điện thoại, cô lại chạm vào một bàn tay khác.

Vệ Lai mở mắt, Châu Túc Tấn đã mặc quần áo chỉnh tề, nghiêng người lấy điện thoại giúp cô.

"Mấy giờ rồi anh?" Cô thuận thế nằm xuống, đợi anh đưa điện thoại cho mình.

Châu Túc Tân nhìn đồng hồ, "Tám giờ hai mươi phút."

Vệ Lai nhận ra hôm nay anh đã đổi đồng hồ, tối hôm qua xe của anh và cô đều tới Giang Thành, đồng hồ cũng là do chú Diêm mang tới. Cô biết lai lịch của chiếc đồng hồ này, là món quà ông ngoại tặng cho anh từ vài năm trước.

Châu Túc Tấn đưa điện thoại cho cô: "Em muốn dậy chưa? Hay là muốn ngủ tới chiều rồi chúng ta ra ngoài."

"Anh muốn đi đâu?"

"Đưa em đến Thượng Hải uống cafe."

"Là một quán cafe rất đặc biệt sao?"

"Có lẽ em sẽ thích."

Vệ Lai tĩnh táo trong giây lát, cô nhìn điện thoại, thây có 61 tin nhắn đến từ nhóm chị em plastic. Cô không vội vàng mở ra xem mà đặt điện thoại xuống, nhanh chóng đứng dậy.

Trong tủ quần áo có vài chiếc váy cô mới mua trước Tết, cô chọn chiếc mình thấy đẹp nhất rồi mặc vào. Sau khi soi gương thì cảm thấy không ổn, bởi trên cổ có một vết hickey rất đậm.

Cô bèn cởi nó ra, thay một chiếc áo len cổ lọ.

Ăn qua bữa sáng, đúng chín giờ, hai người bắt đầu xuất phát.

Hôm nay không có chú Diêm đi theo, Châu Túc Tấn tự mình lái chiếc Cullinan.

Vệ Lai ngồi bên ghế phụ, đọc tin nhắn trong nhóm chị em plastic, số lượng đã lên đến hơn một trăm tin.

Sáng sớm nay, Kiều Tư Điền gửi vài tâm ảnh vào nhóm, trong đó có món bánh trôi nước chồng cô ta đích thân nấu, cô ta phàn nàn vỏ của bánh trôi không kín nên bị chảy nhân ra ngoài.

Trọng tâm không phải bánh trôi kín hay không kín, mà đây là món ăn do chồng Kiều Tư Điền nấu cho cô ta.

n Lạc trả lời: [Nhìn ngon đấy chứ, bánh trôi nước mua ở đâu thế? Để tớ bảo dì giúp việc đi mua, ông xã tớ năm nay nhất quyết muốn tự mình làm bánh trôi, kết quả thất bại, ăn không nổi một miếng.]

Vệ Lai thiếu chút nữa không thể đọc tiếp, đều đang âm thầm khoe chồng đây mà.

Kiều Tư Điền nghe n Lạc nói vậy, trong lòng chắc chắn không vui.

Hôn nhân của hai người họ đều là liên hôn gia tộc, sau khi kết hôn thì tình cảm phát triển không tệ. n Lạc và chồng cô ta là thanh mai trúc mã, mối quan hệ sâu sắc hơn một chút. Còn Kiều Tư Điền và chồng mới đầu không có tình cảm, sau này mới mưa dầm thấm lâu.

Cả hai người họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, gia cảnh xấp xỉ nhau, trước khi kết hôn thì so bì bạn trai, sau khi kết hôn thì so bì chồng, cuộc chiến chưa bao giờ dừng lại.

Trong nhóm bọn họ, không có ai thân thiết với ai, tất cả đều là tình cảm plastic, nhưng lại chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Kiều Tư Điền nhiều lần (@cô, [Giám đốc Châu nhà cậu chuẩn bị điều gì bất ngờ vào năm mới thế, mau nói ra để bọn tớ ngưỡng mộ nào.]

[Bảo bối, cậu đâu rồi?]

[Bảo bối, tối nay đi ăn lẩu nhé.]

Đây đều là tin nhắn từ nửa tiếng trước, lúc cô mới tỉnh dậy.

Bây giờ Vệ Lai mới rảnh rỗi để trả lời Kiều Tư Điền: [Hôm nay không được rồi, tớ vừa ra khỏi Giang Thành, không biết buổi tối mấy giờ mới quay lại.]

Kiều Tư Điển xuất hiện trong tích tắc: [Đang Tết mà cậu vẫn phải đi công tác sao?]

Vệ Lai: [Châu Túc Tấn nói ở Thượng Hải có một quán cafe rất ngon, dẫn tớ đi uống thử.]

Kiều Tư Điền biết cô không thể khiêm tốn mãi, quả nhiên hôm nay không nhịn được nữa mà bắt đầu khoe khoang.

[Vậy khi nào cậu rảnh? Tớ với Lạc Lạc nhớ cậu phat điên rồi.]

n Lạc tham gia vào cuộc trò chuyện, (@cô: [Bảo bối, ngày kia thì sao?]

Vệ Lai: [Ngày kia cũng không được, Châu Túc Tấn đã hoãn lại toàn bộ công việc của hôm đó rồi.]

Tiếng nhạc lặp đi lặp lại trong xe, không gây nhàm chán.

Thấy cô cất điện thoại đi, Châu Túc Tấn vặn nhở nhạc lại: "Không nói chuyện nữa?”

"Ừm, khoe hết rồi, tạm thời không nói chuyện nữa."

"..."

Châu Túc Tấn quan sát đường đi, chỉ có thể thi thoảng nhìn sang cô: "Mỗi lúc tăng ca đều dựa vào nhóm này để thư giãn tinh thần sao?”

Vệ Lai đang đưa tay chạm vào màn hình, định đổi bài hát khác, nghe anh nói vậy thì sững lại, ngón tay không bấm vào mũi tên bài tiếp theo, cô dừng nhạc, khiến khoang xe đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cô quay đầu nhìn anh, sau một hồi kinh ngạc, trong lòng vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy ấm áp, là một cảm giác khó diễn tả bằng lời.

Anh là người đầu tiên hiểu lý do tại sao cô không rời khỏi nhóm chị em plastic, ngay cả Chưong Nham Tân trước đây cũng không hiểu được.

Cô gật đầu đáp: "Ừm."

Châu Túc Tấn hỏi: "Họ có thứ gì mà em không có không?"

Vệ Lai: "Rất nhiều."

Cô vội vàng giải thích, "Không phải vấn đề về vật chất, họ không bao giờ so bì những thứ này." Trang sức kim cưong, nhà lầu xe hơi, đều là những thứ quá đỗi bình thường trong cuộc sống của Kiều Tư Điền và n Lạc, bọn họ vốn không bận tâ m đến điều này.

"Những thứ mọi người khoe khoang trong nhóm, đều không thể mua được bằng tiền."

Cô không khỏi hạ giọng: "Ví dụ như anh đưa em đi uống cafe. Nhưng cái này em đã khoe xong rồi."

Châu Túc Tấn: "..."

Xe vừa rời khỏi Giang Thành, cafe còn chưa uống, cô đã sử dụng xong.

Vệ Lai kể về tình hình so bì trong nhóm sáng nay, "Kiều Tư Điền vừa khoe chồng cô ta nấu bánh troi nước, n Lạc lập tức nói, chồng cô ta cũng gói bánh trôi."

"Bọn em đón năm mới không ăn há cảo mà ăn bánh trôi nước, vừa ngọt vừa mặn, em thích nhất là vị ngọt, còn vị mặn chỉ đứng số hai."

Châu Túc Tấn im lặng một lúc.

"Ông xã, sao anh không nói gì?"

"Em ám hiệu rõ ràng như vậy, nếu như anh nói không biết gói, không phải em sẽ cảm thấy thiệt thòi sao. Anh đang nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào."

Vệ Lai cười, "Không thiệt thòi."

Cô nói: "Em biết gói, ngày mai sẽ cho anh nếm thử món bánh trôi của Giang Thành."

Vốn dĩ đang vắt óc suy nghĩ xem ngày mai nên hẹn hò như thế nào, bây giờ thì tốt rồi, ngày mai có thể đón Tết theo cách riêng của hai người họ.

Trên đường có rất nhiều xe cộ, đường vào thành phố kẹt xe rất lâu, lúc đến quán cafe đã là gần trưa.

Cô dường như đã hiểu tại sao anh muốn đưa cô sang một thành phố khác chỉ để đi uống cafe. Lần đầu tiên chính thức hẹn hò, anh không phải người nhiều lời, không biết phải làm thế nào để đối mặt.

với mười mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, để không làm cô mất hứng, lại có thể tạo ra chút bầu không khí lãng mạn, đi tới một thành phố khác là thích hợp nhất.

Lái xe trên đường cao tốc đòi hỏi sự tập trung, lái qua lái về vài tiếng đồng hồ, không cần phải nói chuyện.

Có lẽ anh đã nghĩ rất lâu mới chọn ra được địa điểm hẹn hò này.

Đây quả thực là một quán cafe đạc biệt, với tầm nhìn bao quát sông Hoàng Phố.

Thiết kế tối giản mà sang trọng, khắp noi đều là hoạ tiết cao cấp tối màu. Mỗi bàn đều đặt rất nhiều sách, vừa để khách đọc, vừa để trang trí.

Một tách cafe Geisha và một cuốn tản văn cổ, chính là điều cô yêu thích nhất.

Cô chụp ảnh lại, đăng lên vòng bạn bè.

Đây là bài đăng đầu tiên sau nửa năm của cô.

Số điện thoại cá nhân của Châu Túc Tấn reo lên, là bạn bè Thượng Hải gọi tói.

Anh bấm tắt tiếng, ra ngoài quán cafe để trả lời cuộc gọi.

"Nhìn thấy chiếc Cullinan của cậu rồi, là tự mình lái hay cho Lục An mượn thế?"

Vậy buổi trưa chúng ta ăn cùng nhau một bữa đi.'

"Không được rồi, đang đi uống cafe với người khác."

Người bạn kinh ngạc, cười nói: "Là quý nhân nào co thể khiến cậu chạy đến đây một chuyến chỉ để uống cafe cùng vậy?"

"Bà xã của tôi."

Lúc nói ra rất thuận miệng, không hề có chút do dự nào.

Nhắc đến Vệ Lai, người bạn kia lại nói thêm đôi câu.

Anh ta đã nghe nói chuyện Châu Túc Tấn rút vốn ra khỏi tập đoàn Tân Minh, "Giữa cậu và Tân Minh không còn đường nào khác sao?"

"Không có." Châu Túc Tấn nhìn đồng hồ, anh đã ra ngoài gần ba phút, sợ Vệ Lai chuẩn bị đi tìm mình, "Hôm khác nói chuyện tiếp."

Châu Túc Tấn lại quay về vị trí cạnh Vệ Lai, ngồi xuống cạnh cô mà không nói gì.

Mới chỉ ba phút, nhưng đối với cô mà nói, là khoảng thời gian rất dài.

Buổi trưa hai người ăn tại quán cafe, buổi chiều tiếp tục ngồi đọc sách.

Châu Túc Tấn tìm một cuốn sách để đọc, nhưng cuốn sách ở đây đều không phải sở thích của anh, nhưng đã hứa đọc sách cùng cô, anh kiên trì đọc đến trang cuối cùng.

Đóng cuốn sách lại, anh hỏi cô muốn đi đâu nữa không.

Vệ Lai không làm khó anh, để một người quyền cao chức trọng trong mắt chỉ có công việc như anh đột nhiên từ bỏ tát cả, sẽ khiến anh cảm thấy không thể thích ứng.

Mặt trời sắp lặn, cô đặt hai cuốn sách của cô và anh đang đọc về vị trí cũ, "Về nhà đi."

Ra ngoài hẹn hò kỳ thực không bằng ở nhà, dù sao đều là đọc sách, ở bên ngoài không thể thân mật với anh, nhưng ở nhà cô ít nhất có thể bám lấy anh làm nũng, trêu đùa anh vài câu.

Trên đường trở về, Châu Túc Tấn nói với cô: "Sau này em muốn hẹn hò như thế nào có thể nói cho anh biết."

Vệ Lai: "Anh ở bên cạnh em là được."

"Không cảm thấy nhàm chán sao?"

"Không nhàm chán. Bởi vì chúng ta yêu xa, không phải mỗi ngày đều liên lạc với nhau, thời gian ở bên nhau thì ngắn, thời gian xa cách nhau thì dài, cho nên đang hẹn hò mà anh rời đi vài phút, em cũng cảm thấy rất dài."

Châu Túc Tấn phát hiện bản thân không còn giói hạn để hạ thấp nữa, lý do ban đầu khiến anh quyết định kết hôn vói cô, chính là vì cách chung sống hoà hợp trong thời gian hẹn hò hợp đồng của hai người.

Bây giờ vô thức biến thành tuần nào cũng đến gặp cô, còn sắp xếp thời gian riêng để hẹn hò với nhau

Không thể thay đổi cả việc mỗi ngày đều phải liên lạc.

Trong xe im lặng hồi lâu, anh mở nhạc lên, chọn bài hát cô thích nghe.

Về đến Giang Thành thì trời đã tối, siêu thị trong dịp nghĩ lễ đều đóng cửa sóm, cửa hàng đã tắt đen.

Châu Túc Tấn đưa Vệ Lai đến cửa nhà, nhưng không vào.

"Anh ra ngoài sao?"

"Ừm, có chút việc."

Vệ Lai nhìn anh, "Hôm nay anh chưa ôm em."

Châu Túc Tấn ôm cô vào lòng, dùng sức ôm chặt: "Sẽ không lâu đâu, anh sẽ về ngay."

Vệ Lai không hỏi anh đi đâu, hôm nay dành thời gian cả ngày cho cô, có lẽ anh cần tìm một noi yên tinh để ngồi một lúc.

Cô cởi áo khoác, ngồi im trên sofa hồi lâu.

Mặc dù hôm nay chỉ hẹn hò ở một nơi, ngoại trừ đọc sách thì uống cafe, nhưng cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện, cuối cùng đã có người sẵn sàng đọc sách cùng cô.

Châu Túc Tấn xuống lầu, lái xe ra khỏi hầm rồi rẽ phải.

Đi suốt hai con phố, anh mói tìm được một cửa hàng bán hoa còn mở cửa, liền đậu xe rồi đi xuốnc

Buổi hẹn hò ngày hôm nay rất khô khan, trong lòng anh biết rõ, nhưng lại không nghĩ ra nơi nào thích hợp hon.

Ông chủ đang chuẩn bị đóng cửa về nhà, ánh đèn vừa tắt liền bật lại, hỏi anh muốn mua hoa gì và tặng cho ai.

"Hoa hồng."

Ông chủ mở tủ bảo quản hoa tưoi ra, Châu Túc Tấn nói: "Để tôi tự làm." Anh trước kia chỉ mua hoa cho dì, đây là lần đầu tiên chọn hoa hồng.

Anh lấy ra 1 bó, sau đó chọn kiểu giấy gói mà Vệ Lai có thể sẽ thích, nhờ ông chủ gói lại một cách cẩn thận, nhưng không cần quá cầu kỳ.

"Ở đây có thiệp không?" Anh hỏi ông chủ.

Ông chủ đang gói hoa, chỉ vào đống thiệp bên cạnh cửa, "Cậu thử xem đi."

Châu Túc Tấn lấy ra một tấm thiệp màu nâu nhạt, chữ viết của anh không có rồng bay phượng múa, mà vô cùng gọn gàng. Anh chỉ viết một câu:

Năm mới vui vẻ.

—Châu Túc Tấn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.